Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Không khách khí? Trang Bàn quát lên, cười lạnh không thôi: - Không khách khí kiểu gì? Hôm nay bổn chấp sự thật muốn xem thử, Đoàn Nguyên Sơn ngươi có gan không khách khí với ta kiểu gì.

- Đánh đi, đánh ta đi, có gan thì đánh ta đi! Trang Bàn đưa mặt tới trước mấy người Đoàn Nguyên Sơn, không ngừng lớn tiếng khiêu khích.

Võ giả xung quanh lắc đầu khinh bỉ.

Dù nói võ giả bên ngoài cơ bản mới gặp Trang Bàn lần đầu, thậm chí trước đây không biết có người này, nhưng bản tính một người thế nào, thường thì chỉ cần nghe hắn nói mấy câu là nhìn ra được.

Trang Bàn rõ ràng là hạng tiểu nhân đắc chí liền ngông cuồng, làm người ta khinh thường.

Ngay cả các gia chủ đại gia tộc Phong Lâm Thành, cũng đều ảm đạm, có chút đau thương thỏ chết cáo khóc.

Những năm gần đây, các gia tộc bị phủ thành chủ quản lý áp chế, dù rằng có chút ma sát xung đột nhỏ, nhưng sẽ không thật xảy ra chiến sự thương gân động cốt. Rất nhiều lúc, phủ thành chủ trở thành tồn tại giảm xóc điều hòa giữa những đại gia tộc, cho nên mọi người đều tin tưởng phục tùng phủ thành chủ. Hiện giờ thấy thành chủ, phó thành chủ cùng Tần gia chủ bị Trang Bàn ức hiếp như thế, tâm tình đều khó chịu.

- Bốp... Tiếng vang giòn giã phát ra, vang vọng trời đất.

Mọi người đều ngây ra, toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: đánh thật hả? Thành chủ đại nhân to gan như thế?

Khó hiểu, mọi người đều nhìn lại.

Sau đó, đều bừng tỉnh.

Họ nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt Trang Bàn, vừa lắc vừa xoay cổ tay, giống như đang chuẩn bị làm lớn một trận.

- Kẻ nào! Kẻ nào dám đánh ta! Trang Bàn bị một cái tát vừa rồi đánh cho mơ máng, cảm thấy nửa bên má sưng vù lên, bị chấn động mạnh lệch đầu sang một bên, cho nên không nhìn rõ là ai ra tay, lấy lại tinh thần liền hét to, điên cuồng rống lên: - Rốt cuộc là ai... Ặc...

Hắn đang hét, liền thấy được Dương Khai nhe răng cười, toát ra hàm răng trắng giống như mãnh thú cắn người, làm hắn chợt lạnh từ đầu đến chân, làm sao cũng không nói hết lời hung dữ, nuốt ngược trở vào bụng.

- Thiệt là hay... Dương Khai nói rồi, lại một cái tát đánh ra.

- Bốp... Tiếng vang giòn giả, má bên kia của Trang Bàn cũng sưng vù lên, còn mấy cái răng dính máu văng ra.

Dương Khai một tay xách cổ áo hắn, cho hắn cố định trước mắt, tay kia từ tốn vung lên, cái sau mạnh hơn cái trước, nguyên lực tuôn trào trên bàn tay cũng ngày càng mãnh liệt.

- Bốp bốp bốp....

Tiếng vang lên có tiết tấu, vang dội vùng hoang vắng này.

- Trên đời này... Dương Khai vừa tát, vừa cười lạnh. - Lại còn có người.... chủ động muốn người ta đánh hắn. Nguyện vọng thoát tục như thế... ta mới lần đầu nghe được, cho nên ta quyết định... thỏa mãn ngươi hết mức!

Nhìn cảnh này, các võ giả đều sinh ra cảm giác đau rát, không khỏi vuốt má mình.

Trang Bàn mơ màng, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thân, không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Dương Khai.

Nhưng tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của hắn thì sao làm được? Nguyên lực của Dương Khai bao phủ, trực tiếp trấn áp hắn, làm hắn không động đậy được.

Trong tuyệt vọng, Trang Bàn lớn tiếng gào khóc, xin tha: - Dương đại nhân, dừng tay, dừng tay, đừng đánh nữa.

- Dương đại nhân, ta sai, ta sai thật rồi, ngài bỏ qua cho ta đi, ta xin lỗi ngài!

- Ta là chấp sự Phi Thánh Cung, ngươi mau thả ta ra!

- Khốn kiếp! Kẻ sĩ được giết không được nhục, ngươi còn dám như thế, ta liều mạng với ngươi...

- Hu hu hu.... Dương đại nhân, tha mạng cho ta, ta còn chưa muốn chết mà!

Võ giả vây quanh nhìn cảnh này, nghe lời Trang Bàn nói, mọi người đều mặt đầy chỉ đen, thầm khinh bỉ Trang Bàn không có tiết tháo, đúng là chết không đáng tiếc.

Mấy chục bạt tay, mặt của Trang Bàn đã không còn hình người.

Dương Khai đánh Ninh Viễn Thuật cũng không hạ tử thủ gì, dù sao thân phận Ninh Viễn Thuật đặc thù, có lão cha Đế Tôn Cảnh. Dương Khai còn chưa muốn làm chuyện quá mức đoạn tuyệt, dẫn rắc rối tới người mình.

Nhưng đối với Trang Bàn thì khác, mỗi một bạt tai của Dương Khai đều kèm theo nguyên lực, mấy chục cái đánh xuống, kinh mạch của Trang Bàn đều bị chấn đứt.

Nói cách khác, lần này cho dù Trang Bàn còn sống, ngày sau cũng thành phế nhân, không còn chút tu vi, cũng không có khả năng tu luyện lại.

- Dương lão đệ... Đoàn Nguyên Sơn thấy bộ dạng thê thảm của Trang Bàn, có chút không đành lòng, không có hứng thú nói: - Thôi đi, quá sợ chết, lâm trận bỏ chạy là bởi bản tính của hắn, hắn cũng không làm gì chúng ta, cho hắn dứt khoát đi.

Túy Tửu Ông ợ một cái, nheo mắt lóe lên tia sáng lạnh, nói: - Đánh rắn không chết sẽ bò lên cắn lại, thả hổ về rừng cuối cùng sẽ thành họa!

Nói rồi, hắn vươn tay ra chụp xuống đầu Trang Bàn.

Dương Khai híp mắt, vung tay đẩy Túy Tửu Ông ra, cười nói: - Chuyện nhỏ này, không cần phiền thành chủ đại nhân.

Túy Tửu Ông không tiện ra tay, nhưng Dương Khai thì khác, dù sao ngay cả Ninh Viễn Thuật mà hắn cũng đánh cho, giết Trang Bàn thì có là gì? Có xích mích với Phi Thánh Cung, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Dứt lời, tay hắn chấn động, nguyên lực tuôn trào vào người Trang Bàn, đẩy mạnh Trang Bàn lên không trung.

- A a a... Trang Bàn gào thảm thiết, nhưng chợt khựng lại, người nổ tung hóa thành mưa máu rơi xuống.

Võ giả xung quanh đều câm nín.

Nhưng mà nhớ tới Dương Khai mới giết cả phó cốc chủ Tà Nguyệt Cốc, liền cảm thấy cảnh tượng này cũng không có gì quá lắm.

Đoàn Nguyên Sơn cùng Túy Tửu Ông đều đưa ánh mắt cảm kích nhìn Dương Khai, thanh lý môn hộ cho Phong Lâm Thành.

Đúng lúc này, linh khí thiên địa lại chấn động, cảm giác khó tả từ bốn phía trào ra, sau đó tiếng ầm ầm từ sâu trong lòng đất truyền lên.

Mọi người giật mình, vội nhìn xung quanh.

- Các vị có cảm thấy... Linh khí thiên địa trở nên dày hơn. Trong đám đông, có một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh lên tiếng.

Lập tức có người nói: - Trước đó ta đã cảm giác, còn tưởng là ảo giác, nếu Lưu huynh cũng nói thế, xem ra là thật!

- Linh khí thiên địa có biến hoa, vậy có thể là quặng mỏ cùng địa mạch xảy ra dị biến gì!

Vừa nghe vậy, ánh mắt mọi người lóe lên, nhìn nhau, đều thi triển thân pháp chạy tới chỗ quặng mỏ địa mạch.

Đoàn Nguyên Sơn cùng Túy Tửu Ông thân là chủ nơi này, tự nhiên không thể ngồi mặc kệ, nói với Dương Khai một tiếng, lập tức đuổi theo.

- Dương lão đệ... Tần Triêu Dương nhìn Dương Khai: - Vậy xem ra, động tĩnh lúc trước không phải vì La Nguyên đánh với hai người Cao Sơn Lưu Thủy gây ra, mà là bởi quặng mỏ địa mạch.

- Hẳn là vậy! Dương Khai gật đầu, vốn hắn cũng cho rằng động tĩnh đó là bởi La Nguyên đại chiến Cao Sơn Lưu Thủy dẫn tới, nhưng bây giờ xem ra là có nguyên nhân khác.

- Có muốn đi xem thử? Tần Triêu Dương trưng cầu ý kiến của Dương Khai.

- Chuyện hay như thế, tự nhiên phải đi xem. Dương Khai mỉm cười, đang muốn đi, ánh mắt liếc qua, lại thấy Thiên Diệp Tông Diệp Tinh Hàm vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn tới.

Sắc mặt Dương Khai liền sầm xuống.

Nữ nhân này như keo dính, phủi không ra, thật làm hắn phiền không thôi.

Thấy sắc mặt Dương Khai không tốt, Diệp Tinh Hàm thức thời chủ động lùi lại một đoạn, sắc mặt thê lương làm người ta không đành lòng.

- Đi! Dương Khai nói rồi, liền bay về phía phát ra động tĩnh.

Hai người còn chưa đến, từ xa đã thấy chân trời tuôn ra hào quang bảy màu, mây lành bao phủ, nơi hoang vu thoáng cái thành tiên cảnh nhân gian.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Tần Triêu Dương cũng mơ hồ.

Lần trước ma khí vây thành, bọn họ cũng đến Phong Ấn Chi Địa, muốn để Tần Ngọc gia cố phong ấn tuy rằng cuối cùng thất bại, nhưng lúc đó không phát hiện trong Phong Ấn Chi Địa có gì khác thường, ngoài ma khí vô tận ra thì không còn gì.

Nhưng qua mấy tháng, trong này lại phát hiện ra rất nhiều địa mạch cùng quặng mỏ, làm người ta kinh ngạc không thôi.

Ầm...

Tiếng nổ vang lên, trong tầm nhìn của Dương Khai, mặt đất xuất hiện một cái lỗ lớn, bên trong có cột sáng bắn lên cao.

Bên trong cột sáng, hào quang chảy qua, hình xoắn ốc bắn lên trời cao, chọc thủng một lỗ trên đám mây.

- Đó là....

- Trời ạ!

- Trên đời này có chuyện như thế?

Tất cả võ giả đến đây đều kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn cột sáng, thần niệm phát ra, nhanh chóng nhìn rõ mặt thật của cột sáng đó.

Đó là linh khí thiên địa tinh thuần nhất hội tụ thành, nồng nặc đến mức hóa lỏng.

Mọi người khiếp sợ không thôi, vô cùng kích động.

Bởi vì nồng độ linh khí tinh khiết làm bọn họ không dám tưởng tượng, võ giả đến đây không xuất thân cao quý bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là người của tông môn gia tộc bậc trung, bên trong cũng có những Thánh địa tu luyện, nồng độ linh khí nồng nặc hơn nhiều, các đệ tử tu luyện thăng cấp trong đó cũng nhanh hơn.

Nhưng hiện tại, mọi người phát hiện linh khí trong Thánh địa tu luyện nhà mình so với chỗ này đúng là trên trời dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.

Có lẽ chỉ những động thiên phúc địa mà những tông môn đứng đầu chiếm cứ, mới có thể sánh được.

Trong lúc khiếp sợ, đỉnh cột sáng chọc thẳng bầu trời đột nhiên nổ tung, linh khí nồng nặc phóng ra, mở rộng khắp nơi.

Rào rào...

Bầu trời đổ mưa.

Rơi xuống là mưa linh khí.

Nơi hoang vắng, nồng độ linh khí thiên địa tăng vọt không thể tưởng tượng, tăng lên, lại tăng lên....

Trong thời gian cực ngắn, mọi người đều chìm trong biển linh khí.
Advertisement
';
Advertisement