Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hai tiếng hét thảm truyền ra, trong nháy mắt hai tên võ giả phủ thành chủ liền bị mất mạng, tình huống Dư Nhạc Bình dường như cũng không tốt hơn gì, bị màn kiếm của Thẩm Phi bao phủ, mặc cho hắn đem hết toàn lực cũng không thể phá vây, vết thương trên người không ngừng tăng lên.

Bỗng nhiên một bóng người lóe lên, Dương Khai chợt quỷ dị xuất hiện phía sau hắn, tung một quyền đánh tới.

Dư Nhạc Bình vốn đang ứng phó vô cùng gian nan, đâu còn có thể phòng bị Dương Khai đánh lén nữa chứ? Lập tức liền trúng một quyền vào lưng, lực lượng mạnh mẽ xông vào cơ thể, khiến Dư Nhạc Bình phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bị cự lực chấn đi, bước tới phía trước vài bước.

Thẩm Phi cầm kiếm đánh tới, kiếm quang lướt qua, liền chém đầu của hắn bay ra ngoài, máu tươi từ thi thể không đầu lập tức phun ra như suối.

Ngay sau đó, bỗng nhiên Thẩm Phi liền đưa tay chụp tới nhẫn không gian của Dư Nhạc Bình.

Lúc trước Dư Nhạc Bình nói muốn tặng cho Dương Khai một triệu nguyên tinh, điều này chứng tỏ tên này cực kỳ giàu có. Hiện tại Dư Nhạc Bình đã chết, dĩ nhiên nhẫn không gian của hắn trở thành chiếc bánh thơm.

Tuy nhiên không đợi Thẩm Phi thành công, bỗng nhiên Dương Khai chợt quát lên: - Thẩm huynh, ngươi muốn làm gì đó?

Dứt lời, hắn liền tung ra một quyền đánh tới Thẩm Phi, khí thế cực mạnh. Thẩm Phi nhướng mày, cũng không có tâm tư dây dưa cùng Dương Khai, chỉ thoáng nghiêng người, tránh khỏi một kích này, tay vẫn hướng về mục tiêu nhẫn không gian không đổi.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng xé gió đánh úp lại, ngay sau đó một cái bóng màu xanh biếc lập tức quấn quanh cổ tay Dư Nhạc Bình.

Khi bàn tay to bè của Thẩm Phi chộp tới cũng là lúc cái bóng màu xanh biếc này như mũi tên rời cung hướng hắn quấn tới, đồng thời còn kèm theo tiếng rít khè khè. Lúc này Thẩm Phi mới nhìn rõ, cái bóng màu xanh biếc này không ngờ lại là một con rắn độc tựa như cây trúc vậy.

Hắn hoảng hốt lập tức thu tay lại, sợ bị cắn phải.

Con rắn độc màu xanh biếc vô cùng linh hoạt, thấy Thẩm Phi thu tay lại cũng không truy kích, chỉ quấn tới ngón tay của Dư Nhạc Bình, rút nhẫn không gian ra, sau đó phóng trở về phía Xà Nương Tử.

Dương Khai và Thẩm Phi từ từ rơi xuống đất, sắc mặt đều âm trầm nhìn Xà Nương Tử. Lúc trước hai người bọn họ ngao cò tranh nhau, khiến Xà Nương Tử ngư ông hưởng lợi, điều này khiến trong lòng hai người dĩ nhiên không chút dễ chịu.

Man Quái dường như phản ứng chậm một nhịp, cho tới lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm về phía chiếc nhẫn không gian trên tay Xà Nương Tử.

- Ba vị ca ca... làm gì nhìn chằm chằm người ta như vậy, cứ như muốn ăn thịt người ta vậy, ta rất sợ hãi đó. Xà Nương Tử vừa nói, vừa lặng lẽ nắm nhẫn không gian lại.

Thẩm Phi giơ ngang trường kiếm, chỉ về phía Xà Nương Tử nói: - Ngươi dám có hành động gì, đừng trách ta không khách khí.

- Làm cái gì vậy! Sắc mặt Xà Nương Tử cứng đờ, nhưng cũng không dám tiếp tục, bàn tay ngọc đang nắm chiếc nhẫn không gian kia liền mở ra, cười khan không dứt.

- Làm cái gì chính ngươi rõ nhất. Thẩm Phi hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu nhìn Man Quái nói: - Man huynh, trong chiếc nhẫn kia có thể có một triệu nguyên tinh, ngươi có ý kiến gì không? Man Quái cười hắc hắc, nói: - Muốn tiền của phi nghĩa này, dĩ nhiên là ngươi một phần, ta một phần.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn Thẩm Phi, bất mãn nói: - Sao ngươi không hỏi ý ta?

Thẩm Phi nói:

- Chỉ một triệu nguyên tinh nhỏ nhoi, sao có thể lọt vào mắt Dương huynh chứ? Lời này hiển nhiên là đang châm chọc Dương Khai trước đó đối thoại với Dư Nhạc Bình nói ra.

- Có lọt vào mắt ta đó, ta rất nghèo! Dương Khai nghiêm mặt nói, mặc dù hắn quả thật không xem một triệu nguyên tinh này ra gì. Nhưng lúc này hắn không thể biểu hiện ra, nếu không, tất sẽ khiến cho những người trên thuyền này hoài nghi mình.

Một triệu nguyên tinh ở trước mắt cũng không xem ra gì, bất cứ ai cũng sẽ đoán ra một hai.

Dương Khai kêu lên: - Chuyện này phải tính cho ta một phần, các ngươi cũng đừng không co phuc hâu như vậy ah.

Thẩm Phi nhíu mày một cái, biết chắc rằng không thể bỏ qua Dương Khai được. Lúc trước hắn giao thủ cùng Dương Khai một kích, đã nhận ra thực lực Dương Khai không yếu hơn hắn, nghĩ tới đây hắn chỉ có thể nói: - Xà Nương Tử, một mình ngươi chẳng lẽ định đối địch với ba người chúng ta sao? Thức thời thì ngươi biết nên làm như thế nào rồi đó!

Xà Nương Tử nghiến răng oán hận, nhưng nhìn thấy ba người Man Quái đang nhìn chằm chằm như vậy, cũng biết không có khả năng độc chiếm nhẫn không gian của Dư Nhạc Bình. Nếu nàng thật sự làm như vậy, tất sẽ khiến cho ba người tức giận, tuy rằng thực lực của nàng không tầm thường, nhưng cũng không nắm chắc đồng thời đối phó được hai người Thẩm Phi và Man Quái.

Huống chi, cái tên tiểu tử Dương Khai Xú thực lực mạnh bao nhiêu, nàng vẫn chưa lĩnh giáo.

- Cho các ngươi! Xà Nương Tử tức giận, ném nhẫn không gian trên tay về phía Thẩm Phi, vẻ mặt ủy khuất nói: - Chỉ biết khi dễ người ta!

Nàng làm ra vẻ nước mắt lưng tròng, khiến người không biết ngọn nguồn thấy được, khẳng định sẽ nảy sinh lòng thương hại, căm ghét đám người Dương Khai lấy nhiều khi ít.

Lần này Dương Khai cũng không chặn chiếc nhẫn kia lại, tùy ý để Thẩm Phi bắt lấy.

Ngay sau đó, Thẩm Phi liền điều động thần niệm, hiển nhiên là đang phá giải cấm chế của chiếc nhẫn. Trong lúc nhất thời, nhóm mấy người Dương Khai tất cả đều rướn cổ, nhìn chăm chăm, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ tham lam.

Không lâu sau, Thẩm Phi bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng, mọi người liền biết, hắn đã phá bỏ được cấm chế rồi.

- Có bao nhiêu? Man Quái không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi.

Thẩm Phi dường như cũng hơi kích động, nghe vậy liền nói: - Các ngươi tự xem đi.

Nói rồi, hắn liền vung tay lên, bố trí ra một cái Tịnh Linh Trận trung cấp trên boong thuyền, sau đó lấy toàn bộ đồ vật trong chiếc nhẫn ra.

Chỉ trong chốc lát, trên boong thuyền đã chất một đống lớn đồ vật, đập vào mắt chính là một tòa núi nhỏ nguyên tinh, gần như khiến ánh mắt của đám người Xà Nương Tử như mù đi. Những nguyên tinh này cụ thể có bao nhiêu mọi người không biết, nhưng nhìn quy mô tối thiểu cũng có hơn triệu.

Dư Nhạc Bình nói hắn có một triệu nguyên tinh, thật đúng là không nói giỡn.

Tu vi của hắn và đám người Xà Nương Tử không xê xích bao nhiêu, nhưng cuộc sống của hắn lại quá thoải mái, nguyên tinh nhiều không dùng hết, còn đám Xà Nương Tử thì ngược lại, mỗi người đều phải cực khổ rời bến đánh liều, vật tư kiếm được cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho bản thân sử dụng.

So sánh hai bên với nhau, khiến trong lòng đám người Xà Nương Tử khó có thể bình ổn.

- Thật là đáng ghét mà, chỉ là một tên quản sự nhỏ nhoi của phủ thành chủ, đã cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chúng như vậy, quả thực là điên cuồng, trời đất cũng muốn diệt mà!

Dương Khai nghiến răng mắng.

Lời nói này khiến đám người Xà Nương Tử không khỏi cảm khái, Dư Nhạc Bình ở trong phủ thành chủ chỉ là một tiểu quản sự, đã có một khoản tài phú khổng lồ, vậy những người khác thì sao? Những tên có địa vị cao hơn Dư Nhạc Bình thì sao?

Nói vậy, những tên đó còn giàu có hơn nhiều so với Dư Nhạc Bình sao?

- Phân chia đi chứ. Man Quái liếm môi một cái, vẻ mặt đầy kích động nói.

- Phân thành mấy phần? Xà Nương Tử hỏi.

- Không phải chúng ta có bốn người sao, ngươi còn muốn phân mấy phần? Man Quái đáp với vẻ đương nhiên.

Thẩm Phi cùng Dương Khai liếc nhìn nhau, cũng không lên tiếng.

- Vậy thì chia nhanh lên! Xà Nương Tử cũng hạ quyết tâm, vung tay lên nói.

Lập tức, bốn người liền chia đều đồ vật trong chiếc nhẫn của Dư Nhạc Bình ra, mỗi người đều buông lỏng, mặt mày hớn hở.

Chuyến này phủ thành chủ có gần 20 võ giả bị giết chết, ngoại trừ chiếc nhẫn của Dư Nhạc Bình ra, dĩ nhiên còn có những chiến lợi phẩm khác. Tuy nhiên, sau khi mọi người thu thập một phen, lại phát hiện những chiếc nhẫn này cũng không có nhiều thứ tốt, ngoại trừ nhẫn của hai tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh kéo dài hơi tàn cùng Dư Nhạc Bình ra, những chiếc nhẫn khác nhiều thì chỉ có mấy trăm khối Nguyên tinh, ít thì mấy chục, nghèo đến nỗi khiến lòng người chua xót.

Nhẫn của hai tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh kia thì cũng có một chút, nhưng nhìn chung giá trị còn không bằng một phần mười Dư Nhạc Bình. Bốn người Dương Khai chỉ phân chia qua loa cho xong việc.

Ước chừng nửa chén trà nhỏ sau, trên biển rộng bỗng nhiên hiện ra một bóng người, bóng người kia bay thẳng tới bên này, nhanh chóng hạ xuống boong thuyền, chính là Tang Đức vừa truy kích trở về.

Nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên đã đuổi tận giết tuyệt mấy tên bỏ trốn kia.

- Đại sư, lâu thuyền này tính sao bây giờ? Xà Nương Tử nhìn lâu thuyền kia, lên tiếng hỏi.

- Nếu ngươi muốn, tự mình luyện hóa là được. Tang Đức hững hờ trả lời.

Xà Nương Tử quá đỗi vui mừng, đang chuẩn bị bay qua, Tang Đức lại nói tiếp: - Chúng ta tiếp tục đi!

Xà Nương Tử liền sa sầm mặt xuống, nhưng cũng không dám tính toán cùng Tang Đức.

Không bao lâu, lâu thuyền tiếp tục tiến về phía trước.

Ngoài dự kiến của đám người Xà Nương Tử, sau khi Tang Đức trở về cũng không hỏi bọn họ về chuyện chiến lợi phẩm, dường như đã quên mất rồi vậy, nhưng đây cũng là điều mà bọn hắn mong muốn. Nếu Tang Đức đòi phân chia một chút, đám người Xà Nương Tử cũng không có cách nào cự tuyệt.

Dương Khai biết, Tang Đức không phải đã quên mất, mà là không thèm để ý!

Người này luyện khí tại Thông Thiên Đảo đã trên 900 năm, chỗ tốt thu vào nhiều như nước, nói về tài sản, mười Dư Nhạc Bình cũng không nhất định so được với Tang Đức. Một chút chiến lợi phẩm nhỏ nhoi, sao có thể lọt vào mắt của hắn chứ, so với việc so đo với đám người Xà Nương Tử, còn không bằng làm như không biết.

Sau khi trải qua một lần kịch chiến, đám người Xà Nương Tử tựa hồ đều có chút mệt mỏi, vôi vã vào bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi.

Tuy Dương Khai không mệt, nhưng cũng không muốn khác biệt với mọi người, liền trở về phòng mình nhắm mắt ngưng thần.

Thời gian từng ngày trôi qua, mục tiêu của Tang Đức dường như cách Thông Thiên Đảo cực xa, lâu thuyền đi ước chừng hơn nửa tháng vẫn chưa thấy nơi cần đến. Từ khi xuất hành đến nay, mọi người luôn thay phiên nghỉ ngơi cùng điều khiển lâu thuyền, ngược lại cũng bình an vô sự.

Vô tình gặp được thú biển tập kích cũng hữu kinh vô hiểm.

Chiếc lâu thuyền này của Tang Đức dường như cấp bậc cực cao, tuy vẫn chưa tới cấp Đế Bảo, nhưng tuyệt đối là cấp Đạo Nguyên đỉnh phong, những thú biển to lớn đánh tới, lại không thể khiến lâu thuyền hư hại mảy may.

Điều này cũng không quá khó hiểu, bản thân Tang Đức chính là luyện khí sư cấp Đạo Nguyên đỉnh phong, bí bảo của bản thân sao có thể không luyện chế kỹ càng chứ?

Lâu thuyền này chẳng những chắc chắn vô cùng, mà còn bố trí rất nhiều trận pháp và cấm chế, loại cấm chế cấm không đã sử dụng hạn với đám người Dư Nhạc Bình chỉ là một chức năng nhỏ trên lâu thuyền này mà thôi.

Dương Khai thậm chí còn hoài nghi Tang Đức đã luyện hóa từ tâm của lâu thuyền này, khiến Tang Đức có thể thống trị hết thảy trên lâu thuyền, bất kỳ một động tĩnh nào cũng không qua được cảm giác của hắn.

Nếu hắn định đối phó đám người Xà Nương Tử trên thuyền này, chỉ sợ rất dễ dàng.

Tuy nhiên chỉ cần Tang Đức chưa điên cuồng tới mức mất trí, khẳng định sẽ không làm như vậy, hắn còn cần những người này giúp hắn đi lấy món đồ kia.

Một ngày nọ, Dương Khai đang ngồi ở trong khoang thuyền bỗng nhiên cảm thấy lâu thuyền chấn động mạnh một cái, ngay sau đó liền nhanh chóng ngừng lại. Hắn giương mày lên, ý thức được hẳn đã đến nơi, vội vàng từ trong khoang thuyền đi ra.
Advertisement
';
Advertisement