Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong thời gian ngắn ngủi không tới nửa ấm trà, trong phương viên mấy chục ngàn lý đều bị biển linh khí nồng đậm chí cực này bao trùm, rất nhiều võ giả đặt mình trong đó lại không thể thấy vật, ngay cả hai ngàn dặm bên ngoài Phong Lâm Thành đều được hưởng lợi, vô số võ giả chạy về phía trên tường thành đưa mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng thấy phấn chấn, mở rộng hai tay đón linh khí nghênh diện đánh tới.

Ầm ầm ầm…

Tiếng gông xiềng vô hình được mở ra bỗng vang lên từ các ngõ ngách trong Phong Lâm Thành, những tiếng vang dị thường này truyền ra từ cơ thể rất nhiều võ giả, làm cả người họ chấn động, biểu tình cổ quái.

- Ta…ta tấn thăng rồi, ta đột phá đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh rồi.

- Ô ô…Sinh thời còn có thể chạm tới xiềng xích gông cùm của Phản Hư Cảnh, chết cũng nhắm mắt.

- Hahaha, bổn thiếu quả nhiên thiên tư thông minh, trong nháy mắt đột phá ba tầng tiểu cảnh giới, trực thăng Thần Du Kính, bổn thiếu thiên hạ vô địch rồi.

Tiếng hoan hỉ của từng võ giả truyền đến, linh khí nồng đậm đến không tưởng tượng nổi ở nơi này thực không tệ, không ngừng có võ giả đột phá cảnh giới tự thân tấn thăng lên cảnh giới võ đạo cao hơn.

Đột phá cảnh giới nhỏ cũng không có gì quá dị thường, nhưng khi đột phá đại cảnh giới sẽ nghênh đón năng lượng thiên địa thanh tẩy.

Kết quả là bầu trời Phong Lâm Thành rất nhanh liền đen tối, hắc ám cắn nuốt tất cả ánh sáng rực rỡ bao phủ trên cả thành trì, làm như ngày tận thế đã cận kề, ngay sau đó trên bầu trời phong vân tề hội, năng lượng hội tụ xoay chuyển, từng đạo uy năng thiên địa đánh rớt xuống, rót vào cơ thể những võ giả đột phá đại cảnh giới kia, tẩy rửa thần hồn cùng thân thể bọn họ.

Phong Lâm Thành hoàn toàn sôi trào.

Mà Dương Khai cùng đám người ở Phong Ấn Chi Địa bên ngoài thành nhận được lại càng rõ ràng hơn.

Từng người Đạo Nguyên Cảnh đều đứng yên tại chỗ, khép mắt cảm nhận linh khí thiên địa nồng đậm, mở rộng tâm thần hút vào, không cần vận công, chỉ cần đứng tại chỗ linh khí thiên địa có mặt khắp mọi nơi liền không ngừng đổ lại từ bốn phía, làm cả người thoải mái không kìm chế được.

Cơ thể Dương Khai cũng truyền ra tiếng vang kẽo kẹt làm biểu tình hắn trở nên cổ quái, ngay sau đó lại là phấn chấn.

- Dương lão đệ. Tần Triêu Dương bỗng nhiên thần tình gian khổi hô một tiếng.

- Thế nào? Dương Khai quay đầu nhìn Tần Triêu Dương.

- Lão phu không chịu nổi… Tần Triêu Dương biểu tình khó coi như thể đã táo bón nhiều ngày không giải quyết, nghe vậy ung dung liếc nhìn Dương Khai nói:

- Ta cũng muốn tìm một chỗ tĩnh tâm đột phá.

Dương Khai giương mày, sau đó vui mừng nói: - Vậy cần phải chúc mừng Tần gia chủ.

Tần Triêu Dương tuổi cao, trước đây căn bản không có dấu hiệu đột phá, nhưng hôm nay bị linh khí chi hải đánh sâu vào lập tức gặp kỳ ngộ, đây coi như là cơ duyên của lão.

Nếu không có cơ duyên này, với thiên phú cùng tuổi tác của Tần Triêu Dương, chỉ sợ tới chết cũng không tới ngưỡng cửa Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Lần này nếu lão có thể đột phá, đối với Tần gia thậm chí là đối với cả Phong Lâm Thành đều là tin mừng lớn lao.

Tần Triêu Dương cười khổ nói: - Thời cơ không đúng, thời khắc này thế cùng hỗn loạn, lão phu còn muốn mời Dương lão đệ giúp ta hộ pháp một trận.

- Không thành vấn đề. Dương Khai sảng khoái đáp ứng, nhìn quanh một trận phát hiện có không ít võ giả đều lộ ra tinh thần phấn chấn, mà bên trong cơ thể của bọn họ nguyên lực lại phát động không ngừng nghỉ vô cùng kinh người, nhìn cũng giống như muốn đột phá.

- Đi, đi tới chỗ gốc đi. Dương Khai kéo Tần Triêu Dương, thân hình lắc lư liền hướng về phía trước chạy đi.

Thời khắc này quá nhiều người, mỗi người đều là Đạo Nguyên Cảnh, khi đột phá sinh ra chấn động nhất định cũng rất hỗn loạn, cũng không thích hợp để tiếp tục lưu lại. Tần Triêu Dương nếu có dấu hiệu đột phá thì cũng không thể lãng phí.

Cho nên hắn quyết định xâm nhập hang hổ.

- Chỗ gốc. Mi mắt Tần Triêu Dương co rụt, rất nhanh hiểu rõ chỗ Dương Khai nói là chỗ nào.

Hắn lại lôi mình hướng vào lỗ thủng to lớn kia vọt tới, đỉnh vô biên linh khí đánh sâu vào, một đường lao xuống.

Sự thật chứng minh cách làm của Dương Khai quả nhiên không sai, càng hướng về phía dưới phóng đi, linh khí thiên địa càng nồng đậm vô cùng, vốn từ phía trên cảm nhận được linh khí như vậy đã đủ kinh người nhưng tới phía dưới vừa thấy mới hiểu được thế nào là khác biệt một trời một vực.

Có biển linh khí mênh mông như này tương trợ, Tần Triêu Dương cảm giác mình tần này muốn đột phá thất bại cũng không thể liền không khỏi có chút thần tình phấn chấn, gương mặt toả sáng.

Hai người một đường rơi xuống có tới hơn ngàn trượng, lúc này mới tới chỗ mặt đất.

Tình huống dưới này cũng giống ở bên trên, đều bị linh khí khó tưởng tượng bao phủ, người đặt mình trong đó như ngâm mình trong nước.

Chỉ là đây không phải nước bình thường mà là Linh dịch.

Dương Khai không có ý dừng lại mà tìm một hướng bay tới.

Thật lâu sau hắn mới dừng lại nhìn quanh rồi nói: - Tần gia chủ hãy đột phá ở đây đi, trong thời gian ngắn sẽ không có người tới đây đâu.

Lúc này mọi người đều đang bận rộn hấp thụ linh khí tinh thuần chuẩn bị đột phá, nào còn tâm tư đi thăm dò cái gì, cho nên Dương Khai nói cũng có đạo lý.

Tần Triêu Dương sợ là thật không chịu nổi, nghe vậy chỉ gật gật đầu không nói một lời khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm quyết thầm vận huyền công, rất nhanh chóng đi vào trạng thái.

Dương Khai vung tay lên, trong khoảnh khắc liền có ba đạo tịnh ảnh xuất hiện trước mắt.

- Tiên sinh…đây là nơi nào. Trương Nhược Tích vừa xuất hiện liền đã thấy chỗ này không tầm thường, nàng không khỏi che đôi môi đỏ mọng thất kinh hỏi.

Hoa Thanh Ti trợn to đôi mắt đẹp run giọng nói: - Dương…Dương Khai, không phải là ngươi tự tiện xông vào đại tông môn phúc địa động thiên nào đó rồi chứ?

Lưu Viêm lưu chuyển đôi mắt đẹp nhìn quanh nhếch miệng cười không nói gì thêm.

Dương Khai cười nói:

- Nào có.

- Vậy linh khí thiên địa chỗ này… Hoa Thanh Ti sợ hãi tột đỉnh.

- So với thánh địa tu luyện Tinh Thần Cung thì thế nào? Dương Khai hăng hái hỏi.

- Không kém. Hoa Thanh Ti trầm ngâm một chút nói: - Thần Cung cấm địa phân làm ba cấp Thiên Địa Nhân, với tu vi của ta chỉ có thể tiến vào Địa cấp Thánh địa tu luyện, còn tiêu phí rất nhiều công môn tống hiến, linh khí thiên địa ở đây so với nơi đó chỉ có hơn chứ không kém.

- Vậy Thiên cấp thì sao? Dương Khai nhướn mày.

- Không biết. Hoa Thanh Ti lắc đầu khổ sở nói: - Đó là chỗ tu luyện của Đế Tôn Cảnh, tu vi của ta còn chưa đủ tư cách.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

- Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Sao lại có linh khí nồng đậm như vậy? Hoa Thanh Ti lại hỏi lần nữa.

- Chỉnh là Phong Ấn Chi Địa lần trước muội đi qua, dưới này không biết có manh mối gì, bỗng nhiên có thêm nhiều địa mạch quặng mỏ.

Hoa Thanh Ti nghe vậy ngạc nhiên.

Cũng là lần trước đi Phong Ấn Chi Địa nàng mới mất đi tự do, bị Dương Khai bắt vài Tiểu Huyền Giới đồng thời gieo thần hồn lạc ấn.

Nhưng cũng chính vì thế nàng mới có được một viên Thái Diệu Đan, làm gia tăng lớn tỷ lệ tấn thăng tới Đế Tôn Cảnh của nàng.

Lợi hại trong đó chỉ sợ không ai có thể nói được rõ ràng, dù sao Hoa Thanh Tí cũng không quá bài xích tình cảnh của mình, thái độ đối với Dương Khai cũng ngày càng thân thiết nhu hoà.

- Bớt nói nhảm đi, cơ duyên như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc, các ngươi hãy nhanh chóng tu luyện, tận lực hấp thu linh khí.

Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích nghe vậy rối rít gật đầu, vội vàng tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống, từng người vận chuyển thần thông, hấp thu linh khí thiên địa chỗ này.

Hoa Thành Ti là cao đồ của Tinh Thần Cung, tu vi cường đại Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mặc dù lật thuyền ở chỗ Dương Khai, bị hắn chế ngự, nhưng không thể nói nàng nhỏ yếu mà ngược lại còn rất cường đại, thời khắc này thần công im lặng chuyển, chỉ một thoáng thân thể mềm mại đã trở thành một cái động không đáy, linh khí cuồn cuộn không ngừng hướng hội tụ vào trong cơ thể nàng.

Dương KHai nhìn kinh ngạc, bội phục thần công huyền diệu của Tinh Thần Cung.

Ngay sau đó còn xảy ra chuyện làm hắn kinh ngạc hơn.

Chính thấy trong cơ thể Trương Nhược Tích cách đó không xa truyền ra tiếng hô hô, phảng phất như tiếng gió lớn gào thét, mà kèm theo tiếng vang kỳ dị này, thân thể Trương Nhược Tich cũng biến thành cái động không đáy, cuồn cuộn hấp thu đón nhận linh khí kia.

Trương Nhược Tích mượn khí thế tu vi, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tăng cường.

Khặc…

Một âm thanh đột ngột vang lên, một cỗ khí vô hình từ thân thể mềm mại của Trương Nhược Tích ầm ầm hướng bốn phía khuếch tán, một cỗ Thế tràng đại thành trong khoảnh khắc tràn ngập ra.

- Đây là… Con ngươi Dương Khai như sắp lồi ra ngoài.

Từ lần trước sau khi huyết mạch lực trong cơ thể Trương Nhược Tích thức tỉnh, tốc độ tu luyện của nàng bắt đầu trở nên cực nhanh, hơn nữa ở nơi linh khí nồng đậm thì hiểu quả lại cảng rõ rệt, nàng căn bản như không có gông cùm xiềng xích, lực lượng trong cơ thể tích góp một chút đã đủ, liền có thể đột phá nước chảy thành sông, thậm chí ngay cả Thế tràng của Phản Hư Cảnh cũng theo sát đại thành, hoàn toàn không có chút nào dừng lại.

Một màn trước mắt này chính là Trương Nhược Tích đã thành công đột phá tới Phản Hư tam tầng cảnh.

Dương Khai đích thực không biết thân thể cô gái nhỏ này rốt cuộc là như thể nào, huyết mạch lực kia có huyền bí gì, nhưng không thể không phủ nhận tình huống này là chỗ tu luyện thích hợp nhất với Trương Nhược Tích.

Dương Khai không khỏi liên tưởng, nếu đưa Trương Nhược Tích vào thánh địa tu luyện Thiên Cấp trong Tinh Thần Cung vài năm thì tình cảnh sẽ như thế nào.

Không biết chừng nàng có thể đạt tới trình độ Đế Tôn Cảnh.

- Chủ nhân người dường như cũng muốn đột phá? Lưu Viêm đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn Dương Khai.

Tu vi của nàng lúc này không yếu, tự nhiên cũng có thể nhận ra khí thế trong cơ thể Dương Khai chấn động.

Dương Khai gật đầu đáp: - Chỗ này phiền ngươi hộ pháp.

Khi nói chuyện Dương Khai đưa tay lấy ra Huyền Giới Châu, bấm tay niệm thần chú, chỉ một thoáng Huyền GIới Châu dường như mở ra một chỗ hổng vô hình, một lực hút to lớn từ bên trong truyền đến, hấp dẫn linh khí bốn phía rót vào trong đó, Linh dịch kia dũng động giống như vạn dòng nước chảy về biển, vô cùng đồ sộ.

Hắn đưa Huyền Giới Châu cho Lưu Viêm nõi: - Tìm một chỗ lanh đi, ở đây khá nhiều người.

Lưu Viêm gật gật đầu cầm lấy Huyền Giới Châu, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái đã không thấy bóng dáng, cũng không biết đã trốn đi đâu.

Nhưng trước khi rời đi, Dương Khai phát hiện ánh mắt nàng nhìn mọi người có chút vẻ hâm mộ.

Dù sao cơ duyên như vậy mọi người đều có thể được lợi, duy chỉ có nàng không được gì, tất nhiên sẽ làm nàng cảm thấy mất mát.
Advertisement
';
Advertisement