Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hố đen ban đầu còn nhỏ bé, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bùng nổ mở rộng, khí thế như nuốt trôi trời đất, làm người ta sinh ra ảo giác tận thế phủ xuống.

Bóng tối bao trùm, cả mảnh thiên địa giơ tay không thấy ngón.

Trong bóng tối vô biên, có thứ gì đó đang nhanh chóng sinh ra....

Cao Sơn Lưu Thủy đứng mũi chịu sào, những tâm tình âm u ở sâu trong nội tâm hóa thành thực chất trào ra, làm mắt bọn họ run rẩy, tỏa ra ánh sáng tà ác, bóng tối như cắn nuốt tâm hồn, khiến người ta vĩnh viễn sa vào ma đạo.

- Không tốt! Cao Sơn hét lớn, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, gượng tâm thần kiềm chế suy nghĩ âm u, khổ sở chống đỡ.

Lưu Thủy cũng thế, nhưng sắc mặt hai người vô cùng khó khăn, chỉ sợ không thể chống đỡ được thần thông này bao lâu, sẽ bị ma hóa tâm linh, biến thành ma nhân.

Vào lúc nguy hiểm, âm thanh trầm thấp trang nghiêm chợt vang vọng thiên địa.

Âm thanh này vô cùng phức tạp, như xa như gần, mờ ảo mông lung, làm người ta không thể nắm bắt, nhưng âm thanh vừa vang lên, hào quang liền bùng nổ giữa bóng tối.

Hào quang bao quanh một bóng người, lẳng lặng bay giữa không trung, bóng người bấm linh quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ không rõ.

Mọi võ giả nghe chú ngữ này đều cảm giác như có bàn tay nhỏ vuốt qua tâm linh, rửa sạch những âm u sôi trào, làm cho tâm thần tỉnh táo lại.

- Là cô ta!

Dương Khai cổ quái đứng gần đó, nhìn bóng người phát sáng trên trời, bất ngờ phát hiện đó là Diệp Tinh Hàm.

Không biết nàng thi triển thần thông gì, có hiệu quả thanh tâm tịnh thần rất mạnh, lập tức kéo các võ giả trở về từ bể khổ.

Mọi người hồi thần, nào dám ở lại, vội thi triển thân pháp thoát khỏi vòng bóng tối bao trùm, nhị lão Cao Sơn Lưu Thủy nắm được một đường sống, cũng vội vàng bỏ chạy, trước khi đi còn không quên kéo theo Ninh Viễn Thuật.

Diệp Tinh Hàm chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, dù cho thần thông có hiệu quả khắc chế bóng tối, nhưng cũng không duy trì được lâu, chỉ sau 10 nhịp thở là mặt trắng nhợt, hào quang cũng tắt ngấm, nàng như dùng hết sức, không thể chạy được, ngửa đầu rơi xuống, sắp thấy sẽ tan hoa nát ngọc.

Ngay lúc này, Hoa Thanh Ti ném ra dây vải đỏ quấn lấy, kéo Diệp Tinh Hàm ra khỏi phạm vi bóng tối bao phủ, sau đó Lưu Viêm mang theo nàng cùng Trương Nhược Tích quay đầu bỏ chạy.

Thấy thế, Dương Khai nào còn do dự, quay người thi triển bí thuật không gian, thuấn di bỏ chạy.

Không thể dựa vào võ giả nơi này, chỉ có thể dựa vào bản thân, hiện tại hắn phải sớm khôi phục lực lượng.

Dương Khai đi không lâu, khí linh mới thu lại Chiến Chùy, bóng tối tiêu tan, hắn quay đầu nhìn quanh, nơi này đã là một mảnh trống rỗng, không bóng người nào. Nhưng hắn nhanh chóng khóa chặt hướng Dương Khai trốn đi, kéo theo Chiến Chùy, người lóe lên đuổi theo.

Ngọc Thanh Sơn, chỉ cách Phong Lâm Thành chừng 10 ngàn dặm.

Từng có thánh linh Loan Phượng hiện thế nơi này, một hơi Diệt Thế Hắc Viêm thiêu đốt cả mảng lớn rừng núi, đã trôi qua 2 năm, Diệt Thế Hắc Viêm vẫn không có dấu hiệu lụi tắt, vẫn hừng hực thiêu đốt núi rừng.

Khu vực nơi này đã thành vùng đất cháy khét, trong vòng trăm dặm không một ngọn cỏ, chỉ có lửa đen ngập trời.

Tuy rằng nơi này hoang tàn đổ nát, nhưng trở thành thánh địa trời ban cho võ giả tu luyện thần thông hệ hỏa.

Rất nhiều võ giả chủ tu thần thông công pháp hệ hỏa, đều không ngại xa ngàn vạn dặm chạy tới đây, cảm ngộ lực lượng thần diệu chứa trong Diệt Thế Hắc Viêm. Dù sao cũng là thần hỏa bổn mạng của thánh linh thượng cổ để lại, uy năng vô biên, nếu có thể luyện hóa được một tia, sẽ được lợi cả đời.

Dương Khai đã sớm nghe nói trong Ngọc Thanh Sơn có rất đông võ giả hỏa hệ tụ tập, hắn cũng từng muốn tìm thời gian dẫn Lưu Viêm tới hấp thu một chút, ngay cả lông vũ Loan Phượng mà Lưu Viêm cũng luyện hóa nhập vào người được, vậy không có lý gì bó tay với Diệt Thế Hắc Viêm.

Có điều muốn thì muốn, trong thời gian này vẫn luôn bận rộn, không thể đi ra được.

Hắn liên tiếp sử dụng bí thuật không gian, chỉ một thoáng đã đến Ngọc Thanh Sơn, đến chỗ Loan Phượng tàn phá ngày trước.

Quét nhìn qua, nơi này tụ tập không ít võ giả, mọi người khí tức nóng bỏng, hiển nhiên đều là tu luyện công pháp bí thuật hệ hỏa.

Nhận ra Dương Khai đến đây, không ít người mở mắt nhìn một thoáng, liền không để ý nữa.

Thần niệm Dương Khai quét qua, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Bởi vì hắn phát hiện chỗ này không có võ giả nào ra hồn, đa số là Hư Vương Cảnh thậm chí Phản Hư Cảnh, võ giả Đạo Nguyên Cảnh thì không mấy người, dù có cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, không có tác dụng ra sân.

Vốn hắn còn muốn dựa vào võ giả chỗ này giúp ngăn cản khí linh, hiện giờ xem ra phải bỏ dỡ kế hoạch này.

Nhưng ánh mắt Dương Khai liền sáng lên, nhìn chằm chằm vào vùng Hắc viêm thiêu đốt.

Trong đó, có một mảnh an toàn khoảng 10 trượng, Hắc viêm không lan tới chỗ đó.

Ngẫm nghĩ, hắn lên tiếng: - Các vị, chỗ này sẽ lập tức có nguy hiểm ập tới, nếu không muốn chết thì mau chạy đi.

Vừa nghe vậy, rất nhiều võ giả bừng tỉnh, ánh mắt bất mãn nhìn về phía hắn.

Có người âm trầm cười hắc hắc, uy hiếp: - Tiểu tử, ngươi vừa nói gì? Có gan lặp lại lần nữa.

Người này cho rằng Dương Khai quá trẻ tuổi, hẳn là tu vi không cao, cho nên không thèm quan tâm.

Dương Khai liếc người kia, mỉm cười nói: - Ta nói rất rõ ràng, hơn nữa, ta khuyên mọi người là vì tốt cho tất cả.

- Tiểu tử ngươi muốn độc chiếm thần hỏa này? Một lão giả mặt mày già nua lạnh lùng nhìn Dương Khai: - Người trẻ tuổi, nên biết thuận người cũng là thuận mình, thần hỏa này bao phủ trăm dặm, ngươi tùy tiện tìm một chỗ ngồi là có thể tìm hiểu được huyền diệu, cần gì chọc mọi người giận dữ? Cho dù thực lực của ngươi không kém, nên biết một người khó chống số đông, lão phu khuyên ngươi nên thu liễm thì hơn, đừng nói bậy bạ.

Dương Khai toát mồ hôi: - Ta không muốn tìm hiểu thần hỏa này, chỉ là nguy hiểm thật sự sắp đến, nếu các ngươi không đi sẽ không kịp nữa.

- Nguy hiểm gì chứ! Một võ giả cao to, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hừ lạnh lên tiếng. Dương Khai chưa thấy qua người này, có thể là võ giả bên ngoài, nhưng trong thời gian này Phong Lâm Thành quả thật xuất hiện rất nhiều người ngoài, cũng không có gì lạ. Người này tức giận quát: - Tiểu tử đừng có nói chuyện giật gân, bằng không đừng trách ta không khách khí!

Dương Khai nghe vậy biến sắc, cau mày cảm giác, cười khổ: - Được, giờ các ngươi muốn chạy cũng khó.

- Cái gì?

- Tiểu tử dám uy hiếp chúng ta? Có tin ta lột da ngươi ra!

- Đúng là buồn cười, tiểu tử này thật không coi mọi người ra gì, phải cho hắn chút bài học.

Mọi người đang ồn ào tức giận, tiếng gió rít vang lên, khí linh xuất hiện, mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn sang. Đợi khi nhận ra khí tức hung bạo tà ác từ khí linh, mọi người đều biến sắc, thế mới biết Dương Khai không phải nói bậy.

- Đi mau, còn ngây ra làm gì? Muốn chết hả! Dương Khai quát lên.

Vừa nghe thế, sắc mặt mọi người đại biến, khí linh này vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ chọc, hơn nữa khí tức gần bằng Đế Tôn Cảnh, mọi người làm sao chần chờ, đều thi triển thân pháp bỏ chạy tứ tán.

Khí linh không thèm nhìn, có vẻ không hứng thú với ai khác, chỉ nhìn thẳng Dương Khai, con mắt đỏ rực toát ra ánh sáng tà ác.

Không lâu sau, võ giả đến đây cảm ngộ huyền diệu của Hắc viêm đã chạy sạch sẽ.

Dương Khai nhe răng cười với khí linh, nói: - Ta thật là tò mò, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu linh trí. Nói rồi, hắn giơ một ngón tay lên, hỏi: - Có biết đây là bao nhiêu không?

Khí linh không quan tâm.

Dương Khai cười to: - Đây là hai đó, ngu ngốc!

Vừa dứt lời, khí linh giơ cao Chiến Chùy, Dương Khai thấy vậy liền biến sắc, người chợt lóe lao vào trong khu vực an toàn, ngông nghênh cười to: - Tới đánh ta đi, có gan thì vào đánh ta đi!

Không biết có phải vì Dương Khai kích thích, hắn dừa dứt lời, khí linh quả nhiên lóe lên xông tới.

Có điều vừa bước vào khu Hắc viêm thiêu đốt, khí linh giống như bị thứ gì đâm trúng, mạnh mẽ lùi lại.

Trên thân thể đen của hắn bám dính mấy ngọn lửa đen nhỏ, dù nhỏ nhưng cháy hừng hực, mãi không tắt.

Hắc viêm của Loan Phượng, thiên hạ không gì không đốt được, ngay cả Đế Bảo để trong đó cũng sẽ bị nung chảy.

Chỉ là Hắc viêm đã kéo dài rất lâu, lại không có bản thể Loan Phượng duy trì, cho nên uy lực đã yếu đi nhiều.

Ngay cả như thế, cũng sẽ không dễ dàng dập tắt được.

Khí linh đã cảm nhận được nguy hiểm, không ngừng vận dụng lực lượng muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng vẫn không làm được, tâm tình dần nóng nảy.

Hắn xách Ma Binh Chiến Chùy, trực tiếp nện lên người mình.

Một cú, tiếng ông ông vang lên, sóng khí lan tỏa.

Ánh mắt Dương Khai co rút, kinh hãi: - Độc ác như vậy!

Dù nói khí linh sinh ra từ Ma Binh Chiến Chùy, nhưng đánh vào thân thể như thế, không cẩn thận sẽ dẫn tới hậu quả khó đoán, khí linh này rõ ràng không đủ linh trí, vung tay là làm luôn.

Nhưng lần này lại có hiệu quả đặc biệt.

Chiến Chùy đánh lên ngọn lửa, liền làm nó yếu đi.

Khí linh thấy thế, nghiêng đầu nghĩ một hồi, cảm thấy đã tìm được cách, cầm Chiến Chùy không ngừng nện lên những chỗ bị lửa cháy trên người.

Dương Khai thản nhiên đứng nhìn, cảm thấy có thể kéo dài một hồi, liền yên lòng, hừ lạnh: - Ngươi từ từ chơi đi, đợi lát nữa bổn thiếu gia dạy ngươi làm người thế nào!
Advertisement
';
Advertisement