Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khi nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên có mấy tiếng hét thảm chợt truyền ra.

Đám người Dư Nhạc Bình sắc mặt đại biến, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy võ giả đi theo hắn sắc mặt tái xanh, miệng sùi bọt, ngã xuống, trong nháy mắt đã không còn sinh cơ.

- Rắn, rất nhiều rắn! Có người hoảng sợ kêu lên.

Trên boong tàu, chẳng biết từ lúc nào đã bò lúc nhúc rắn, lớn có nhỏ có, trong không khí lập tức tràn ngập một cỗ khí tức tanh tưởi, rõ ràng là do độc rắn ngưng tụ tạo nên, khiến người ta ngửi vào sẽ bị đầu váng mắt hoa.

Một tiếng huýt gió kỳ dị truyền ra, Xà Nương Tử đang đặt bàn tay ngọc xinh xắn lên môi nhẹ nhàng thổi, đám rắn độc kia như nhận được mệnh lệnh, lập tức lao về phía đám người Dư Nhạc Bình nhanh như tên bắn.

Mấy tên võ giả thực lực hơi thấp vốn đã bị hơi độc rắn khiến cho đầu óc choáng váng, nhất thời không tránh kịp, trực tiếp bị cắn. Chỉ khoảng 10 hơi thở sau, những tên này liền lần lượt ngã xuống, mất mạng tại chỗ.

Bên kia, Man Quái thấy Xà Nương Tử đã ra tay, cũng quát lên một tiếng, lấy ra một thanh chùy đồng to hơn người, quét tới phía trước.

Những tên võ giả phủ thành chủ vốn đã bị độc rắn ảnh hưởng, theo bản năng nhảy lên cao định tránh khỏi bầy rắn độc dưới đất, nhưng đúng lúc đó chợt gặp phải Man Quái quét đại chuỳ tới. Đại chùy bộc phát ra khí tràng và nguyên lực cường đại, tạo thành một cơn lốc xoáy khiến những tên ở gần bị hút chặt tiến lui không được.

Ầm...

Một tiếng nổ mạnh truyền ra, lập tức liền có mấy tên võ giả phủ thành chủ bị đập nổ tung, hài cốt không còn.

Không để cho mấy tên may mắn còn sống có cơ hội thở dốc, Tang Đức một mực im lặng bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trên tay chợt xuất hiện một cây trận kỳ. Hắn ném trận kỳ lên không trung, trong khoảnh khắc hào quang trận pháp lóe lên, chẳng những bao phủ cả lâu thuyền lại, thậm chí còn có cấm không lực.

Những tên võ giả bay lên không trung lập tức rơi xuống.

Bich bịch bịch bịch...

Thẩm Phi nắm một thanh trường kiếm trong tay, sát ý toàn thân rét lạnh, tựa như một cơn gió nhẹ cuốn tới đám người, thân hình mơ ảo, trường kiếm liên tiếp vung lên, mỗi một lần xuất thủ đều có một tên địch hét thảm ngã xuống đất.

- Các ngươi dám ra tay với bổn tọa! Dư Nhạc Bình lúc này đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh trước đó nữa, tóc tai bù xù, toàn thân máu tươi dầm dề, tuy rằng hắn không bị trận tập kích vừa rồi đánh chết, nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Mà 15 tên võ giả phủ thành chủ đi theo hắn, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có hai người. Hai người này đều là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tuy rằng cảnh giới giống nhau, nhưng thuộc về những tên mạnh nhất trong nhóm Dư Nhạc Bình.

Lúc này, ba người Dư Nhạc Bình cùng hai tên kia tuy rằng chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn ngoan cố chống cự, không ngừng ngăn cản công kích từ bốn phương tám hướng đang đánh tới, ngược lại cũng miễn cưỡng cầm cự được.

Đám người Xà Nương Tử điên cuồng công kích không được, lập tức giảm cường độ công kích lại, tránh cho Dư Nhạc Bình bị bức bách quá làm ra hành động mất lý trí.

Ở một phía khác, trên lâu thuyền phủ thành chủ, mấy võ giả ở lại trên thuyền vừa thấy bên này ra tay, khiến cho phe mình tổn thất thảm trọng, liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, choáng váng, nhưng cũng không trốn đi.

- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại lười biếng như vậy! Xà Nương Tử như thể vừa phát hiện ra đại lục mới vậy, nhìn Dương Khai như kẻ điên kêu lên.

Một phen chiến đấu vừa rồi, mọi người đều ra tay, duy chỉ có Dương Khai là đứng yên ở đó, tựa như đang xem trò vui vậy.

Chuyện này rõ ràng chính là do Dương Khai đưa tới, nếu không phải hắn cùng với Dư Nhạc Bình có ân oán, dĩ nhiên đối phương sẽ không đuổi tới tận đây, dẫn đến trường tranh đấu này.

Nhưng khi mấy người bọn hắn đều xuất thủ, thì không ngờ Dương Khai lại cố ý thờ ơ, điều này khiến cho Xà Nương Tử sao có thể không nổi cáu chứ?

Thẩm Phi và Man Quái tuy rằng không nói gì, nhưng cũng đều hiện ra vẻ không vui.

- Ai nói ta lười biếng!

Dương Khai cáu kỉnh phản bác, vẻ mặt chê trách nói: - Chỉ là mắt chó của ngươi bị mù thôi, ta đang thay các ngươi áp trận đó!

Xà Nương Tử vô cùng tức giận, nàng phát hiện tên tiểu tử Dương Khai này quả thực đáng ghét đến cực điểm, từ sau khi lên thuyền một mực không nể mặt nàng, đối nghịch với nàng đến cùng, cứ như thể nàng và hắn có thâm cừu đại hận gì vậy. Hiện tại lại còn dám chợn mắt nói dối, rõ ràng là kiếm cớ lười biếng, còn cố tình nói là đang áp trận, quả thực là không biết xấu hổ mà.

Nàng nghiến răng, thầm thề với lòng, nhất định phải cho tên Dương Khai này đẹp mặt, cho hắn biết đắc tội với nữ nhân sẽ có kết quả gì.

- Lúc nãy áp trận, vậy bây giờ là đến phiên ngươi đó, ba tên này giao cho ngươi giải quyết! Tang Đức có vẻ cũng bất mãn với thái độ tiêu cực của Dương Khai, lạnh giọng nói.

- Những tên phía đó thì tính sao? Dương Khai chỉ tay về phía mấy tên võ giả còn lại trên lâu thuyền phủ thành chủ. Cũng không biết có phải mấy tên võ giả này kinh nghiệm lâm trận không đủ hay không, hoặc là đã sợ đến choáng váng, mà cho tới lúc này vẫn không hề có ý định chạy trốn, đến khi Dương Khai chỉ về hướng này, bọn chúng mới cuống cuồng cắm đầu chạy.

- Những người này giao cho lão phu, ngươi chỉ cần xử lý xong đám người Dư Nhạc Bình này là được. Tang Đức hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức nhảy lên như đại bàng giương cánh, khí thế mười phần, nhắm về phía những tên võ giả đang chạy kia truy kích.

Tu vi những tên này đều không cao, nên được để lại trên thuyền phụ trách trông coi, lúc này bỏ chạy khẳng định cũng trốn không thoát khỏi Tang Đức truy kích, tử vong chỉ là chuyện sớm hay muộn.

- Tiểu tử thối, sao còn chưa ra tay! Xà Nương Tử thấy Dương Khai vẫn đứng trơ ra như cũ, không có ý định ra tay, không nhịn được liền thúc giục. Ba người nàng, Thẩm Phi và Man Quái tuy rằng đã hợp lực bao vây đám người Dư Nhạc Bình lại, nhưng ba người này đều không tầm thường, dưới sự phối hợp lẫn nhau không ngờ phòng ngự chặt chẽ, không lọt một giọt nước.

- Tránh đêm dài lắm mộng, Dương huynh, mau ra tay đi. Thẩm Phi cũng không kiên nhẫn được nữa, thúc giục.

- Dương huynh phải không? Mấy ngày trước Dư mỗ có mắt không tròng, đã đắc tội Dương huynh, xin Dương huynh đại nhân đại lượng tha cho ta lần này, Dư Nhạc Bình ta tất có hậu báo! Dư Nhạc Bình thấy Dương Khai nhìn về phía mình, sắc mặt trắng nhợt, miệng nói cực nhanh cầu xin tha thứ.

Hắn không ngờ rằng, trên Thông Thiên Đảo lời nói của hắn vô cùng có trọng lượng thì khi ra ngoài biển cả này hoàn toàn ngược lại, mấy người Xà Nương Tử này đều không phải là hạng dễ trêu a, hắn biết có cầu xin bọn họ vô dụng, chỉ có thể đi năn nỉ Dương Khai.

- Ta có một triệu nguyên tinh, có thể đưa toàn bộ cho Dương huynh, chỉ cầu Dương huynh tha cho ta một mạng! Dư Nhạc Bình dường như cũng biết nói suông không có tác dụng, vội vàng thả ra lợi ích dụ dỗ.

- Một triệu nguyên tinh! Đám người Xà Nương Tử nghe vậy, con mắt cũng đều đỏ lên.

Mặc dù trên Thông Thiên Đảo bọn họ có chút danh tiếng, thực lực cũng không tầm thường, nhưng nguyên tinh mỗi người cực khổ kiếm được thật ra chỉ miễn cưỡng đủ dùng cho bản thân, căn bản không còn dư lại bao nhiêu. Hiện tại vừa nghe được Dư Nhạc Bình nói có một triệu nguyên tinh, lập tức đều như sói đói thấy được thịt tươi vậy, ánh mắt đều đỏ lên.

Nếu như có thể chiếm được một triệu nguyên tinh, vậy chuyến này liền phát tài rồi.

Nghĩ tới đây, Xà Nương Tử vội vàng nháy mắt ra hiệu với Dương Khai, ngụ ý hắn cứ giả vờ đáp ứng đi, chờ thu được một triệu nguyên vào tay rồi nói sau.

Nhưng Dương Khai lại hồn nhiên không để ý tới, khinh bỉ nhìn Dư Nhạc Bình, nói: - Một triệu nguyên tinh nhỏ nhoi mà nghĩ muốn mua lại mạng sống của mình sao?

"Nhỏ nhoi"... đám người Xà Nương Tử vừa nghe vậy, tất cả đều tối sầm mặt lại, một triệu nguyên tinh cũng gọi là nhỏ nhoi ư? Tiểu tử này không phải là không hiểu gì đối với con số đó chứ?

Vẻ mặt Dư Nhạc Bình như đưa đám nói: - Dương huynh, mạng của ta rất hèn mọn a!

- Đã thấy rồi, ngươi chính là một tên hèn mọn! Dương Khai hừ lạnh.

Dư Nhạc Bình lên tiếng: - Dương huynh, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi!

Ở dưới mái hiên nhà người ta, sao có thể không cúi đầu? Dù biết hy vọng mong manh, nhưng Dư Nhạc Bình vẫn không thể buông tha tìm kiếm một tia hy vọng.

Dương Khai không ngừng cười lạnh, quay đầu nhìn về phía hai tên võ giả bên cạnh Dư Nhạc Bình nói: - Muốn sống hay muốn chết?

Hai tên võ giả kia vốn đã bị đánh cho hồn vía lên mây, chẳng biết khi nào phòng ngự sẽ bị phá, giờ phút này nghe Dương Khai hỏi vậy, liền gật đầu lia lịa nói: - Muốn sống, muốn sống!

Nghe ý tứ trong lời nói Dương Khai, dường như bọn họ vẫn còn có đường sống a!

- Muốn sống thì giúp ta xử lý hắn đi! Dương Khai đưa tay chỉ Dư Nhạc Bình, nói: - Ta cùng với người này có chút ân oán, không hề liên quan gì đến các ngươi, chỉ cần các ngươi giúp ta giết hắn, ta sẽ làm chủ cho các ngươi sống.

Vừa nghe nói vậy, sắc mặt Dư Nhạc Bình liền đại biến, mà vẻ mặt hai tên võ giả phủ thành chủ kia lại trở nên biến hóa, dường như đang suy nghĩ lợi hại trong đó vậy.

Dư Nhạc Bình hét lớn: - Hai vị huynh đệ không nên nghe hắn, người này muốn ly gián chúng ta, nếu Dư mỗ chết, chắc chắn bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Nói rồi, hắn liền quay đầu trừng mắt Dương Khai quát lên: - Ngươi thật là âm hiểm mà!

Biết Dương Khai tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, Dư Nhạc Bình cũng lười tiếp tục cầu xin nữa.

Mà hai tên võ giả phủ thành chủ kia lại nhướng mày, bọn họ làm sao không biết Dương Khai đang châm ngòi ly gián, nhưng sống chết trước mắt, đề nghị của Dương Khai không tránh khỏi khiến chúng động lòng.

- Hai vị, các ngươi sẽ không... Dư Nhạc Bình nhìn mặt đoán lòng, tâm thần kinh hãi, nếu hai người này bị Dương Khai châm ngòi thành công, vậy hắn còn đường nào để sống nữa chứ.

Vừa nghĩ đến đây, hắn liển gào to một tiếng, tập trung lực lượng toàn thân, cả người giống như mũi tên rời cung phóng lên cao, muốn thoát khỏi nơi này.

- Dư Nhạc Bình, ngươi...

Hai tên võ giả còn lại sắc mặt đại biến.

Sở dĩ bọn họ có thể bình yên vô sự, thứ nhất là bởi vì ba người hợp lực phòng thủ kín kẽ, thứ hai là vì đám người Xà Nương Tử cũng không dám bức bách quá đáng, cho nên mới có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Nhưng hiện tại Dư Nhạc Bình mất bình tĩnh, không ngờ lại chủ động bỏ lại hai người bọn họ, vòng tròn phòng ngự lập tức liền xuất hiện sơ hở to lớn.

Cự chùy của Man Quái lập tức quét ngang mà đến, bầy rắn độc đang vây quanh tràn tới, trong nháy mắt đã bao phủ hai tên này lại.

Mà Dư Nhạc Bình bay lên không được năm trượng, đã chật vật rơi xuống, cấm chế cấm không trên lâu thuyền này dường như có cấp bậc cực cao, căn bản không phải là thứ hắn có thể chống lại.

Thẩm Phi sớm đã có chuẩn bị, trường kiếm lóe lên một đường cầu vồng đánh tới, vây kín Dư Nhạc Bình vào trong lưới kiếm.
Advertisement
';
Advertisement