Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dư ba của lực lượng kia bùng phát, mặc dù là đám người Dương Khai đã chạy xa cũng cảm nhận được rõ ràng, ai nấy đều sắc mặt vô cùng khiếp sợ. Phạm Hinh mấy đệ tử của Băng Tâm Các lại càng cảm thấy lo lắng cho an nguy của sư tôn.

Các nàng cũng không biết Băng Vân đã khôi phục thực lực đỉnh phong, chỉ biết là sư tôn vẫn rất kiêng kỵ đối với Xích Nhật, giờ này hai người ngay mặt đấu chiến, cũng không biết cuối cùng ai thắng ai thua.

- Có người đuổi tới kìa! Lưu Tiêm Vân bỗng nhiên chỉ tay ra phía sau, kêu lên.

Dương Khai hí mắt nhìn lại, nhướn mày nói: - Thế nào không có ngăn lại?

Hắn vốn tưởng rằng với trạng huống của Băng Vân hiện tại, khẳng định có thể ở dưới mắt Xích Nhật giết chết Bàng Quảng. Dù sao Bàng Quảng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, hơn nữa bị thương không nhẹ, sao có thể đỡ nổi một kích của Băng Vân?

Nhưng trên thực tế không ngờ Bàng Quảng lại bình yên vô sự, mà còn đang truy kích tới nhóm người mình bên này.

Dương Khai không biết Băng Vân bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại để cho Bàng Quảng trở thành cá lọt lưới... Nhưng trước mắt xem ra, nhóm người mình cũng không thể thoải mái rời đi, muốn rời đi, chỉ có trước giết chết Bàng Quảng mới được.

- Là Đế Tôn Cảnh kia! Lăng Âm Cầm thấy rõ khuôn mặt Bàng Quảng, không khỏi mặt hoa thất sắc. Nàng không biết tên của Bàng Quảng, nhưng vừa rồi người nọ là cùng đi với Xích Nhật, hiển nhiên không phải bằng hữu.

Đế Tôn Cảnh cùng Đạo Nguyên Cảnh khác biệt một trời một vực, bất kỳ một Đế Tôn Cảnh nào đều có thực lực thoải mái tiêu diệt một thuyền người này.

Trông thấy Bàng Quảng đuổi tới, mọi người đều khẩn trương nhìn lại Dương Khai, muốn biết hắn chuẩn bị đối phó làm sao bây giờ.

Chợt vừa thấy, đám người Lăng Âm Cầm không khỏi ngẩn ngơ, bởi vì Dương Khai lại không có mảy may vẻ khẩn trương, hắn đứng ở nơi đó trên mặt thoải mái ung dung, không chỉ như thế, ngược lại còn lộ ra một vẻ cười khinh miệt, dường như tới không phải một Đế Tôn Cảnh, mà là một tên rác rưởi tới chịu chết.

- Các vị đi trước đi! Một hồi sau ta sẽ đuổi theo! Dương Khai dặn dò với đám người Lăng Âm Cầm một câu, rồi quay người nhảy ra ngoài.

- Sư huynh! Lưu Tiêm Vân đầy mặt lo lắng, dường như là muốn ở lại cùng Dương Khai đối địch, nhưng ngại mình thực lực quá thấp, sẽ trở thành trói buộc cho Dương Khai, sắc mặt hoảng loạn không chừng.

- Dương sư huynh, ta tới giúp huynh! Lăng Âm Cầm lên tiếng, rồi định phi thân lên, nàng có thực lực Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nếu như liều mạng, cũng có thể giằng co mấy chiêu với Đế Tôn nhất tầng cảnh, bất quá kết quả sẽ như thế nào thì không biết được rồi... nhưng ở tình cảnh này, trừ nàng có thể giúp Dương Khai một tay, những người khác đều không trông cậy được.

- Đều không cần! Chính ta sẽ đi gặp hắn, một Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, ta còn không có để ở trong lòng! Dương Khai quay đầu lại cười rạng rỡ, nói với mọi người.

Đám người Lăng Âm Cầm đều lộ vẻ mặt sửng sốt.

Một cường giả Đế Tôn Cảnh mà ở trong miệng Dương Khai lại thành "nhỏ nhoi", ai cũng không biết hắn dựa vào đâu mà có tự tin lớn như vậy.

- Yên tâm đi, một hồi ta sẽ đuổi theo! Dương Khai thấy đám người Lăng Âm Cầm không có ý muốn đi, toét miệng cười nói.

Dứt lời, hắn đã chủ động rời xa lâu thuyền, bay đi tới hướng Bàng Quảng.

Lăng Âm Cầm đứng trên boong thuyền, trù trừ một hồi lâu, mới cắn răng nói: - Chúng ta đi!

- Nhưng mà sư huynh... Lưu Tiêm Vân cấp bách một đầu mồ hôi.

Lăng Âm Cầm trầm mặt nói: - Chúng ta ở lại chỗ này, cũng chỉ làm phân tán chú ý của huynh ấy, sư huynh cường đại hơn xa Đạo Nguyên Cảnh bình thường, nếu huynh ấy có lòng tin như vậy, nhất định sẽ bình an vô sự!

Nghe nàng nói như vậy, Lưu Tiêm Vân đột nhiên hồi tưởng lại: Lúc đó ở ngoài Cao Thành bị một cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh truy đuổi, Dương Khai mang nàng một đường chạy trốn, cuối cùng cũng trốn thoát.

Ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh đều không làm gì được huynh ấy, Bàng Quảng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh sao có thể cầm giữ được huynh ấy?

Nghĩ tới đây, Lưu Tiêm Vân trầm tĩnh lại, quay đầu nhìn vị trí chỗ Dương Khai một cái, lòng thầm cầu nguyện huynh ấy không nên xảy ra chuyện... Lúc này nàng mới cùng đám người Lăng Âm Cầm hợp lực thúc giục lâu thuyền bay đi.

Trên mặt biển, Bàng Quảng bỗng nhiên dừng lại thân hình, dừng ở vị trí cách Dương Khai chừng mười mấy trượng, đầy mặt phẫn nộ nhìn hắn, nhưng thấy Dương Khai thần thái sáng láng, hai mắt sáng rực như ánh sao, dường như người trong thần tiên, làm cho Bàng Quảng vô cùng khó chịu, lửa giận trong lòng ào ào dâng lên, không khỏi quát một tiếng:

- Tiểu tử gan chó, dám dừng lại ở chỗ này chờ ta!

Dương Khai toét miệng cười: - Bàng thành chủ nếu một lòng muốn chết, bổn thiếu tự nhiên phải thành toàn cho ngài rồi!

Bàng Quảng nghe vậy, không nhịn được cười ha hả một tràng, nói: - Tiểu tử ngươi ăn mỡ heo nhiều phát mơ hồ tâm trí rồi chăng? Bổn tọa chính là Đế Tôn Cảnh, giết ngươi chẳng qua là chuyện một hơi thở mà thôi!

- Đế Tôn Cảnh thì thế nào?

Dương Khai bỉu môi, nói: - Đế Tôn Cảnh cũng không phải không có giết qua, đầu rơi cũng chỉ phơi thây tại chỗ!

Bàng Quảng ngẩn ngơ, quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, dường như muốn một lần nữa đo lường hắn, một hồi lâu mới gật gật đầu nói: - Không thể không nói, lá gan của ngươi thật lớn, giống như miệng lưỡi của ngươi!

- Đừng nói nhảm! Dương Khai không nhẫn nhịn quát to:

- Bổn thiếu không có thời gian! Nói dứt câu, cổ tay hắn run lên, Bách Vạn Kiếm bỗng dưng hiện ra, hắn vung tay chỉ trường kiếm vào Bàng Quảng phía xa, trầm giọng nói: - Là tự ngươi đến đây nhận lấy cái chết, hay là bổn thiếu qua đó chém chết ngươi, chính ngươi chọn đi!

- Oa oa oa! Bàng Quảng phẫn nộ hét to, hắn còn chưa từng thấy qua Đạo Nguyên Cảnh nào lớn lối như vậy, dĩ vãng Đạo Nguyên Cảnh nào gặp mình không phải là một mực cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám... cho tới bây giờ đều chỉ có mình nhìn xuống bọn họ... Không ngờ hôm nay lại bị một tên tiểu tử Đạo Nguyên Cảnh xem thường, Bàng Quảng tức giận sôi trào, gào thét: - Bổn tọa hôm nay không lột da ngươi, thề không làm người!

Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng, cả người như viên đạn pháo bay vọt tới hướng Dương Khai, khí thế tuyệt luân, lực lượng to lớn tứ tán mà đến, không gian bốn phía đều bị xé rách.

Thân ở giữa không trung, hắn vung quyền đánh tới Dương Khai, chỉ thoáng cái bóng quyền bay múa đầy trời, bao phủ chỗ Dương Khai gần như kín mít không kẽ hở.

"Coong..."

Tiếng kiếm ngân vang động, âm thanh réo rắt, bóng kiếm quét ngang tới. Lực lượng hùng hồn giống như cự long ngủ say thức tỉnh... khoảnh khắc bùng phát đó lại làm cho cả người Bàng Quảng run lên.

"Rầm rầm..." Truyền ra tiếng nổ vang động, bóng quyền đầy trời lập tức vỡ nát, chỉ có một bóng kiếm như một dải tơ chém thẳng tới hướng Bàng Quảng.

Bàng Quảng hít vào một hơi lạnh, sắc mặt trong nháy mắt liền biến đổi, không cần suy nghĩ, vội vàng lách thân mình qua một bên né tránh, bóng kiếm bay sát qua bên cạnh hắn, nhưng kiếm ý cuốn theo kia lại làm cho da thịt cả người hắn đau đớn.

"Tiểu tử này... như thế nào có lực lượng cường đại như vậy?"

Bàng Quảng quả thực không thể tin hết thảy những gì mình nhìn thấy, hắn là một Đế Tôn Cảnh lại ra tay trước, chẳng những không thể chiếm được tiện nghi, ngược lại thiếu chút nữa bị đối phương đánh cho bị thương... Con bà nó, đây còn là Đạo Nguyên Cảnh sao?

Bàng Quảng hận không thể dán sát tròng mắt của mình trên người Dương Khai, để nhìn cho rõ ràng, xem hắn có phải là vị Đế Tôn Cảnh nào che giấu tu vi tới đùa bỡn mình hay không?

Thế nhưng ý niệm này còn chưa xoay chuyển xong, bỗng nhiên Dương Khai giống như quỷ mị hiện ra ở trước mặt hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn, một quyền đập tới phía hắn. Trong tay quyền kia quanh quẩn lực lượng pháp tắc quỷ dị, khiến toàn thân Bàng Quảng cảm nhận áp lực lớn lao. Hắn hoàn toàn không dám có chút xem thường, đồng dạng đánh ngược lại một quyền, trong đó điều động toàn bộ lực lượng của mình.

"Ầm..." Hai nắm tay va chạm nhau, Bàng Quảng chấn động cả người, chỉ cảm thấy một lực lượng cực mạnh từ phía trước đánh úp lại, vừa đụng phải cả người hắn khí huyết quay cuồng, chân bị nhấc bổng, bay ngược ra sau mấy trăm trượng.

Bên kia, Dương Khai cũng thân mình như bao tải rách, lộn đầu bay ngược ra sau.

Cảnh giới của hắn dù sao thấp hơn một chút so với Bàng Quảng, va chạm ngay mặt có thể cân sức ngang tài đã là rất giỏi rồi.

"Xùy xùy..." Hai người đồng thời phát lực, dừng thân mình lại, sau khi đứng vững, sắc mặt lại khác nhau. Khác với Dương Khai ung dung thoải mái, chiến ý ngẩng cao, Bàng Quảng thì một thân khí thế tiêu tan... Hắn phát hiện trận chiến đấu này hoàn toàn bất đồng với trong tưởng tượng của mình, không ngờ Dương Khai lại có tư cách chiến đấu với hắn.

Lần trước lúc đấu trong động phủ đâu phải như thế chứ? Thời điểm đó tuy rằng cảm thấy Đạo Nguyên Cảnh của hắn không tầm thường, nhưng cũng không có xuất sắc như vậy, nhưng lúc này chỉ mới qua mấy ngày, Bàng Quảng liền phát hiện thực lực của Dương Khai không chỉ cường đại thêm một chút nửa điểm.

"Chẳng lẽ là do công hiệu của Bổ Thiên Liên kia?" Trong lòng Bàng Quảng rung lên, lập tức ý thức được điều gì.

Ngay sau đó, từ trong lòng dâng lên phẫn nộ: Bổ Thiên Liên kia hẳn là của mình mới phải! Nếu lúc đó mình uống vào Bổ Thiên Liên, chẳng những có thể lành thương thế, thậm chí có thể tiến hơn một bước trên con đường võ đạo, đáng tiếc... lại bị tiểu tử này cho trâu nhai mẫu đơn, nuốt vào nguyên lành.

- Bí mật nói với ngươi! Bỗng nhiên bên tai Bàng Quảng vang lên thanh âm của Dương Khai, Bàng Quảng hoảng sợ, bởi vì khoảnh khắc trước đó Dương Khai còn ở ngoài mấy trăm trượng, hắn căn bản không phát hiện Dương Khai có di động mảy may nào, nhưng ngay lập tức lại đến bên cạnh mình.

Tiểu tử này tốc độ thật là nhanh?

Vừa nghe thanh âm của Dương Khai, Bàng Quảng trước tiên liền tế ra Đế Bảo của mình, dĩ nhiên là một mặt đồng la, lúc rót vào nguyên lực, đồng la không ngừng kêu vang, phát ra tiếng vù vù kỳ lạ, dường như có khả năng quấy nhiễu tâm thần người ta.

Bỗng nhiên từ trên đồng la bắn ra một tia sáng đen nhánh, đánh thẳng tới thắt lưng Dương Khai, thế đi cực nhanh, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Nhưng mặc dù là một kích như vậy, cũng không thể đánh lén được Dương Khai.

Bàng Quảng chỉ cảm thấy truyền ra một trường dao động lực lượng không gian, Dương Khai đột nhiên biến mất không thấy, ngay sau đó, thanh âm của hắn lại từ một bên truyền đến: - Diêu Xương Quân đã chết!

Vừa nghe tới ba chữ Diêu Xương Quân, Bàng Quảng liền biến sắc, theo bản năng nghĩ là Diêu Xương Quân đang ở gần đây, tâm thần liền căng thẳng, nhưng nghe đến phần sau câu nói... hắn bật kêu lên: - Chết như thế nào?

- Đương nhiên là... bị ta giết chết! Sau khi Dương Khai nói xong, phát ra một tràng tiếng cười to như điên cuồng mất trí.

- Thúi lắm! Bàng Quảng nổi giận mắng, cho rằng đây là Dương Khai đang đùa giỡn với mình. Hắn thà rằng tin thiên địa điên đảo, chẳng phân biệt ngày đêm, cũng không tin Dương Khai có thể giết chết Diêu Xương Quân.

Đây chính là Đế Tôn tam tầng cảnh a! Ngay cả hắn đều phải nhượng bộ lui binh, Dương Khai chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh sao có thể giết chết được?

- Không tin à? Ngươi xem thử đây là cái gì? Dương Khai nói dứt lời, thân mình đã thối lui ra sau ngoài mười mấy trượng, cổ tay lật một cái, bỗng nhiên xuất hiện một cây Ngũ Sắc Trường Mâu trên lòng bàn tay.

Trong nháy mắt Bàng Quảng trợn to con ngươi, kinh sợ nhìn cây Ngũ Sắc Trường Mâu kia, ngay sau đó, cả người run rẩy.

Hắn chưa từng thấy qua Ngũ Sắc Trường Mâu này, nhưng có thể cảm nhận được khí tức phía trên nó!

Rõ ràng là một kiện Đế Bảo cấp bậc cực cao a, dù là đồng la của hắn đều không thể sánh bằng... Người có thể có Đế Bảo như vậy, khẳng định là cường giả Đế Tôn lưỡng, tam tầng cảnh, mấu chốt nhất chính là: trên cây Ngũ Sắc Trường Mâu này, Bàng Quảng cảm nhận được khí tức của Diêu Xương Quân!
Advertisement
';
Advertisement