Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Cây Ngũ Sắc Trường Mâu này chính là Đế Bảo của Diêu Xương Quân!

Đế Bảo thứ này, mặc dù là cường giả Đế Tôn Cảnh cũng không có nhiều lắm, mỗi một kiện đều coi là trân bảo không dễ dàng vứt bỏ, mà giờ này, Đế Bảo của Diêu Xương Quân lại xuất hiện trên tay Dương Khai, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Diêu Xương Quân sợ là đã dữ nhiều lành ít rồi!

Trách không được mình một mực không có gặp Diêu Xương Quân, từ sau khi đi tới Tịch Hư Bí Cảnh, hắn ngay cả Dương Khai đều gặp, nhưng một mực không có phát hiện tung tích của Diêu Xương Quân. Hiện tại xem ra, cũng không phải Diêu Xương Quân ẩn náu đâu đó, mà căn bản là không còn sống trên đời này.

Nhưng... Dương Khai chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh làm sao có thể giết chết Diêu Xương Quân, nếu không phải hắn giết, thì cây Ngũ Sắc Trường Mâu này làm thế nào đến trên tay hắn?

Bàng Quảng một đầu mơ hồ, kinh ngạc nhìn cây Ngũ Sắc Trường Mâu, thế nào cũng không nghĩ ra, cũng không biết lời nói của Dương Khai rốt cuộc là thật hay giả.

Ngay lúc hắn đang chấn động trong lòng, bỗng nhiên một luồng hơi lạnh từ sau lưng đánh úp lại, không có mảy may dấu hiệu báo trước, chờ đến lúc Bàng Quảng phát hiện muốn tránh thì đã muộn.

Màn sáng như dải tơ kia hiện ra, kèm theo tiếng dã thú gầm thét giống như tiếng hổ gầm, Bàng Quảng chỉ cảm thấy sau lưng mình tê rần, ngay sau đó thân mình liền bị một lực lượng khổng lồ đánh trúng, khiến hắn không tự chủ bay tới phía trước, thân ở giữa không trung trong miệng không ngừng phun trào máu tươi.

Không đợi hắn lần nữa ổn định thân hình, Dương Khai đã bay tới trước mặt, trên mặt hiện lên một nụ cười dữ tợn, một quyền đập xuống đầu hắn, trong quả đấm kia quanh quẩn dao động lực lượng không gian dày đặc, nơi quả đấm đi qua, lộ ra một vết đen như mực, dường như không gian đều vỡ nát ra.

Bàng Quảng hít vào một hơi lạnh, cố sức đề tụ nguyên lực toàn thân, thúc giục đồng la bảo vệ ở trước mặt mình.

"Ầm..." Truyền ra một tiếng vang thật lớn, ánh sáng trên đồng la chao đảo, dường như dưới một kích này, linh tính của Đế Bảo đã bị tổn thương, làm cho Bàng Quảng rất đau lòng.

Nhưng thời khắc này hiển nhiên không phải lúc đau lòng Đế Bảo, Bàng Quảng sắc mặt trắng bệch, mượn lực phản chấn, cấp tốc kéo ra một khoảng cách với Dương Khai.

"Xì xì..." Truyền ra tiếng vang nhỏ, một khí tức cực kỳ nguy hiểm quanh quẩn trong đầu Bàng Quảng, trong thiên địa đột nhiên sáng lên một cái chớp mắt, ngay sau đó, bỗng nhiên từ một hướng khác bắn nhanh tới một tia chớp nhỏ bé yếu ớt như lông trâu, nhưng thật chính xác đánh vào trên người hắn.

Dù Bàng Quảng là cường giả Đế Tôn Cảnh, mà khi bị tia chớp này đánh trúng, cả người hắn cũng run bần bật như bệnh sốt rét, một đầu lông tóc đều dựng ngược, trên người lập tức truyền ra mùi cháy khét nồng đậm, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Khóe mắt hắn kiên cường quay đầu nhìn lại, ngay sau đó, con ngươi liền trợn tròn.

Chỉ thấy bên kia, một bé gái chừng 7, 8 tuổi, da mịn màng như tượng ngọc điêu khắc, lại đầy mặt lạnh lẽo, cưỡi trên lưng một đầu Bạch Hổ, cầm trên tay một viên châu màu xanh nhạt, đang lạnh lùng nhìn mình.

Bất luận là tiểu nha đầu hay là Bạch Hổ dưới mông, đều xuất hiện không có mảy may dấu hiệu báo trước, Bàng Quảng hoàn toàn không nhận ra bọn họ hiện thân như thế nào. Mà đủ loại đánh lén cùng công kích trước đó, không thể nghi ngờ chính là từ một người một thú này.

Để cho Bàng Quảng khó có thể tin là, viên châu màu xanh nhạt tiểu nha đầu cầm trên tay kia, lại là một kiện Đế Bảo thuộc tính lôi! Cũng không biết có phải là tiểu nha đầu không đủ tu vi hay không, hay là vì sao, mà sau khi kích phát uy năng của Đế Bảo này, thời khắc này thoạt nhìn sắc mặt tiểu nha đầu trắng bệch, rõ ràng là tiêu hao lực lượng quá lớn.

Đây là tình huống gì đây?! Bàng Quảng có chút không xoay chuyển được ý nghĩ trong đầu, chỉ cảm thấy điều nghe và trông thấy này quá mức khó tin.

Ngay lúc này, truyền đến tiếng gầm giận dữ: - Bàng Quảng, hôm nay nơi này chính là chỗ táng thân của ngươi. Mau mau nhận lấy cái chết!

Bàng Quảng sợ tới mức giật mình một cái, cũng không dám khinh thường Dương Khai mảy may. Hắn khí thế hung hăng truy kích đến đây, vốn muốn giết chết Dương Khai báo thù rửa hận, nhưng không nghĩ tới một đầu đâm vào trong bẫy rập, địch nhân còn chưa bị thương chút nào, ngược lại mình trước bị đánh cho nửa chết nửa sống.

Yêu thú hình dạng Bạch Hổ kia không ngờ lại tản ra khí tức cường giả Đế Tôn Cảnh mới có, vừa thấy là không dễ chọc rồi! Chỉ riêng một mình nó mình chưa chắc đã ứng phó nổi, đừng nói chi bên cạnh còn có Dương Khai nhìn chằm chằm, vậy còn đánh thế nào chứ?!.

Sớm biết bên này hung hiểm như thế, thì dù cho vàng hắn cũng sẽ không đến đây, ở bên kia reo hò trợ uy cho Xích Nhật không phải tốt hơn sao.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Bàng Quảng dâng lên ý hối hận vô hạn, quay người lại liền muốn chạy trốn.

- Ngưng! Dương Khai biết ý đồ của hắn, trong miệng chợt quát một tiếng, dưới pháp tắc không gian hội tụ, cả không gian kia thoáng chốc trở nên vô cùng sềnh sệch, Bàng Quảng như hãm sâu trong đó, bước đi khó khăn.

Thời gian trì hoãn trong chớp mắt này, đã quyết định sống chết của Bàng Quảng.

Bạch Hổ dưới chỉ huy của Lưu Viêm hóa thành một luồng sáng, nhoáng lên một cái rồi biến mất, bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Bàng Quảng, há cái miệng to như chậu máu, cắn vào chỗ cần cổ Bàng Quảng.

Bàng Quảng sợ tới mức hồn phi phách tán, thúc giục lực lượng toàn thân bảo vệ cần cổ, miễn cho bị Bạch Hổ cắn đứt, đồng thời ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi khốn cảnh.

- Vào đi cho ta! Dương Khai cười lạnh, ném Huyền Giới Châu trong tay về hướng Bàng Quảng bên kia, trực tiếp nuốt vào toàn bộ Bạch Hổ, Lưu Viêm và Bàng Quảng.

Ngay sau đó, thân hình hắn cũng nhoáng một cái, chui vào Tiểu Huyền Giới.

Ở nơi nào đó bên trong Tiểu Huyền Giới, Bàng Quảng hao hết sức chín trâu hai hổ, liều mạng tự bạo tinh huyết, thật vất vả mới thoát khỏi Bạch Hổ dây dưa, thế nhưng vừa quay người lại, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt.

Phóng mắt nhìn tới, nơi này đâu còn là biển rộng gì đâu, bốn phía nơi này cỏ cây xanh biếc, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, linh khí nồng đậm... cảnh vật lại giống như một chỗ tiên cảnh...

"Không phải mình đã chết rồi chứ? Nơi này là âm tào địa phủ hay sao?" Trên trán Bàng Quảng mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống.

Sau một lúc hắn nhìn thấy Dương Khai, lúc này gánh nặng trong lòng mới buông lỏng.

Bất quá lúc trước Bàng Quảng bị chơi đùa như vậy, hơn nữa vốn bị thương nặng chưa lành, cả người thoạt nhìn đâu còn có chút phong phạm của cường giả Đế Tôn Cảnh, mà dáng vẻ như chó nhà có tang, chật vật đến cực điểm.

Dương Khai cười lạnh nhìn hắn, một bộ giá thế như nhìn người chết.

Bàng Quảng ánh mắt mơ hồ, sâu trong nội tâm bị chấn động cực lớn, cả kinh kêu lên:

- Đây là địa phương quỷ quái gì vậy?

Dương Khai cười hà hà, nói: - Dĩ nhiên là phần mộ của ngươi rồi! Thấy bổn thiếu đối xử tốt với ngươi chưa? Chọn cho ngươi một nơi cảnh đẹp như vậy làm chỗ táng thân, đây chính là người khác cầu xin đều không được! Bàng thành chủ, tổ tiên nhà ngươi hẳn đã tích đức, phần mộ tổ tiên dày khói xanh nha!

"Mộ tổ tiên nhà ngươi mới dày khói xanh đấy!" Bàng Quảng mắng to trong lòng, tức giận đến đau bụng, lại không dám mắng ra tiếng, chỉ có thể mạnh miệng nói: - Muốn giết ta cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh hay không!

Trong lúc nói, hắn liếc nhìn Bạch Hổ bên kia một cái, mặt đầy vẻ kiêng kỵ.

Đối với Dương Khai thật ra hắn cũng không sợ, hắn duy nhất kiêng kỵ chính là Bạch Hổ tản ra khí tức Đế Tôn Cảnh này, cũng không biết con vật này rốt cuộc là thứ gì, tuy rằng nhìn giống như yêu thú, lại không có mảy may dao động khí huyết, dường như là vật chết mà lại cố tình trông rất sống động.

Dương Khai cười ha ha nói: - Vào trong này, sống chết chỉ trong một ý niệm của bổn thiếu, bổn thiếu muốn ngươi sống thì ngươi sống; bổn thiếu muốn ngươi chết thì ngươi chết!

- Nói thật đúng như mình là kẻ thống trị thiên địa, cẩn thận không thì thổi nổ tung da trâu đấy! Bàng Quảng khinh bỉ nói.

Dương Khai hừ lạnh, nói: - Ngươi nói bậy mà đúng rồi! Ở trong này, bổn thiếu chính là kẻ thống trị!

Nói dứt câu, Dương Khai đưa tay vỗ tới hướng Bàng Quảng xa xa bên kia.

Bàng Quảng hoàn toàn không thấy hắn thúc giục lực lượng, cũng không thấy hắn thi triển bí thuật gì, nhưng cố tình một chưởng này chụp tới, bỗng nhiên mình cảm giác áp lực lớn lao từ không trung giáng xuống, ép cho toàn thân xương cốt kêu răng rắc vang dội, thân mình cũng không tự chủ lùn xuống.

Bàng Quảng biến sắc mặt, la thất thanh: - Lực lượng của thiên địa! Ngươi... ngươi lại có thể điều động lực lượng của thiên địa, điều đó không có khả năng!

Cho dù là 10 đại Đế Tôn, cũng không có khả năng điều động lực lượng của thiên địa! Người có thể làm được trình độ này căn bản không tồn tại. Thế nhưng trên thực tế, Dương Khai thật sự điều động được lực lượng của thiên địa, gia tăng trên người hắn, khiến hắn ngay cả nhúc nhích ngón tay đều là hy vọng xa vời.

Bàng Quảng trong mắt run rẩy kịch liệt, gương mặt đầy kinh hãi khó hiểu. Dưới áp lực của lực lượng khổng lồ kia, hắn đều không thể đề tụ được mảy may khí lực, chỉ cảm thấy mình sẽ lập tức tan xương nát thịt, không khỏi vô cùng sợ hãi.

Hắn muốn phản kháng, lại không đề tụ được nửa điểm khí lực.

- Đừng đánh chết, cái này cho ta!

Bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một tiếng nói như tiếng sấm, chấn động màng tai của Bàng Quảng tê dại.

Hắn thất thần, ngẩng đầu nhìn lại, ngay tức thì sợ run tại chỗ.

Chỉ thấy bên cạnh mình cách không xa, một tảng đá có hình người vô cùng to lớn, khoanh chân ngồi ở đó, hai mắt mở to còn lớn hơn so với gian phòng, đang nhìn mình chằm chằm.

Thanh âm mới rồi, chính là người đá khổng lồ này phát ra.

Bàng Quảng bàn chân đều rút gân, lúc trước không phải hắn không có phát hiện người đá khổng lồ này, hắn chỉ nghĩ đó là một ngọn núi nhỏ, không để ý mà thôi, nào đâu nghĩ tới tên này lại là vật sống, còn có thể lên tiếng nói chuyện.

Hơn nữa ánh mắt của nó nhìn mình toát ra tia sáng xanh mượt, thật giống như sói đói thấy được miếng thịt béo, khiến trong lòng Bàng Quảng sợ hãi run bần bật.

Dương Khai nhướn mày, nhìn pháp thân nói: - Ngươi muốn làm như vậy ư? Cực kỳ tàn ác đấy?

Pháp thân cười hắc hắc, nói:

- Lâu lâu mới có thôi! Ngươi giết nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy cũng không thấy ngươi thảy vào, thật vất vả gặp được một tên, nhất định không thể bỏ qua!

Dương Khai ngẫm nghĩ, gật gật đầu nói: - Như vậy tùy ngươi đi!

Sau khi nói xong, quay đầu nhìn Bàng Quảng một cái, trên mặt lộ vẻ đồng tình, ngay sau đó, thân hình hắn nhoáng một cái liền rời Tiểu Huyền Giới.

- Này, tiểu tử ngươi đi đâu vậy? Cái gì cực kỳ tàn ác, nói rõ cho ta biết! Bàng Quảng kêu to, không biết tại sao, sâu trong nội tâm nổi lên cảm giác cực kỳ bất an, cảm giác đó khiến hắn sinh ra một loại ảo giác còn khó chịu hơn so với chết, sợ tới mức hắn mặt mũi trắng bệch.

Hắn không biết người đá khổng lồ này muốn làm gì mình, nhưng xem từ lời nói cùng với ánh mắt của Dương Khai trước khi rời đi, tao ngộ của mình nhất định sẽ không tốt đẹp lắm.

Ngay lúc Bàng Quảng hoảng sợ, bỗng nhiên nhận thấy ánh sáng trên đỉnh đầu bị che phủ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bàn tay to lớn chụp xuống mình, Bàng Quảng lập tức kêu to:

- Dừng tay!

Pháp thân mặt không đổi sắc, đưa tay chụp lấy hắn cầm trong lòng bàn tay, nói: - Nhắm mắt lại, trẻ nhỏ đừng xem, sẽ để lại bóng ma trong lòng!

Bàng Quảng: "..."

Pháp thân chợt nghiêm túc, trong miệng quát nhỏ: - Phệ Thiên... Chiến Pháp!
Advertisement
';
Advertisement