Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nói rồi, Dương Khai liền nhắm mắt tập trung, nắm chắc thời gian khôi phục lực lượng.

Trước đó hắn nuốt không ít linh đan, hiện tại dược hiệu đều ngưng tụ trong xác thịt kinh mạch không tan, dẫn tới nguyên lực tắt nghẽn, hiện tại hắn cần hóa giải sạch dược hiệu, dẫn đường vào trong thân thể.

Khí linh vẫn ở bên ngoài Hắc viêm, không ngừng cầm Chiến Chùy đánh lên người, bận không đi ra được.

Thời gian từ từ trôi qua, hồi lâu sau, khí linh mới miễn cưỡng dập tắt được những đám lửa nhỏ trên người.

Nhưng trải qua chuyện này, khí linh cũng ý thức được Hắc viêm không phải dễ chơi, càng không dám phóng vào, chỉ là ở bên ngoài gào thét, giận dữ thị uy khiêu khích Dương Khai.

Dương Khai làm sao thèm để ý, vẫn ngồi đó điều tức lực lượng.

Lại qua hồi lâu, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, thần thái không còn suy yếu nữa, mà thần quang chói lọi.

Hắn đứng lên, nhe răng cười với khí linh:

- Ngươi chết chắc rồi!

- Rống! Khí linh gầm thét rống giận.

Dương Khai lóe lên, trực tiếp thuấn di khỏi chỗ Hắc viêm bao phủ, sau đó lao tới trước mặt khí linh, hai mắt sáng rực như ánh sao nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của khí linh.

- Nhìn ta! Dương Khai quát lớn.

Không rõ khí linh có nghe hiểu hắn nói hay không, nhưng bản năng ngẩng đầu nhìn vào Dương Khai.

Bốn mắt chạm nhau, mắt trái của Dương Khai lóe ánh sáng vàng, mở ra Diệt Thế Ma Nhãn, lực lượng thần kỳ chấn nhiếp thần hồn đè xuống khí linh.

Khí linh bỗng ngây dại.

Ngay lập tức, hư ảnh chiến đấu hiện ra trong mắt Dương Khai, lóe lên treo trên ý thức hải của khí linh. Chiến đao chỉ dài 5 thước, điêu khắc tinh xảo, chuôi đao chạm trổ rồng phượng, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Trảm Hồn Đao!

Đây là lần đầu tiên Dương Khai vận dụng Đế Bảo sau khi luyện hóa.

Dù sao khí linh này là Đế Bảo hóa hình, hắn không dám sơ sẩy coi thường, cho nên vừa ra tay liền dùng thủ đoạn mạnh nhất.

Trảm Hồn Đao ông ông không ngưng, trên thân đao trào ra quầng sáng, vô số phù văn phức tạp xoay quanh thân đao.

Dương Khai quát khẽ: - Phá Thiên Nhất Kích!

Dứt lời, Trảm Hồn Đao ầm ầm chém xuống.

- Rống! Khí linh bị tổn thương nặng, rống lớn đau đớn, cả người chớp tắt không ổn định, có dấu hiệu sụp đổ.

Dù sao Phá Thiên Nhất Kích là bí thuật thần hồn mà Dương Khai học được từ Thiên Diễn, trong thời gian này hắn rỗi liền dùng tế luyện Trảm Hồn Đao, cho nên hiện tại uy lực một đao này vô cùng to lớn.

Tuy nhiên cũng vì thời gian tế luyện quá ngắn, càng vì tu vi Dương Khai quá thấp, không thể luyện hóa hoàn toàn Trảm Hồn Đao, cho nên một chiêu này còn có không gian tăng cường rất cao.

Nhưng vậy cũng đủ rồi.

Một chiêu, khí linh lảo đảo lùi lại, không có sức chống cự, thân thể ngưng thật ảm đạo, có dấu hiệu sụp đổ.

Hắn lại không hề sợ hãi, mà lại càng hung tàn hơn, vung cao Chiến Chùy muốn đánh xuống Dương Khai.

Ánh mắt Dương Khai co rút, thầm hô không ổn, trong lúc gấp rút, mắt trái hiện ra hoa sen trắng muốt.

- Sinh Liên! Nụ hoa chợt lóe biến mất, đồng thời hiện ra trong ý thức hải của khí linh, rút lấy căn nguyên thần hồn của nó, từ từ nở ra.

Hai đại bí thuật thần hồn, phối hợp Đế Bảo thần hồn, Dương Khai gần như ra hết bài tẩy, thế mới khiến động tác của khí linh cứng lại.

Trong mắt trái của hắn, tia máu vàng chảy ra.

Hoa sen nở bung, hào quang trên người khí linh càng nhạt đi, chỉ chớp mắt đã trở nên trong suốt.

Chỗ khí linh đang đứng chỉ còn lại một hư ảnh hoa sen nở, đợi nó nở bung ra, bùm một cái nổ tung, chỉ còn Chiến Chùy ở trước mặt Dương Khai.

Dương Khai há mồm hổn hển, mặt trắng toát, còn chưa có hành động gì, Chiến Chùy bỗng rung lên, muốn trốn khỏi đây.

- Còn chưa chết? Dương Khai kinh hô, khí linh này ăn hai đại bí thuật thần hồn của mình mà còn không bị chém giết, cứng đầu thật ngoài dự liệu.

Tuy nhiên đến đây cũng kết thúc, nhìn thấy Chiến Chùy muốn xé hư không bỏ chạy, Dương Khai trực tiếp ném ra Huyền Giới Châu, tay bấm quyết, pháp tắc không gian quấn quanh, mặt ngoài Huyền Giới Châu tách ra một cái khe nứt không gian.

- Chặn nó lại! Dương Khai quát lớn.

Bên trong một cái khe nứt không gian vươn ra cánh tay to lớn, là tay của pháp thân, mở rộng năm ngón tay như núi lớn ấn xuống, khóa chặt một vùng không gian, khiến Chiến Chùy không chỗ để trốn.

Sau đó, hắn nắm tay lại, cầm Chiến Chùy trong tay, thu vào Tiểu Huyền Giới.

Khe nứt không gian cũng biến mất.

Dương Khai ngã ngồi xuống đất, lại cảm thấy cả người không ổn, thật vất vả khôi phục lại lực lượng liền tiêu hao hết, nhìn đâu cũng thấy ngôi sao bay vòng vòng, thử đứng lên mấy lần cũng đều té xuống.

Làn gió thợm ập tới, đỡ lấy người hắn, Dương Khai khó khăn quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt Lưu Viêm.

- Chủ nhân, ngài không sao chứ?

Lưu Viêm vội vàng hỏi.

Dương Khai khó khăn lắc đầu, lại nhìn xung quanh, thấy Hoa Thanh Ti cũng tới, liền biết hai người đã sớm đến, chỉ là ẩn nấp đằng xa, nhận ra chiến sự bên này mới xuất hiện muốn giúp, nhưng các nàng không ngờ là chiến đấu kết thúc nhanh như vậy.

Thật ra nếu không phải lúc trước Dương Khai thu lấy núi mỏ nguyên tinh, tiêu hao quá lớn, sẽ không đến mức phải dây dưa với khí linh lâu đến vậy.

Dù cho khí linh này là Đế Bảo hóa hình, nhưng bị công kích thần hồn khắc chế, Dương Khai nắm giữ bí thuật thần hồn vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần cho hắn khôi phục đủ lực lượng thần hồn, sẽ không khó đối phó khí linh này.

- Không sao! Dương Khai lắc đầu, suy yếu nói: - Nhược Tích đâu?

Lưu Viêm đáp: - Bên này quá nguy hiểm, nô tỳ cho nàng đi theo nữ nhân Diệp Tinh Hàm kia.

Dương Khai gật đầu: - Vậy thì tốt! Ta khôi phục một chút, Lưu Viêm ngươi thử xem có thể hấp thu Hắc viêm của Loan Phượng này hay không, nếu hấp thu được, vậy sẽ có lợi lớn cho ngươi.

- Nô tỳ đang có ý đó! Trong mắt Lưu Viêm lóe lên hào quang nóng cháy, nhìn chằm chằm Diệt Thế Hắc Viêm trải dài trăm dặm, như nhìn thấy món ăn ngon lành, liếm môi đỏ.

Dương Khai quay sang Hoa Thanh Ti: - Hoa tỷ, Huyền Giới Châu giao cho ngươi quản lý!

- Gọi... gọi ta là Hoa tỷ... Hoa Thanh Ti lần đầu nghe được Dương Khai gọi nàng như thế, không khỏi ngây ra một lúc, đợi khi phản ứng lại, Dương Khai đã vào Tiểu Huyền Giới, Huyền Giới Châu theo lực lượng tác động bay về phía nàng.

- Tiểu tử thối còn giả non! Hoa Thanh Ti bĩu môi, rấtbát mãn với xưng hô của Dương Khai, nhưng tâm thần nhanh chóng bị Huyền Giới Châu thu hút, đặt trước mặt nhìkỹ càng.

Tuy rằng nàng vẫn ở trong Tiểu Huyền Giới, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy bản thể Huyền Giới Châu, nhất thời tò mò không thôi, không biết là đại năng nào có thần thông như thế, luyện hóa một phương thế giới thành hạt châu.

Nhanh chóng ném bất mãn ra sau đầu, tràn đầy hứng thú nghiên cứu.

Dù sao đây là Đế Bảo, nếu có thể thăm dò một chút huyền bí, vậy sẽ có lợi lớn cho nàng.

Nàng thầm suy đoán, sở dĩ Dương Khai tinh thông lực lượng không gian như thế, hẳn là vì tìm hiểu huyền bí Huyền Giới Châu.

Thật ra nàng nghĩ vậy là nhầm, Dương Khai tu luyện lực lượng không gian từ trước, lấy được Huyền Giới Châu là về sau, bởi vì hắn tu luyện lực lượng không gian, cho nên Dương Viêm mới lấy Huyền Giới Châu đưa cho Dương Khai. Nếu không, Huyền Giới Châu làm sao có phần của Dương Khai.

Tuy nhiên, quả thật Dương Khai lĩnh ngộ được không ít huyền bí pháp tắc không gian từ trong Huyền Giới Châu.

...............

Bên trong Tiểu Huyền Giới, Dương Khai hiện ra, ngây ra một hồi mới kinh hô: - Linh khí nồng đậm như vậy?

Đến giờ hắn mới phát hiện, linh khí trong Tiểu Huyền Giới dày đặc hơn trước 5-6 lần.

Tiếng cười to vang vọng truyền đến, nói: - Ngươi cho rằng linh khí hấp thu từ linh nhãn sẽ đi đâu?

Dương Khai nhìn pháp thân, đắc ý nói: - Chỉ là ta không ngờ lại có nhiều linh khí bị hấp thu vào, hiện tại hoàn cảnh tu luyện trong này đã không kém gì những Thánh địa tu luyện tông môn hạng nhất rồi.

Pháp thân gật đầu: - Quả thật không kém, tuy nhiên... linh khí trong này không có nguồn, không được bổ sung, cuối cùng cũng có ngày tiêu hao hết.

Dương Khai thản nhiên: - Pháp tắc thiên địa trong Tiểu Huyền Giới không đầy đủ, dù tự thành một mảnh thế giới, nhưng muốn nó tự sản sinh ra linh khí, vậy phải nghĩ cách làm nó diễn hóa pháp tắc thiên địa mới được!

Nói rồi, hắn ngẩng đầu híp mắt nhìn Dương Khai:

- Ngươi dựa vào núi mỏ nguyên tinh là sao?

Pháp thân ngồi nghiêm nghị, một tay bấm quyết, tay kia nắm Ma Binh Chiến Chùy, dựa sát vào núi mỏ nguyên tinh, nói: - Tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp!

Khóe miệng Dương Khai co rút: - Núi mỏ nguyên tinh này sản xuất ra nguyên tinh trung phẩm thượng phẩm, ngươi dùng tiết kiệm một chút!

Phệ Thiên Chiến Pháp, thiên hạ không gì không nuốt, pháp thân có thể nuốt sạch tinh hoa thân thể võ giả, hóa thành lực lượng căn nguyên của mình, càng đừng nói núi mỏ nguyên tinh này.

Phệ Thiên Chiến Pháp vận chuyển, chỉ thấy linh khí trong núi mỏ nguyên tinh cuồn cuộn chảy vào pháp thân, giống như ngàn dòng sông suối đổ về biển.

Pháp thân nói: - Yên tâm, ta chia núi này làm hai, nửa còn lại cho ngươi dùng.

Dương Khai gật đầu: - Vậy thì tốt, có thời gian thì đập vụn nửa kia cho ta, nói không chừng có ngày cần dùng tới nguyên tinh... Ta khôi phục trước, rồi nói kỹ càng với ngươi.

Dứt lời, Dương Khai lóe lên xuất hiện bên cạnh vườn thuốc, khoanh chân ngồi xuống.

Vườn thuốc có Bất Lão Thụ, sức sống cuồn cuộn, lúc trước hắn không bị thương nặng, nhưng tiêu hao quá lớn, có Bất Lão Thụ bổ sung sức sống, vậy sẽ khôi phục nhanh hơn.

Vừa động ý niệm, linh khí trong Tiểu Huyền Giới liền hội tụ về phía Dương Khai, sau đó làm cho linh khí xung quanh có dấu hiệu hóa sương thành chất lỏng.

Dương Khai mở rộng tâm thần, vận chuyển huyền công, thỏa sức hấp thu, khí tức nhanh chóng ổn định, lực lực cũng nhanh phục hồi.
Advertisement
';
Advertisement