Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khi Trương Nhược Tích đang hoảng sợ nhìn chăm chú, nam nhân áo bào trắng của Khương gia chậm rãi hiện hình.

Thời khắc này, võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh này có chút thần sắc dữ tợn.

Bất cứ người nào khi đuổi bắt đối phương thực lực kém mình mà cứ thiếu chút không bắt được thì tâm tình cũng không thể tốt được.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tuyệt lộ phía trước, nam nhân áo bào trắng trong miệng phát ra tiếng cười trầm thấp quái dị, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ, cũng không lo lắng như trước mà không nhanh không chậm, từng bước bước tới gần Trương Nhược Tích, miệng nói:

- Tiện tỳ, ngươi chạy đi, ta xem ngươi có thể chạy tới đâu.

Thân mình Trương Nhược Tích dán chặt vào vách động, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn bóng người đang tới gần mình, nàng không ngừng lắc đầu, thân thể mềm mại run rẩy.

Nàng lúc này bộ dáng mảnh mai, chẳng những không nhận được bất kỳ thương tiếc nào mà ngược lại càng thêm kích thích bộ mặt xấu xa âm u không muốn người khác biết của nam nhân áo bào trắng kia, làm thần sắc hắn đột nhiên trở nên phấn khởi, lại không nhịn được liếm mép, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Nam nhân áo bào trắng nhìn Trương Nhược Tích, ánh mắt lợi hại lưu chuyển từ chiếc eo thon nhỏ tới khắp những chỗ khác trên cơ thể nàng, ánh mắt lộ vẻ tục tĩu, miệng hắn phát ra tiếng cười càng thêm rợn tóc gáy.

- Không, đừng tới... Trương Nhược Tích cố sức lắc đầu, co mình lại, miệng khổ sở cầu khẩn.

Nam nhân áo bào trắng không chút động lòng, khoảng cách ngắn ngủi mười mấy trượng rất nhanh đã bị kéo lại gần.

Đợi cho tới gần, hắn đưa tay chụp tới hướng Trương Nhược Tích.

Đúng lúc này ánh mắt nhu nhược cùng cầu khẩn của Trương Nhược Tích nhoáng lên một cái rồi biến mất, thay vào đó là loại quả cảm tuyệt cùng, thánh nguyên thoải mái dao động trên tay nàng, trên tay nàng không biết từ khi nào xuất hiện một lợi khí có hình chuỷ thủ, lực lượng rót vào trong đó, nàng giơ tay lên, đâm thẳng tới hướng ngực nam nhân kia.

Nếu là ở tình huống thực lực tương đương, chỉ sợ một kích này của nàng có hơn phân nửa cơ hội đắc thủ.

Nhưng tu vi cảnh giới của hai người thực sự chênh lệch quá lớn, mặc dù thời cơ xuất thủ đạt đỉnh phong nhưng khi thánh nguyên trong cơ thể nàng trào dâng thì nam nhân kia cũng đã thúc giục vực tràng tự thân.

Vực tràng chi uy, căn bản không phải một thiếu nữ Thánh Vương lưỡng tầng cảnh có thể ngăn cản.

Cho nên chuỷ thủ kia khi còn cách ngực nam nhân áo bào trắng ba tấc liền bị một lực lượng vô hình giam cầm, bất kể Trương Nhược Tích dùng lực như thế nào cũng vẫn như cũ trì trệ không thể tiến lên.

Trương Nhược Tích lần này thật tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc.

Khuôn mặt kia vốn coi là tuấn tú giờ khắc này lại lộ ra tiếng ác ma U Minh Ngục cười gằn cùng châm chọc.

Ngay sau đó, nam nhân áo bào trắng đưa tay túm tóc Trương Nhược Tích, sau đó hung hăng ấn đầu nàng vào vách động.

Ầm một tiếng...

Trương Nhược tích chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, đau đớn khó nhịn, sao bay đầy đầu.

- Tiện tỳ lá gan cũng không nhỏ, lại dám đánh lén ta. Nam nhân áo bào trắng cười gằn:

- Tốt lắm, vốn còn muốn cho ngươi sung sướng nhưng đã vậy thì đừng trách bổn toạ lòng dạ độc ác.

Khi nói chuyện hắn đưa tay túm cổ Trương Nhược Tích nhấc nàng lên, ngón tay chậm rãi dùng sức.

Trương Nhược Tích phát ra tiếng kêu ú ớ, hai chân dùng sức vùng vẫy, nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi đối phương trói buộc. Dần dần, nàng hít thở không nổi, hàng mi dài chớp động liên tục, mắt nhìn dần mất đi sắc thái.

Xuyên thấu qua thị giác mông lung, Trương Nhược Tích dường như thấy được tại chỗ xa vô cùng có một bóng người đang hướng bên này chạy tới, mượn hào quang tối mờ trong mỏ đạo nàng phát hiện kia đúng là Dương tiên sinh làm nàng nhung nhớ đã lâu.

Tiên sinh nét mặt lo lắng, ngũ quan không biết vì nguyên nhân gì mà vặn vẹo vô cùng khủng khiếp, dường như dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

Thái tổ mẫu đã từng nói người trước khi chết, trước mắt sẽ xuất hiện chút ảo giác không giải thích được, như vậy thì xem ra đây cũng là ảo giác của mình sao?

Trong lòng nghĩ vậy, khí lực cả người nàng nhanh chóng trôi đi, Trương Nhược Tích chậm rãi khép đôi mắt đẹp.

Nhưng lúc này một luồng ánh sáng vàng chói mắt bỗng từ bên kia kích bắn tới làm trong quặng mỏ âm u mờ tối trong nháy mắt bị đẩy lui.

Ngay sau đó kèm theo một tiếng kêu đau đớn, bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình từ từ buông lỏng, sau khi không còn trói buộc, thân mình nàng lập tức rơi xuống.

Còn không đợi rơi xuống đất, Trương Nhược Tích không biết từ nơi nào sinh ra một cỗ khí lực, nắm chắc chuỷ thủ trên tay cúi người xuống đâm mạnh về phía trước.

Ngoài dự liệu của nàng, chuỷ thủ trên tay vô cùng thuận lợi cắm vào ngực nam nhân áo bào trắng kia, sau khi rút ra máu tươi từ ngực hắn bắn ra tung toé, chất nhầy âm ấm bắn vào mặt làm nàng rợn tóc gáy.

Nàng chỉ biết ngẩn ra liền kiềm chế sợ hãi trong nội tâm, lần nữa nâng lên chuỷ thủ, hung hăng đâm lien tục lên người nam nhân áo bào trắng.

Phập phập phập...

Mỗi một đâm xuống thẳng tắp, từ miệng vết thương phun ra máu loãng, rất nhanh nhuộm nàng thành một người đầy máu.

Tới khi nam nhân áo bào trắng trợn mắt chết, Trương Nhược Tích gương mặt không thể tin nổi ngã xuống, nàng mới như tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn chằm chằm thi thể trên đất, thật lâu không có tỉnh hồn.

Nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra một người mạnh mẽ như vậy sao mình có thể đâm chết.

- Nhược Tích... Cách đó không xa truyền tới một tiếng gọi trầm thấp.

Trương Nhược Tích thân mình run lên giương mắt nhìn lên lại phát hiện cách mình ba trượng, Dương Khai gương mặt áy náy đứng đó lẳng lặng nhìn mình.

- Tiên sinh? Trương Nhược Tích gần như không thể tin vào hai mắt mình, thất thanh duyên dáng gọi to.

Sợ rằng người trước mắt chỉ là ảo giác, nàng cuống quýt đưa tay giụi mắt nhưng lại quên mất hai tay mình lúc này đầy máu tươi, sau một hồi lau như vậy cả mặt nàng đều đỏ, nhìn rất kinh khủng.

Cho tới giờ khắc này dường như nàng mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn hai tay mình dính đầy máu tươi nàng hơi giật mình ném chuỷ thủ đi, thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt.

Dương Khai thấy vậy, thân hình nhoáng một cái đã tới trước mặt Trương Nhược TÍch, nắm cổ tay nàng, thấp giọng nói:

- Nhược Tích không sao chứ?

Trương Nhược Tích chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trong suốt lúc này lại bị máu loãng che mờ, đợi khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình đúng là Dương Khai, bản thân mình vừa rồi không phải là ảo giác trước khi chết, một giọt nước mắt từ hốc mắt nàng rớt ra, dường như trân châu không ngừng lăn xuống.

Tâm tình uỷ khuất bộc phát, vai nàng run lên nức nở nói:

- Tiên...tiên sinh. Giết người, ta giết người... Tiên sinh cứu ta.

Dương Khai lẳng lặng chăm chú nhìn nàng khẽ nhíu mày.

Hắn tất nhiên có thể nhìn ra tâm thần Trương Nhược Tích lúc này dường như bị chấn động mạnh.

Loại chấn động này không phải vì lúc trước bị nam nhân áo bào trắng kia đuổi giết, cũng không phải sống lại từ cõi chết mà vì có người chết dưới tay nàng.

Mặc dù người kia vốn không phải thứ tốt đẹp gì, thậm chí còn muốn lấy mạng nàng. Nhưng khi người này bị nàng đâm cho muôn vàn vết thương Trương Nhược Tích vẫn không cách nào thừa nhận.

Cẩn thận suy nghĩ, Dương Khai có chút hiểu rõ.

Trương Nhược Tích giờ này cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, chính là tuổi dậy thì, từ nhỏ ở tại Trương gia đã được nuông chiều, tuy rằng tu luyện nhưng chỉ sợ chưa từng cùng người khác chiến đấu sinh tử, đừng nói tới việc tự tay giết người.

Đối với một tiểu nha đầu như nàng mà nói sinh mạng của bất kỳ ai cũng vô cùng quý báu.

Giờ này lại có một sinh mạng sống sờ sờ chết dưới chuỷ thủ của nàng, nàng trong thời gian ngắn ngủi tự nhiên có chút không thể chấp nhận.

Dương Khai hồi tưởng lại mình năm xưa lần đầu giết người, trong lòng dường như cũng vô cùng bất an, loại bất an cùng hoảng sợ này rất lâu sau mới biến mất. Sau này khi giết nhiều người rồi cảm giác đó cũng không còn chút nào.

Nhưng Trương Nhược Tích lại khác, nam nhân áo bào trắng hẳn là người đầu tiên chết trên tay nàng.

Nghĩ tới đây Dương Khai thở dài, đưa tay ôm Trương Nhược Tích vào lòng khẽ vỗ lên vai nàng ôn nhu an ủi:

- Người kia không phải ngươi giết, là ta giết, lúc ngươi cầm chuỷ thủ đâm hắn thì hắn đã tắt thở rồi.

Trương Nhược Tích nghe vậy thân thể đang run rẩy kịch liệt vững vàng không ít, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Khai kinh khiếp hỏi:

- Thật không?

- Là thật, ngươi nhìn đi. Dương Khai lúc nói chuyện phất tay ra một chiêu, một đạo Kim Huyết Ti bỗng nhiên kích bắn ra từ thi thể trên mặt đất, quấn quanh đầu ngón tay của hắn:

- Đây chính là thứ ta vừa dùng để giết hắn.

- Không phải ta giết? Trương Nhược Tích kinh ngạc nhìn Kim Huyết Ti, vẻ run sợ trong đôi mắt đẹp dần tán đi, lộ ta vẻ như trút được gánh nặng trong lòng.

- Không phải ngươi giết, hãy ngủ một giấc, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì cả. Dương Khai vừa ôn nhu an ủi vừa thúc giục nguyên lực rót vào cơ thể nàng, thay nàng bình ổn khí huyết chấn động trong cơ thể.

Có lẽ là trong lòng không còn tâm lý gánh chịu, có lẽ vì quá mức mệt mỏi, Trương Nhược Tích cứ như vậy nằm trong lòng Dương Khai khép đôi mắt đẹp, tiếng thở đều đều bình ổn.

Sau khi thấy nàng thực sự đã ngủ, Dương Khai mới khẽ thở dài ôm ngang nàng.

Xoạt xoạt xoạt...

Cách đó không xa truyền tới một trận tiếng xé gió, mi mắt Dương Khai híp lại thả ra thần niệm dò xét, chờ sau khi phát hiện người tới là Mạc Tiểu Thất hắn liền chậm đợi tại chỗ.

Chốc lát, Mạc Tiểu Thất xuất hiện ở cách không xa trước mặt Dương Khai.

Phi Thiên Độn Địa Bức xèo xèo kêu một tiếng, đậu trên vai Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất nhìn nhìn Dương Khai, lại nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ trên đất, lại nhìn Trương Nhược Tích hắn ôm trong lòng lên tiếng hỏi:

- Đây là Nhược Tích muội muội?

- Ừ. Dương Khai gật gật đầu.

- Muội ấy không sao chứ?

- Tới kịp thời, cô ấy cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là quá mệt mỏi đang ngủ mà thôi.

- Không sao là được rồi. Mạc Tiểu Thức đưa tay vỗ ngực, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh nàng liền cắn răng nghiến lợi:

- Những người Khương gia kia thật đáng ghét, Dương đại ca ta đã hỏi thăm rõ ràng tình huống nơi này rốt cuộc là như thế nào, bọn họ dám bắt người áp bức những võ giả tán lạc kia khai thác khoáng vật cho họ, quả thực là khốn kiếp.

- Chuyện này ta cũng có biết. Hàn quang trong mắt Dương Khai loé lên, thần tình lãnh khốc, cúi đầu cười gian ác:

- Khương gia, các ngươi còn muốn giết người diệt khẩu, các ngươi hãy đợi đấy!
Advertisement
';
Advertisement