Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tông Thanh vừa nói vậy, sắc mặt mọi người đều nghiêm nghị, có mấy người trở nên xấu hổ, hiển nhiên đúng như lời Tông Thanh nói, các võ giả phối hợp hành động không dùng hết sức, đều muốn nhìn người khác dốc sức, còn mình ngồi hưởng.

Nếu tầng cấm chế thứ 3 lập tức bị phá, vậy còn dễ nói, khẳng định không ai nói gì, nhưng hiện tại tầng cấm chế thứ 3 lại lọt vào giằng co, khiến cho một số người lúng túng.

Tông Thanh lại nói: - Tông mỗ không biết các ngươi nghĩ thế nào, nhưng Tông mỗ muốn xem bên dưới có bảo vật gì!

Dứt lời, hắn lại truyền ra một cỗ lực lượng hung mãnh hơn, trút vào chủy thủ.

Mọi người thấy vậy, có người không khỏi quát lớn: - Nếu như Tông phó điện chủ chân thành như thế, vậy chúng ta còn che giấu cái gì, lúc này không đánh, còn đợi khi nào!

Người này vừa nói, liền không che giấu nữa, dốc hết sức vận chuyển thánh nguyên.

Những người còn lại nhìn nhau, ánh mắt trở nên kiên quyết, đều vận chuyển lực lượng.

Thoáng cái, chủy thủ lại to ra thêm, hiển nhiên là nhận được thêm lực lượng truyền vào.

Tăng cường như thế lại làm Liêm Vu Minh có chút không khống chế được, hắn biến sắc, quát lớn: - Tốt! Được các vị hỗ trợ, lão phu liều mạng này, cũng phải phá vỡ cấm chế!

Hắn vừa nói, liền phun ra một ngụm tinh huyết đỏ sẫm, hóa thành sương máu bao phủ chủy thủ.

Sương máu nhanh chóng bị chủy thủ hấp thu hết, chủy thủ nhiều màu được bao phủ một lớp đỏ sẫm, vốn còn rung chuyển không yên lại ổn định hơn.

Sau đó Liêm Vu Minh gầm lên, chủy thủ cùng tầng cấm chế thứ 3 phát ra tiếng cắt xé kinh thiên động địa, linh khí trong thiên địa hỗn loạn.

Rắc...

Cuối cùng, tiếng vang nhỏ truyền ra, mọi người nhìn vào, sắc mặt không khỏi mừng rỡ.

Bởi vì tầng cấm chế thứ 3 kiên cố, cuối cùng cũng bị nứt ra.

Liêm Vu Minh lại biến đổi pháp quyết, một hơi tiến mạnh như hổ, thúc đẩy bí bảo Đạo Nguyên trung phẩm mạnh mẽ chém xuống.

Ầm một tiếng, tầng cấm chế thứ 3 vỡ tan thành mảnh nhỏ, sụp đổ như tấm gương vỡ nát.

Ngay khi tầng cấm chế thứ 3 bị phá vỡ, tầng cấm chế 1 và 2 cũng như bong bóng bị đâm vỡ, đều biến mất.

- Thành công! Có người mừng rỡ hô lên.

Còn có người bắt đầu di chuyển, chuẩn bị xông tới.

Nhưng vào lúc này, Liêm Vu Minh cùng Tông Thanh lại lùi mười mấy trượng, đồng thời các đệ tử Liệt Hỏa Điện cũng giống thế, đồng loạt lùi về.

Dương Khai thấy vậy, trong lòng đập mạnh, không nói hai lời kéo lại Khang Tư Nhiên đang muốn xông tới, bay ra sau mấy chục trượng.

Ngay sau đó, tiếng vùn vụt bắn ra.

Những đạo hào quang chói mắt bắn ra từ vách đá, dày đặc như mưa, giáng xuống đám người.

- Đó là cái gì!

- Hỏng rồi, tránh mau!

Tiếng thét, tiếng quát truyền ra, những võ giả tán loạn không hề phòng ngự thấy không đúng, tự nhiên vội vàng tránh né.

Nhưng công kích bắn ra từ vách đá quá nhanh, những người này không kịp đề phòng đã bị bắn tới trước mặt.

Kế đó, tiếng hét thảm vang lên liên tục.

Các võ giả ở trên không tung ra máu tươi, như bị bông rơi xuống, có võ giả thực lực thấp trực tiếp nổ thành sương máu, không còn hài cốt.

Mấy chục võ giả, nháy mắt ngã xuống quá nửa, cấp bậc Phản Hư Cảnh thì càng không ai còn sống, những Hư Vương Cảnh dù là sống được cũng đều bị thương, nghiêm trọng một chút thì mất tay mất chân, rất là thê thảm.

Ở đằng xa, sắc mặt Dương Khai không khỏi trầm xuống, Khang Tư Nhiên càng tái nhợt, vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải vừa rồi Dương Khai nhanh tay, kéo lão lại, bây giờ lão không chết cũng phải trọng thương.

- Sau khi phá giải cấm chế, quả nhiên còn có cạm bẫy khác! Lời của Tông Thanh bỗng nhiên truyền đến.

Liêm Vu Minh gật đầu: - May mắn sớm có phòng bị, không thì...

Hắn nói rồi còn nhìn xung quanh, những võ giả còn sống nhìn ánh mắt của hắn ngó tới, trong lòng căm phẫn, sắc mặt giận dữ.

Nhưng không ai dám nói gì.

Bởi vì mọi người đều biết, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, dù nói lần này Liệt Hỏa Điện không phúc hậu, nhưng đi ra ngoài, chỗ nào mà không ngươi lừa ta gạt? Chỗ nào mà không có đấu đá hục hặc? Bản thân mình không phòng bị được, làm sao trách được người ta, trách là trách mình không biết cẩn thận hơn.

Huống chi, Liệt Hỏa Điện hiện tại không tổn hại, có hai cường giả Đạo Nguyên Cảnh trấn thủ, không chủ động ra tay với người khác, hiện tại nếu như chỉ trích bọn họ, làm không xong sẽ chọc bọn họ đuổi tận giết tuyệt.

Chuyện ngu xuẩn như vậy, sẽ không ai đi làm.

- Hả? Tông Thanh bỗng quay đầu liếc qua Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên đứng xa mấy chục trượng, khẽ kêu một tiếng, rất bất ngờ vì hai người này vẫn bình yên.

Tuy nhiên hắn vẫn không để ý lắm, mà quay sang nói với người Liệt Hỏa Điện: - Cấm chế đã mở, vào thôi.

Nói rồi, dẫn đầu phóng vào trong cánh cửa hiện ra trên vách đá.

Những người Liệt Hỏa Điện khác cũng theo sau, không bao lâu là đi hết.

Đến lúc này, mới có tiếng mắng to truyền ra, nhưng các võ giả này cũng chỉ mắng cho sướng miệng, thương vong thảm thiết, còn ai dám đi thăm dò động phủ xa xưa này? Không nói bên trong có cấm chế khủng bố hơn, chỉ nói đám người Liệt Hỏa Điện âm hiểm đó đều không dễ chọc. Lấy trạng thái hiện tại mà đi vào, vậy tuyệt đối là chết chắc.

Cho nên mắng một hồi, không ít người liền bay đi, muốn tìm chỗ trị thương.

Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi.

Dù đã sớm biết người Liệt Hỏa Điện không dễ nói chuyện như thế, nhưng không ai ngờ bọn họ mượn đao giết người, trực tiếp diệt trừ gần hết đối thủ tiềm tàng.

Hiện tại trong võ giả bên ngoài, còn yên lành chỉ có Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên, tùy tiện đi vào trong, lỡ như đụng tới đội ngũ Liệt Hỏa Điện, kết quả như thế nào, hai người đều hiểu.

Trong khi hai người do dự, vết nứt trên vách đá lại phát ra tiếng ầm ầm, nghe vậy, hai người cả kinh nhìn lại, khe hở đó đang khép lại với tốc độ kinh người.

- Cửa vào không thể tồn tại lâu dài? Dương Khai không khỏi đổi sắc, vội hỏi: - Khang huynh, có vào hay không?

Sắc mặt Khang Tư Nhiên biến đổi một hồi, trong lòng chần chờ, nhìn thấy cửa hang sắp đóng lại, mới cắn răng nói: - Dương huynh, ngươi trở về đi, một mình ta đi vào!

Hiển nhiên là lão không muốn liên lụy Dương Khai.

Dứt lời, người chợt lóe, trực tiếp bay tới vách đá.

Ngay sau đó,lão lắc mình vào trong Nguyên Đỉnh Sơn, quay đầu nhìn lại, cửa hang đã đóng.

Chợt có phát giác, Khang Tư Nhiên quay đầu, liền thấy Dương Khai đang mỉm cười nhìn mình.

Lão lại không phát hiện Dương Khai cùng vào với mình, không khỏi kinh hãi: - Dương huynh, ngươi...

- Có lời chờ lát nữa rồi nói, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt. Dương Khai cười ha ha, sau đó xoay người, nhìn về phía trước.

Đằng trước, có hai đệ tử Liệt Hỏa Điện Hư Vương tam tầng cảnh đang lạnh lùng nhìn tới, sắc mặt bất thiện.

Người bên trái thân hình cao to, có lẽ vì tu luyện công pháp hệ hỏa, da thịt toàn thân đỏ rực, ngay cả tóc cũng đỏ. Người bên phải lùn mập, ưỡn bụng phệ, cười híp mắt nhìn hai người Dương Khai, mặt béo ú, mắt híp nhỏ, không thấy được con mắt ở đâu.

Khang Tư Nhiên thấy thế, không khỏi cau mày, tự nhiên biết 2 người này là Liệt Hỏa Điện để lại canh cửa vào, phòng ngừa có người đi vào.

Nghĩ lại, lão chắp tay nói: - Hai vị, đây là ý gì?

Võ giả cao to bên trái nghe thế, không nói gì, nhưng võ giả mập cười nói: - Là ý gì các ngươi còn không rõ sao? Mọi người đều hiểu chuyện, ta không muốn nhiều lời, bây giờ cửa vào đã đóng, xem ra sẽ không còn người khác vào nữa, hai vị cảm thấy muốn đấu với sư huynh đệ chúng ta, hay là ngồi xuống, mọi người tùy ý tâm sự, giết thời gian?

Khang Tư Nhiên biến sắc quát khẽ: - Các hạ nói như vậy, là không muốn cho chúng ta qua?

Võ giả mập chắp tay, nói: - Hai vị phó điện chủ có lệnh, tại hạ không dám không nghe, bằng hữu đừng làm khó chúng ta. Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng hợp sức phá vỡ cấm chế, coi như có chút cảm tình.

- Qua cầu rút ván, Liệt Hỏa Điện thật là thủ đoạn mà. Khang Tư Nhiên xanh mặt, trầm giọng nói: - Nếu như Khang mỗ vẫn muốn qua?

Sắc mặt võ giả mập trầm xuống, híp mắt lóe lên tia sáng lạnh, giọng lạnh lùng nói: - Nếu như thế, vậy đừng trách sư huynh đệ ta vô tình.

- Đợi đã! Đúng lúc này, Dương Khai lại giơ tay hô.

Võ giả mập nhìn sang Dương Khai, vốn hắn tưởng Dương Khai muốn nói gì, nhưng đập vào mắt là một đạo hào quang như mũi tên bắn tới.

Võ giả mập biến sắc, không cần nghĩ liền hit sâu, thân mình càng thêm mập ra, hình thể phình to.

Hắn há miệng, phun ra ngọn lửa cháy bỏng, hóa thành rồng lửa đón đỡ hào quang đánh tới.

Hai người vừa ra tay, nam nhân to con cùng Khang Tư Nhiên cũng phản ứng lại. Khang Tư Nhiên không nói một lời, tế ra bí bảo cái chày, truyền nguyên lực vào, bí bảo cái chày hóa thành hào quang màu tím bắn về phía nam nhân to con.

Nam nhân cao to thấy thế, không sợ không hoảng, lật tay liền cầm một thanh trường đao, quát lớn: - Đao Quyển Giang Hà!

Trường đao vung xéo, ánh đao lóe lên, lực lượng nóng bỏng trào ra, hào quang sáng chói đón đỡ bí bảo của Khang Tư Nhiên.

Ầm ầm... Tiếng nổ vang dội bùng lên.

Bốn vị Hư Vương tam tầng cảnh, đột nhiên đánh lên trong chỗ chật hẹp như thế, lực lượng phát ra muốn phá hỏng cả lòng núi.
Advertisement
';
Advertisement