Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai đánh giá thấp lực lượng của Từ Thanh mô phỏng thú hóa, chủ yếu là không nhận ra nguyên nhân của Kim Mao Cự Viên đó. Nếu hắn biết Kim Mao Cự Viên đó mặc dù ở thời kỳ thượng cổ là lực lượng được xưng dị chủng, cũng sẽ không phớt lờ như vậy, bị người ta trực tiếp đập vào mặt đất.

Vào thời kỳ thượng cổ, loại dị chủng này lực lớn vô cùng thuận tay có thể rút lên núi cao... Cũng may hắn có da dày thịt béo, tuy rằng chật vật một chút nhưng không bị thương. Nhưng Từ Thanh công kích lại làm cho hắn hoàn toàn phẫn nộ rồi. Hư Vương tam tầng cảnh vực tràng áp chế qua Từ Thanh, giấu giếm lực lượng không gian vực tràng dẫn động một mảnh không gian kia không ổn định.

Vô số khe nứt không gian thật nhỏ như cá bắt đầu tiêu tan huyễn sinh. Dương Khai cười gằn, hai tay vung lên, từng đạo Nguyệt Nhận điên cuồng bắn nhanh.

Sắc mặt của Từ Thanh đại biến, tuy rằng không thể trước tiên đoán được Nguyệt Nhận rốt cuộc thuộc loại lực lượng nào, nhưng sức mạnh uy năng vực tràng của Dương Khai tổng thể đọng lại, khiến hắn ta cũng cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp. Hắn ta không để ý thương thế nơi bụng, ngửa mặt lên trời rống giận.

Lông vàng cả người dựng lên, biến thành sự tồn tại như cương châm vậy, ngạnh sinh sinh dựa vào thần lực có một không hai của mình, thoát khỏi vực tràng của Dương Khai áp chế, né tránh ra. Tiếng vang xì xì bên tai không dứt, Nguyệt Nhận công kích đều đánh vào trống không, văng lên bùn đất bay lên.

Chờ đến sau khi Dương Khai xoay người, khóa được vị trí của Từ Thanh đã thấy trên tay hắn không biết khi nào xuất hiện thêm một thanh búa lớn, quay hai vòng trên không trung, chém thẳng xuống.

Dương Khai trợn mắt trừng trừng, hào quang năm màu trên người càng sâu. Long hóa bí thuật cũng đồng thời thi triển, chỗ cánh tay phải bị một tầng Long Lân bao trùm, phất tay quét tới cây búa. Hai đạo khí tức chạm nhau, giống như hai ngọn núi lớn va chạm, mặt đất cũng theo đó chấn động.

- Cái gì?

Sắc mặt của Từ Thanh đại biến, trơ mắt nhìn cây búa bí bảo của mình bị bắn bay ra ngoài. Dương Khai thì không bị thương chút nào, thân hình chỉ hơi dừng lại một chút lập tức tan mất lực đạo của đối phương, lần nữa giết đến đây.

Một kích này của hắn mặc dù đều là Hư Vương tam tầng cảnh võ giả, bị đánh ngay mặt cũng phải gặp phải bị thương nặng thậm chí trực tiếp tử vong mới đúng. Nhưng Dương Khai thoạt nhìn lại không bị thương chút nào. Thân thể của hắn phòng ngự rốt cuộc mạnh tới mức nào?

Từ Thanh phẫn nộ chất thêm, cũng không lùi bước, ngược lại rống giận vọt tới, đón đỡ Dương Khai. Hai người rất nhanh chiến thành một đoàn trong bầu trời, đánh đến trời đất u ám. Mà cục diện từ lúc mới bắt đầu, chính là Từ Thanh rơi vào hạ phong. Dương Khai càng đánh càng hăng, các loại bí thuật võ kỹ đánh sâu vào, khiến Từ Thanh không ngừng kêu khổ.

- Tại sao có thể như vậy? Ta đã thi triển ra Kim Mao Cự Viên thú hồn cộng sinh, trong Hư Vương Cảnh võ giả mặc dù không thể nói là sự tồn tại vô địch, cũng không phải là người nào có thể áp chế, chẳng lẽ nói nguyên lực của hắn...

Vẻ kinh nghi bất định trong mắt Từ Thanh không nói được là sợ hãi hay là lo lắng, trong lòng tâm tình khó có thể bình tĩnh. Chỉ có điều Từ Thanh tuy rằng chật vật không chịu nổi, bị Dương Khai áp chế toàn bộ phương diện, nhưng cũng không có thêm miệng vết thương mới nào nữa.

Hắn ta chịu tất cả đều là nội thương. Thời gian cạn nửa chung trà, Từ Thanh một chút duy trì không nổi. Hắn ta ý thức được mình nếu lưu lại cùng Dương Khai dây dưa nữa chỉ e rằng mạng cũng phải bỏ ở nơi này. Vừa nghĩ đến đây, hắn đã bắt đầu sinh thối ý.

Mà đúng lúc này, một đạo tiếng xé gió bỗng nhiên từ xa quá gần truyền tới, đồng thời còn kèm theo tiếng cười ha ha của một người:

- Trời cao đối với ta không tệ a, có thể ở chỗ này lượm cái có sẵn, ha ha ha ha!

Lời vừa nói xong, một chiếc lâu thuyền bỗng nhiên che đậy trên đỉnh đầu dương quang. Trên lâu thuyền đó, một nhóm bảy tám tên võ giả khí tức thâm u đang mắt lạnh nhìn phía dưới. Một lão giả cầm đầu thì cặp mắt phát sáng dòm con chim lửa bị quả cầu tròn màu thủy lam giam cầm.

Dương Khai cùng Từ Thanh đồng thời cả kinh, vội vàng lui về phía sau. Ngay sau đó, Dương Khai tới đến bên cạnh Mạc Tiểu Thất, chau mày, ngẩng đầu nhìn lên bên trên, đồng thời, thần niệm của hắn khuếch tán ra, dò xét bốn phía.

Sắc mặt của Dương Khai lập tức khó nhìn. Hắn đã nhận ra vô số võ giả đang cấp tốc tới gần bên này hiển nhiên là tiếng kêu bi thương của con chim lửa hấp dẫn những người này tới nơi đây.

Mà lâu thuyền kia chẳng qua là nhóm đầu tiên tới chỗ này mà thôi, lão giả cầm đầu lại có Đạo Nguyên cảnh cường đại tu vi. Lời của lão giả vừa mới nói xong, cách đó không xa một bóng người lóe lên một cái.

Một tên nam nhân trung niên ăn mặc bộ dáng nho sinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lão ta cười lạnh một tiếng nói:

- Cưu lão đầu, tốc độ ngươi thật là nhanh a.

Lão giả kia nghe vậy, cực kỳ chán ghét nhìn thoáng qua trung niên nho sinh, lạnh lùng hỏi:

- Trần Thế Kỳ, ngươi cũng tới tiếp cận cái náo nhiệt này sao?

Nam nhân trung niên tên là Trần Thế Kỳ nghe vậy cười, hỏi lại:

- Thế nào, Cưu lão đầu ngươi tới được, Trần mỗ không thể tới sao?

- Không sai, Liệt Hỏa Điện ta cũng muốn tới tham gia náo nhiệt. Cưu lão đầu, ngươi không chào đón sao? Lại một thanh âm chen vào, theo đó 3 chiếc chiến xa như mãnh hổ xuất hiện từ một vị trí khác. Một tráng hán có thân hình khôi ngô cầm đầu nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên chiến xa. Lão ta cường tráng như con gấu, toàn thân lộ ra một cỗ dao động lực lượng hỏa hệ cực kỳ rõ ràng, ngay cả tóc chòm râu đều là vẻ đỏ sậm.

- Hừ! Thấy người nọ của Liệt Hỏa Điện đến, Cưu lão đầu cùng Trần Thế Kỳ không khỏi hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ không thích, tựa hồ vô cùng kiêng kỵ đối với tráng hán này.

- Ba tên Đạo Nguyên Cảnh! Dương Khai chau mày, với cảm giác của hắn, thật ra có thể mơ hồ đoán chừng ra thực lực của ba người này. Cưu lão đầu cùng tên Trần Thế Kỳ tới trước đại khái là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, rồi sau đó nam nhân cường tráng tới sau là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả.

Cho nên nam nhân cường tráng mới vừa xuất hiện, Cưu lão đầu cùng Trần Thế Kỳ lập tức ngừng tranh chấp, sau khi liếc nhau, ngược lại có chút ý tứ đoàn kết sưởi ấm.

- La điện chủ đến trái lại ngoài lão phu dự liệu, La điện chủ không cần trấn giữ Liệt Hỏa Điện sao? Nghe nói quý điện gần nhất cũng không phải là quá thái bình ư? Cưu lão đầu hừ lạnh một tiếng hỏi.

Nam nhân cường tráng Họ La khẽ cười đáp: - Làm phiền Cưu lão quan tâm, trong điện bất quá là một chút tranh chấp nhỏ mà thôi, đã bị La mỗ thoải mái giải quyết rồi.

Nghe vậy, sắc mặt của Cưu lão đầu trầm xuống. Ông ta biết hắn nói thoải mái giải quyết, chỉ sợ là kèm theo không ít người tử vong. Đừng xem La điện chủ này trong một bộ dạng vạm vỡ thô kệch, dáng đi tùy tiện, thực ra là hạng người lòng dạ độc ác, khiến Phong Lâm Thành phụ cận không ít người đều trở nên kiêng kỵ không dứt.

Giữa mấy người nói chuyện, càng ngày càng nhiều võ giả hội tụ ở đây. Những võ giả này trên cơ bản đều kết bè kết đội mà đến, như Trần Thế Kỳ một thân một mình như vậy là vô cùng thưa thớt.

Cái tình huống này khiến ba vị Đạo Nguyên Cảnh đều cực kỳ bất mãn, có lòng đuổi những tạp ngư này, lại không một người làm con chim đầu đàn, gây nên nhiều người tức giận. Dương Khai âm thầm cau mày, cảm thấy chuyện này có chút xử lý không ổn.

Ngay lúc hắn chần chờ, La điện chủ bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

- Cưu lão, ngươi có kiến thức rộng rãi, có thể nhận được vật này là yêu thú gì không? Hắn luôn luôn chăm chú nhìn con chim lửa bị quả cầu tròn màu thủy lam bao phủ, lại tựa hồ như không nhận ra chủng loại, không thể không mở miệng hỏi.

Cưu lão nhíu cau mày, đáp: - Theo như lão phu nhìn, vật nhỏ này dường như có Phượng Hoàng nhất mạch huyết thống.

- Phượng Hoàng?

- Thánh linh thượng cổ?

Rất nhiều võ giả nghe vậy chẳng những không vui mừng, ngược lại sắc mặt hoảng sợ đồng loạt lui về sau một bước.

Danh tiếng của thánh linh thượng cổ thật sự là quá lớn, lớn đến võ giả bình thường nghe được cũng sẽ cảm nhận kinh sợ. Đây chính là sự tồn tại ngay cả 10 đại điên phong Đế Tôn đều cảm thấy khó giải quyết vạn phần, là thánh linh cường đại ngay lúc vừa ra đời từ thời kỳ thượng cổ, thánh linh lực đủ để hủy diệt một giới!

Dương Khai nghe vậy trước mắt sáng ngời, nếu thật như thế trái lại có thể giải thích vì cái gì hắn một mực cảm thấy có một loại uy áp nhàn nhạt từ trong cơ thể của hỏa điểu này. Rồng có long uy, phượng có phượng uy, hỏa điểu này nếu thật có Phượng Hoàng nhất mạch huyết thống, trong cơ thể dĩ nhiên sẽ có tính bẩm sinh uy áp, đó là lực uy hiếp đối với bất kỳ sinh linh đều có.

Trần Thế Kỳ ở một bên gật đầu nói: - Trần mỗ cũng đồng ý cái nhìn của Cưu lão. Chẳng qua là vật này rốt cuộc thuộc loại nhất mạch đó, Trần mỗ lại nhìn không rõ.

La điện chủ cười ha hả: - Nghe nói thời kỳ thượng cổ có một loại thánh linh gọi là Loan Phượng, đồng thời cụ bị Phượng Hoàng cùng Thanh Loan huyết thống. La mỗ bất tài, từng trong điển tịch thấy qua một chút ghi lại cùng đồ án, thật ra có 7, 8 phần tương tự với vật nhỏ này, chỉ là nhất thời không dám xác định.

- Loan Phượng sao? Cưu lão nhíu mày, bỗng nhiên hướng về phía Từ Thanh đứng ở một bên quát:

- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, vật nhỏ này trước đó có động tới lực lượng gì hay không? Từ Thanh sớm đã giải trừ trạng thái thú hồn cộng sinh, khôi phục nguyên mạo, bất quá sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên trong trận chiến vừa rồi tiêu hao to lớn. Thời khắc này nghe được Cưu lão câu hỏi, nào dám không đáp, liền vội vàng nói liên tục hết thảy đã trải qua trước đây.

Các vị Đạo Nguyên Cảnh nghe vào trong tai, thần sắc càng ngày càng phấn chấn. Bởi vì từ sự miêu tả của Từ Thanh xem ra, hỏa điểu này đúng thật có thể là Loan Phượng nhất mạch. Đây chính là thánh linh thượng cổ a!

Nói cách khác, con chim lửa nhỏ này là hậu duệ thánh linh, hơn nữa còn là ấu thể! Nếu có thể bắt được mang về quyển dưỡng, sau khi đợi nói lớn lên, thì có thể không lý do chiếm được một cái thánh linh làm như trợ thủ.

Địa vị đó cùng 10 đại điên phong Đế Tôn không khác biệt chút nào. Vừa nghĩ đến đây, không ít người hít thở dồn dập, đây chính là cơ hội tốt một bước lên trời. Cưu lão, Trần Thế Kỳ cùng La điện chủ ba người nhìn con chim lửa nhỏ ánh mắt cũng thay đổi vô cùng tham lam.

- Cần phải đi rồi! Dương Khai sát ngôn quan sắc, ý thức được nơi này không phải chỗ ở lâu, vội vàng lén lút nói với Mạc Tiểu Thất.

- Ta có thể lấy tay ra được chưa? Mạc Tiểu Thất nhút nhát hỏi.

- Ngươi cứ che che mãi làm cái quái gì? Dương Khai giận không chỗ phát tiết, đánh gạt hai tay của nàng ra khỏi con mắt hắn.

Lần nữa khôi phục tầm mắt, Mạc Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải một cái, lập tức hoảng sợ: - Nhiều người như vậy hả?

- Phải, nếu không đi sẽ đi không được. Dương Khai cắn răng nói.

- Nhưng... tiểu Loan Phượng của ta! Mạc Tiểu Thất cắn môi đỏ mọng, nhìn con chim lửa bị bí bảo của nàng giam cầm. Mặc dù nàng ngu dốt thế nào đi chăng nữa cũng biết trước mắt bao người nơi đây thì không thể nào mang đi con chim lửa.

- Ngươi biết nó là Loan Phượng sao? Dương Khai ngạc nhiên nhìn Mạc Tiểu Thất.

- Biết chứ, ta lần đầu tiên nhìn thấy nó đã biết. Gương mặt của Mạc Tiểu Thất mang bộ dáng chuyện đương nhiên.

Dương Khai ngốc đã nửa ngày, thật lâu mới hung tợn mắng một câu. Nếu sớm biết trong Ngọc Thanh Sơn chính là một cái ấu thể của Loan Phượng, cho dù Mạc Tiểu Thất cho hắn nhiều chỗ tốt hơn nữa, hắn cũng không có khả năng đến đây.
Advertisement
';
Advertisement