Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vừa nghe nàng nói như vậy, Dương Khai liền biết được những người Tang Đức tuyển chọn này đều có thực lực cực mạnh, hơn nữa cũng không có bối cảnh hay chỗ dựa vững chắc gì. Chẳng trách hắn lại cần chuẩn bị mất 5 năm trời, xem ra người phù hợp với yêu cầu của hắn cũng không nhiều.

- Hắn có tư cách hay không, lão phu đã đích thân khảo nghiệm qua, nếu ngươi có ý kiến, thì hiện tại có thể xuống thuyền! Tang Đức hừ lạnh nói.

Xà Nương Tử nghiến chặt răng muốn vỡ cả ra, nàng biết hiện tại xích mích cùng Tang Đức chắc chắn không có kết quả gì tốt, trầm tư một lúc, nàng liền lạnh lùng cười, nói: - Vậy sau khi chuyện này thành công thì sao?

Tang Đức thản nhiên nói: - Sau khi chuyện này thành công thì tùy các ngươi, nhưng trước đó phải đàng hoàng một chút cho ta!

Xà Nương Tử gật gật đầu, nói: - Được, ta sẽ chờ.

Nói rồi, nàng liền hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai nói:

- Tiểu tử, sớm xin lỗi ta còn bỏ qua, nếu không thì cứ chờ đó.

Dương Khai quay đầu, ném cho Xà Nương Tử một cái nhìn giễu cợt.

Xà Nương Tử hô hấp dồn dập, nghiến răng muốn vỡ nát.

Nếu nữ nhân này không đến nỗi không biết liêm sỉ như vậy, Dương Khai cũng sẽ nể mặt nàng, dù sao kế tiếp mọi người sẽ hợp tác với nhau. Nhưng nữ nhân này một chút tự ái cũng không biết, nếu Dương Khai nể mặt nàng, chỉ sợ nàng ta lại chứng nào tật nấy.

Dương Khai không có chút hứng thú đối với nàng ta.

- Hử, chiếc lâu thuyền kia xảy ra chuyện gì vậy? Thẩm Phi bỗng nhiên nhướng mày, nhìn về hướng Thông Thiên Thành, trầm giọng nói: - Không phải là đang hướng về phía chúng ta đó chứ?.

- Lâu thuyền của phủ thành chủ! Sau khi nhìn rõ ký hiệu trên lâu thuyền, sắc mặt Man Quái cũng trở nên ngưng trọng.

- Nhìn phương hướng của nó, dường như đúng là tiến về phía chúng ta. Xà Nương Tử cũng không có lòng dạ nào tính toán những chuyện nhọ nhặt với Dương Khai, nét mặt trầm xuống, quay đầu nhìn xung quanh khẽ kêu lên: - Có phải là có người nào trong nhóm tiết lộ tin tức hay không?

Vừa nghe vậy, sắc mặt Tang Đức liền đại biến, hiện lên vẻ tức giận, lần lượt quét mắt nhìn tới đám người Dương Khai.

- Chuyện này không liên quan đến ta. Thẩm Phi là người thứ nhất phủ nhận: - Thẩm mỗ một thân một mình hành tẩu, cũng không có thói quen tiết lộ bí mật.

- Ta cũng vậy a. Man Quái nói.

Xà Nương Tử cười lạnh một tiếng, nói: Không phải hai người các ngươi, cũng không phải thiếp, đại sư càng không thể tiết lộ, vậy khả năng duy nhất...

Vừa nói đến đây, nàng liền hướng mắt nhìn lại Dương Khai, không ngừng cười lạnh.

Dương Khai nhún vai một cái, nói: - Đúng là ta!

Thấy hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy, đám người Xà Nương Tử rất ngạc nhiên, ngay sau đó ba người thân hình thoắt một cái, trực tiếp bao vây Dương Khai vào giữa, âm thầm thúc giục nguyên lực, chuẩn bị sãn sàng xuất thủ.

Xà Nương Tử nói: - Nếu hôm nay ngươi không đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì nơi biển rộng này sẽ là mồ chôn của ngươi.

Tang Đức cũng sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Dương Khai, tỏ ra cực kỳ bất mãn. Hắn hợp tác với Dương Khai, cũng chỉ mới khoảng ba ngày nay mà thôi, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bị bán đứng, tự nhiên trong lòng vô cùng tức giận.

Dương Khai nghiêng đầu nhìn Tang Đức, thản nhiên nói: - Người trên lâu thuyền đó tên là Dư Nhạc Bình! Đại sư, không cần ta giải thích thêm gì nữa chứ?

Tang Đức nghe vậy, lông mày đang nhíu chặt liền từ từ giãn ra, nói: - Nói vậy, ngươi cũng không có tiết lộ bí mật, chỉ là do tên kia tới báo thù?

Lần trước Dương Khai cùng Dư Nhạc Bình đã xảy ra chút xung đột, chuyện này Tang Đức cũng là biết, lúc này biết được người đuổi theo là tên đó, Tang Đức sao còn không rõ ngọn nguồn chứ?

Nếu đã không có ai tiết lộ tin tức, vậy thì tên Dư Nhạc Bình đuổi theo Dương Khai đến đây, chỉ là để báo thù chuyện trước đó mà thôi.

- Ngươi và Dư Nhạc Bình từng có xích mích? Thẩm Phi cũng thu hồi địch ý, nghi ngờ hỏi.

Tên Dư Nhạc Bình này, dĩ nhiên bọn họ đều biết. Cường giả trong phủ thành chủ, cấp bậc đạt tới Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng coi như có chút thực quyền.

- Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi... Dương Khai cười hắc hắc: - Mấy ngày hôm trước, ở trước cửa nhà đại sư phế đi một cánh tay của hắn mà thôi, nào ngờ hắn lại thù dai như vậy!

- Phế đi một cánh tay của hắn! Đám người Xà Nương Tử nghe vậy, toàn bộ đều biến sắc.

Dư Nhạc Bình chính là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tu vi thực lực cùng bọn họ không sai biệt lắm, vậy mà Dương Khai lại có thể phế đi một cánh tay của đối phương. Có thể thấy được thực lực của hắn so với Dư Nhạc Bình mạnh mẽ hơn không ít.

Nói cách khác, thực lực chân chính của cái tên Dương Khai chưa từng có ai biết đến này, tuyệt đối không thể khinh thường.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt đám người Xà Nương Tử nhìn Dương Khai cũng trở nên ngưng trọng hơn. Nhất là Xà Nương Tử, lúc trước nàng cũng không coi Dương Khai ra gì, nhưng hiện tại, nàng không thể không lần nữa suy xét lại việc được mất khi xích mích với Dương Khai.

- Đại sư, bây giờ phải làm sao? Man Quái cau mày nhìn Tang Đức: - Cũng không thể giao Dương huynh ra được.

Tang Đức chỉ hơi trầm ngâm một chút, rồi lập tức quyết đoán nói: - Làm như không thấy, tiếp tục đi!

Nói rồi, hắn liền bấm niệm pháp quyết, thúc dục nguyên lực bản thân, điều khiển lâu thuyền đi nhanh thêm không ít.

Thấy Tang Đức làm như vậy, mọi người đều hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì, rõ ràng là hắn muốn dẫn đám người Dư Nhạc Bình tiến ra xa, sau đó giết diệt khẩu!

Những người hắn mời theo này tất cả đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tuy nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều là cường giả đứng đầu trong cảnh giới Đạo Nguyên Cảnh, nếu Dư Nhạc Bình dám đuổi theo, chưa chắc đã gặp phải chuyện tốt lành gì.

Lâu thuyền bên này vừa tăng tốc, lâu thuyền phủ thành chủ phía sau dường như liền phát hiện ra, cũng lập tức tăng tốc, đuổi sát không bỏ.

Một ngày sau, hai chiếc lâu thuyền đã cách Thông Thiên Đảo tới mấy chục ngàn dặm.

Mà từ nửa ngày trước, lâu thuyền đuổi theo phía sau không ngừng giương cờ, dường như muốn ra lệnh cho đám người Tang Đức dừng lại vậy, nhưng Tang Đức sao thèm để ý tới, hắn coi như không thấy, tiếp tục xông về phía trước.

Đến khi cách Thông Thiên Đảo đủ xa, Tang Đức điều khiển lâu thuyền từ từ giảm tốc, dừng lại trên biển.

Nửa canh giờ sau, lâu thuyền phủ thành chủ rốt cục cũng tới gần, Dư Nhạc Bình đang đứng trên boong tàu, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Chờ đến khi hai chiếc lâu thuyền dựa chung một chỗ, thân hình Dư Nhạc Bình bỗng nhiên thoắt một cái, tiến lên lâu thuyền Tang Đức. Cùng đi với hắn, cũng không thiếu võ giả trong phủ thành chủ, đếm sơ sơ qua, tối thiểu cũng có 15 tên, chưa tính mấy người lưu tại trên boong thuyền.

- Các ngươi mắt mù hết rồi hử, không thấy bổn tọa ra lệnh cho các ngươi dừng thuyền lại sao? Dư Nhạc Bình vừa sang thuyền liền nổi giận quát lên.

- Thì ra là Dư đại nhân a. Xà Nương Tử uốn éo thân hình như rắn đi tới, gương mặt xinh đẹp cười nói: - Dư đại nhân sao lại có hứng thú chạy tới nơi biển xa này như vậy? Nếu sớm biết Dư đại nhân ở phía sau, nói gì thiếp cũng sẽ không tiếp tục đi nữa a.

- Xà Nương Tử! Dường như Dư Nhạc Bình biết Xà Nương Tử, thấy nàng đang ở trên lâu thuyền này, không khỏi nhướng mày, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách. Hiển nhiên hắn cũng biết, Xà Nương Tử này không dễ chọc, quả thực chính là một mỹ phụ rắn rết! Dính dáng đến nàng khẳng định không có kết quả gì tốt.

- Đại nhân mà vì đuổi theo người ta nên mới đến đây sao? Xà Nương Tử vẫn ở đó phô bày, cười khanh khách nói: - Đại nhân nếu cần thiếp, chỉ cần phân phó một tiếng là được, làm gì phải đuổi theo khổ cực như vậy?

Vẻ mặt Dư Nhạc Bình đen lại, chỉ trích: - Mắc mớ gì tới ngươi!

Nói rồi, ánh mắt của hắn liền chuyển sang Dương Khai, cười gằn. Nhưng rất nhanh hắn lại sửng sốt, nhìn chằm chằm hai người bên cạnh Dương Khai, hồ nghi nói: - Thẩm Phi, Man Quái?

Tang Đức lợi dụng bí bảo thay đổi dung mạo, nhưng không ngờ hắn vẫn có thể nhận ra.

- Mấy người các ngươi sao lại đi chung với nhau như vậy?

Dư Nhạc Bình tỏ ra mờ mịt hỏi.

Bất kể là Xà Nương Tử hay Thẩm Phi, Man Quái, ở trên Thông Thiên Đảo đều có danh tiếng không nhỏ, bởi vì thực lực ba người này không tầm thường, hơn nữa vẫn luôn độc lai độc vãng, không gia nhập bất kỳ thế lực nào. Người như vậy, ở trên đảo không có nhiều lắm.

Nhưng không ngờ mấy cường giả luôn hành động một mình này lại cùng xuất hiện trên một chiếc thuyền, hiển nhiên có vấn đề lớn a.

Tuy nhiên rất nhanh, Dư Nhạc Bình dường ý thức được gì đó, ánh mắt lóe lên, nói:

- Các ngươi kết đội rời bến là muốn làm cái gì?

Nhóm người Xà Nương Tử đều là những người không thấy lợi không động thân, có thể khiến bọn họ tụ tập bọn họ lại một chỗ, rõ ràng là có mưu đồ mà. Nói không chừng bọn họ đã phát hiện ra bảo vật trân quý gì đó, lúc này mới kết đội đi chung.

Nghĩ tới khả năng này, Dư Nhạc Bình liền cảm thấy cả người nóng ran, hắn vốn là muốn đuổi theo Dương Khai, nhưng không ngờ trong lúc vô ý lại phát hiện ra bí mật như vậy, này chẳng phải là nói, hắn cũng có thể được chia một chén canh sao? Bảo bối có thể khiến cho mấy người này nhìn trúng, chắc chắn cũng sẽ có tác dụng đối với mình.

- Ở trên đảo cũng nhàm chán, muốn ra biển thưởng thức cảnh đẹp vô biên này một chuyến, chẳng lẽ chuyện này mà đại nhân cũng muốn quản sao? Xà Nương Tử cười khúc khích.

Dư Nhạc Bình trầm mặt nói: - Ngươi tự xem mình là ngốc ngếch, hay cho rằng ta là tên ngốc?

Những tên võ giả trong phủ thành chủ đi theo Dư Nhạc Bình đến đây cũng sa sầm mặt xuống, ánh mắt lộ sa hung quang, nhìn về đám người Xà Nương Tử không chút hảo ý. Những tên này ỷ vào được phủ thành chủ che chở, đã quen lên mặt trên Thông Thiên Đảo rồi, cho nên bọn chúng không xem đám người Xà Nương Tử ra gì.

- Bổn tọa hoài nghi bọn ngươi rời bến làm việc bất lợi đối với Thông Thiên Đảo, hiện tại các ngươi cùng theo ta trở về tiếp thụ điều tra, kẻ trái lệnh giết không tha! Dư Nhạc Bình vung tay lên, lạnh giọng quát.

- Xem ra... Dư đại nhân chính là tên ngốc mà. Xà Nương Tử hé miệng cười duyên.

Dư Nhạc Bình trầm mặt xuống, quát: - Ngươi dám mắng ta!

Xà Nương Tử nói: - Thiếp chỉ nói thật thôi, nếu ngươi không phải tên ngốc, thì sao lại nhảy sang lâu thuyền của người khác như vậy?

Man Quái ở bên cạnh cũng hừ lạnh: - Ngươi tưởng ở đây vẫn còn là Thông Thiên Đảo sao?

Sắc mặt Dư Nhạc Bình đại biến, cuối cùng cũng ý thức được không ổn, hắn ương ngạnh lớn lối trên Thông Thiên Đảo, bất cứ kẻ nào cũng đều phải e dè hắn một hai. Khi bị dẫn dụ ra xa khơi, hắn vẫn chưa nhận thức được, quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến, cho rằng không có ai dám không vâng lời hắn, không nể mặt hắn.

Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không có chuyện như vậy. Không có phủ thành chủ che chở, hắn cũng chỉ là một võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi.

Nơi biển khơi xa xăm không có bóng người này, cho dù xảy ra chút chuyện gì, cũng sẽ không có ai biết.

Nhận ra ánh mắt không có ý tốt của đám người Man Quái, Dư Nhạc Bình cả kinh thất sắc, vội vàng nói: - Chờ một chút, bổn tọa lần này rời bến, chỉ vì tiểu tử này! Vừa nói xong, hắn liền chỉ tay về phía Dương Khai, trầm giọng nói: - Bổn tọa và hắn có chút ân oán, các ngươi giao hắn cho ta, ta sẽ lập tức quay về Thông Thiên Đảo!

Xà Nương Tử khẽ thở dài, lắc đầu nói: Dư đại nhân thật là ngu lâu dốt bền mà, người ta thật không đành lòng làm thương tổn ngươi.
Advertisement
';
Advertisement