Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Gặp lại Trương Nhược Tích làm Dương Khai có chút thẹn quá hóa giận.

Dù sao mình giờ này cũng là một cường giả Đạo Nguyên Cảnh, nhưng lại vì nhất thời sơ suất không thể chăm lo tốt cho một tiểu nha đầu để bị người ta bắt tới đây lấy quặng.

Tự mình khi tới Khương gia tìm hiểu tin tức, các bậc cao tầng trong Khương gia lại dám dối mình.

Điều này có thể không tính, nhưng Khương gia còn muốn giết người diệt khẩu.

Chuyện này Dương Khai làm sao có thể chịu được, hắn đã âm thầm quyết định sau này sẽ tới làm cho Khương gia không thể yên ổn.

- Người của Khương gia trông nom người đâu? Hàn quang trong măt Dương Khai loe lên trầm giọng hỏi.

- Còn ở bên kia. Mạc Tiểu Thất đáp. - Hơn nữa ở đây không chỉ có hai người Khương gia, trên đường đi tới gặp phải bọn họ ta đã dùng thủ đoạn đánh họ hôn mê bất tỉnh, còn những người bị bắt tới đây đã truyền tống ra ngoài thông qua pháp trận không gian.

Dương Khai khẽ gật đầu:

- Bọn họ sau khi đi ra thì chuyện Khương gia nơi đây không thể che dấu, vừa lúc cũng tiện cho ta đi đại náo Khương gia một trận, như vậy phủ thành chủ cũng sẽ không nhúng tay quản lý.

- Vậy chúng ta bây giờ quay về sao? Mạc Tiểu Thất hỏi.

Dương Khai gật gật đầu.

Hai người bàn bạc xong liền chuẩn bị quay về Phong Lâm Thành, nhưng đúng lúc này lại xảy ra dị biến.

Một trận đất rung chuyển truyền từ dưới chân tới làm Mạc Tiểu Thất cùng Dương Khai biến sắc.

Cùng lúc đó, ở cách đó không vang còn truyền tới một trận tiếng vang răng rắc.

Dương Khai nhướn mày đưa mắt nhìn về phía thanh âm, bất ngờ phát hiện ở chỗ vách đá dựng đứng truyền ra từng đạo văn lộ màu máu, những văn lộ kia thoạt nhìn cực kỳ phức tạp khó hiểu, dường như là một dạng phong ấn.

Văn lộ không ngừng chuyển động, theo những văn lộ này chuyển động có chút máu tươi bị hút vào.

Dương Khai lúc này mới phát hiện mau đỏ kia chính là màu sáng của máu tươi tới từ thi thể võ giả áo bào trắng của Khương gia lúc trước ngã xuống.

Văn lộ phong ấn trên vách đá dựng đứng kia lúc này đang điên cuồng cắn nuốt máu tươi chảy ra từ võ giả áo bào trắng, theo máu tươi rót vào, tốc độ nhiễu động của phong ấn văn lộ càng lúc càng nhanh.

- Đây là cái gì? Dương Khai biến sắc mặt kinh nghi bất định nhìn phía trước.

Biểu tình của Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào phong ấn kia, chân mày nhíu chặt, dường như trong nhất thời không thể nhận ra đây rốt cuộc là loại phong ấn gì.

Mà đúng lúc này, phong ấn lại dường như đã cắn nuốt đủ máu tươi. Những văn lộ kia lại nhoáng lên, hội tụ tới chính giữa chỗ vách đá dựng đứng, hiện hình một gương mặt người dữ tợn.

Khuôn mặt lớn kia hé miệng cười, một cỗ khí tức đen như mực chợt bừng lên từ vách đá.

Dương Khai mi mắt co rụt, bản năng giúp hắn cảm thấy có chút không ổn liền vội vàng kéo Mạc Tiểu Thất lui về phía sau.

Những khí tức đen như mực kia còn không ngừng cuồn cuộn trào ra từ phong ấn kia, rất nhanh tràn ngập trong hầm mỏ, Dương Khai cảm thấy rất rõ ràng mùi máu tanh từ trong hắc khí kia.

Còn có một thứ mùi vị quen thuộc khác.

Những hắc khí này nhanh chóng phân hóa, giống như từng con linh xà đen như mực du tẩu không ngừng.

Trong đó một cỗ hắc khí đã chui vào trong miệng mũi nam nhân áo bào trắng đang nằm kia, rất nhanh chóng liền biến mất không thấy.

Nhưng ngay sau đó, đã xảy ra chuyện làm Dương Khai trợn mắt há mồm.

Nam nhân áo bào trắng bỗng nhiên mở mắt, thời khắc này trong mắt của hắn không phải màu đen trắng mà có vẻ đen như mực kỳ dị, thoạt nhìn vô cùng kinh người.

Cùng lúc đó, trên mặt trên tay nam nhân này bỗng nổi lên từng đạo văn lộ đen như mực.

- Ma Văn? Dương Khai la lên thất thanh.

Những văn lộ này hắn quả thực quá quen thuộc, năm đó ở Thông Huyền đại lục, hắn cứu vớt người Cổ Ma nhất tộc đều đã tu luyện qua loại bí thuật này, có thể lạc ấn ra các hình dạng Ma Văn khác nhau trên thân mình.

Mà năm xưa bản thân hắn lúc thi triển nhập ma bí thuật, biến hóa tự thân cũng vô cùng giống với một màn trước mắt này.

- Ma khí? Cùng lúc Dương Khai nói ra, Mạc Tiểu Thất dường như cũng có điều phát giác duyên dánh thốt lên một tiếng.

Hai người vừa dứt lời, nam nhân áo bào trắng liền hoắc mắt, hai tròng mắt đen như mực vừa chuyển liền dán vào người Dương Khai, ngay sau đó miệng hắn quát một tiếng, thần sắc dữ tợn hướng Dương Khai đánh tới bộ dạng không sợ chết.

Dương Khai trong miệng hừ lạnh một tiếng, một tay ôm Trương Nhược Tích, một tay liên tục bắn năm ngón tay, từng đạo Kim Huyết Ti bắn nhanh ra ngoài.

Từng tiếng nổ lớn vang lên, Kim Huyết Ti sắc bén xuyên thủng nam nhân áo bào trắng lại bị Dương Khai cắt thành vài đoạn, mảnh vỡ thi thể rơi trên mặt đất không chảy chút máu tươi.

Nhưng Dương Khai sau khi đắc thủ không có chút vui mừng nào mà ngược lại lại chau mày.

Bởi vì hắn có thể cảm giác được nam nhân áo bào trắng này sau khi bị "Ma hóa" thực lực đã tăng lên không ít, tuy rằng vẫn như cũ vừa đối mặt đã liền giải quyết nhưng không thể nghi ngờ hắn đã cường đại hơn rất nhiều so với khi còn sống.

Xuy xuy xuy xuy...

Đúng lúc này khí tức đen như mực tràn ngập trong hầm mỏ đều biến thành linh xà đen, điên cuồng bắn vọt tới hướng Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất, bộ dạng như mèo thấy chuột.

- Không xong rồi, đi mau. Dương Khai biến sắc, miệng quát chói tai, đồng thời đưa tay hướng ra phía trước khẽ quát:

- Trục xuất.

Lực lượng pháp tắc không gian thoải mái trào ra, một cái động đen lớn chừng bàn tay hình thành, trong hắc động một mảnh hư vô, chỉ có hỗn độn. Những con linh xà toàn bộ chui vào trong đó, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Tuy nhiên vẫn còn những con linh xà liên tục đánh tới.

Mà từ miệng mặt người trên vách đá dựng đứng kia lại có khí tức đen như mực phun ra.

Bí thuật không gian duy trì không được ba hơi thở liền ầm ầm vỡ nát, từng con linh xà đen như mực xông lại phá phong tỏa của Dương Khai, tốc độ cực nhanh đi theo sát sau hắn.

Dương Khai không quay đầu lại cũng biết tình huống sau lưng không ổn, hắn cũng không có thời gian đi xử lý những thứ quỷ dị đó, một mực thúc dục nguyên lực bao bọc Mạc Tiểu Thất, liều mạng tiến tới lối vào.

Rất nhanh chóng hai người đã đi tới vị trí truyền tống.

Ở đó hai võ giả Hư Vương Cảnh của Khương gia vẫn sắc mặt tái nhợt như cũ té ngã, trơ mắt nhìn Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất bước lên pháp trận không gian, một người trong số hai người đó há miệng dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.

Cũng không biết Mạc Tiểu Thất vận dụng thủ đoạn gì lại có thể giam cầm bọn họ ở tại chỗ như vậy.

- Dương đại ca, bọn chúng sắp tới rồi. Mạc Tiểu Thất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có vô số linh xà đen như mực đang ở cách hai người không tới ba mươi trượng, gương mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt.

Dương Khai mặt trầm ngâm vội vàng thúc giục lực lượng không gian rót vào trong pháp trận.

Ngay sau đó pháp trận vù vù tia sáng nở rộ, đợi sau khi tia sáng toàn bộ tán phát thì bóng dáng hai người đều đã biến mất.

Linh xà đen nhánh kia vọt tới bên trên pháp trận, chốc lát đã vồ vào hư không.

Nhưng những thứ quỷ dị này ngay phút chốc lại bao lấy hai võ giả Hư Vương Cảnh của Khương gia.

Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra từ trong hắc khí kia nghe thảm tuyệt nhân hoàn, dường như chịu hành hạ khó có thể tưởng tượng.

Sau một lát tiếng kêu thảm ngừng lại, hai người này đồng loạt đứng dậy, tuy rằng dáng ngoài không thay đổi nhưng khí tức hai người lại rất khác, toàn thân tản ra khí tức thô bạo âm u, bị năng lượng màu đen bao quanh, ở chỗ hai má cùng cánh tay họ từng đạo Ma Văn hiển lộ, con ngươi kia cũng thay đổi thành đen thui...

Hai người liếc nhau cười nanh ác, một trong số ho ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, trong tiếng huýt gió hiện ra tâm tình phấn khởi cùng vui sướng vô tân, dường như thoát vây sau khi bị nhốt mấy ngàn vạn năm.

Hai người bọn họ không phải là võ giả duy nhất gặp chuyện như vậy.

Trong hầm mỏ, rất nhiều võ giả Khương gia lúc trước bị Mạc Tiểu Thất thi triển thủ đoạn đánh ngất đi cũng đều gặp phải chuyện này, còn có một số phu mỏ chưa kịp trốn ra khỏi quặng mỏ, phàm là bị khí tức đen như mực quấn lấy liền trong thời gian ngắn ngủi khí tức biến đổi, dường như cũng theo đó mất đi linh trí vốn có.

Rất nhanh chóng, cả quặng mỏ đều tràn ngập loại khí tức đen như mực đó.

Ở chỗ động núi hoang sơn kia lóe lên tia sáng, Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất hai người trong lòng vẫn còn sợ hãi xuất hiện ở trên pháp trận không gian.

Bên cạnh pháp trận, võ giả lúc trước bị Dương Khai thi triển thủ đoạn đánh ngất đi giờ đã không còn thấy bóng dáng.

Dương Khai thấy vậy không khỏi nhướn mày, thần niệm đảo qua lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

- Dương đại ca, thế nào rồi? Mạc Tiểu Thất kinh nghi nhìn hắn.

- Phía ngoài có không ít người nghênh đón chúng ta. Dương Khai cười lạnh một tiếng.

Mạc Tiểu Thất nhíu chân mày thả ra thần thức, lập tức có phát giác.

- Đi ra xem một chút đi. Dương Khai gọi nàng một tiếng, không sợ hãi đi trước bay ra khỏi sơn động, đứng sừng sững giữa không trung.

Hắn đảo mắt qua liền thấy bốn phía rất nhiều võ giả vây quanh, hơn nữa đều là những gương mặt vô cùng quen thuộc, tất cả đều là người của Khương gia hắn mới vừa thấy qua.

Cùng không biết là tin tức truyền đi từ lúc nào mà Khương gia khuynh sào xuất động, cao thủ đều tề tựu lại đây.

Ngay chính diện cách đó không xa, Khương Lâm gia chủ Khương gia cùng nhiều vị cao tầng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai có vẻ rất không vui.

Mà ở phía trước Khương Lâm còn có một lão già áo bào đen, chắp hai tay sau lưng. Toàn thân lão không lộ ra chút khí tức nào, thoạt nhìn giống người bình thường nhưng lại có một cỗ danh trạng uy nghiêm quẩn quanh bên người lão.

Một vài võ giả Khương gia hướng mắt nhìn lão già, ánh mắt đầy vẻ kính sợ.

Ngay cả Khương Lâm cũng đứng sau lưng lão già với bộ dạng vô cùng cung kính.

Dương Khai biến sắc, ánh mắt di chuyển một chút trên người lão già, lập tức biết được người này chính là vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh của Khương gia, là Khương Thái Sinh lão tổ của Khương gia.

Dù sao cường giả Đạo Nguyên Cảnh ở Phong Lâm Thành số lượng không nhiều lắm, phàm là cảnh giới tu vi này thì đại danh khắp Phong Lâm Thành người người đều biết.

Thời khắc này Khương Thái Sinh gương mặt hờ hững nhìn Dương Khai, ánh mắt chỉ hướng vào Trương Nhược Tích hắn ôm trong lòng liền dời đi.

Dường như với lão mà nói bất kể kẻ nào cũng không đáng để lão chú ý nhiều hơn.

Dương Khai hắc hắc cười nhẹ một tiếng.
Advertisement
';
Advertisement