Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trốn! Mau trốn, không trốn là không kịp nữa.

Trong khi thanh niên mặt vàng và nho sĩ trung niên xẹt qua ý tưởng này, Dương Khai chợt quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía họ.

Hai người đều hít vào một hơi lạnh, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Dương Khai nhìn vào, chân như nhũn ra, không kéo lên chút sức nào.

- Các ngươi tự mình tới chịu chết, hay là ta đi qua chém giết các ngươi? Dương Khai cầm kiếm đứng đó, bóng người bình thản, quần áo ngay ngắn, giống như trận chiến vừa rồi không liên quan tới hắn.

Kết quả này, giống như Phong Khê mới là Đạo Nguyên Cảnh, còn hắn lại là Đế Tôn Cảnh trên cao, hoàn toàn điên đảo cảnh tượng dự kiến, thật sự khiến người ta không thể chấp nhận.

Quái vật! Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ trung niên đánh răng cầm cập, kinh hãi không nói được một lời.

- Xem ra, các ngươi lựa chọn kiểu sau. Dương Khai hừ lạnh, bước về phía hai người.

Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ trung niên liền ngừng thở, muốn chạy khỏi đây, nhưng không thể khống chế được thân thể, tâm tình tuyệt vọng chôn vùi bọn họ.

Nhưng lập tức, Dương Khai nhướng mày, quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn, Dương Khai liền tròn mắt.

Bởi vì Phong Khê vốn nên nằm chờ chết, lúc này lại từ từ đứng lên, chỉ là tình cảnh của hắn vô cùng quỷ dị, giống như không có ý thức riêng, hai mắt nhắm chặt, người cứng đờ như tượng gỗ.

Nhưng nguyên lực trong người hắn không ngừng sôi trào, không chỉ vậy, một cỗ khí tức làm Dương Khai kiêng kỵ dần thức tỉnh trong người Phong Khê.

Phong Khê nhanh chóng đứng thẳng, sau đó mở mắt.

Trong đôi mắt đó, một mảnh lạnh thấu xương, tỏa ra thần quang sáng chọi như sao trời.

Dương Khai cả kinh!

Phong Khê vừa mở mắt, cỗ khí tức quỷ dị trên người hắn cũng tăng lên đến đỉnh, lực lượng đế uy dày đặc ầm ầm lan tỏa, làm cho Dương Khai ngừng thở, máu như ngừng chảy.

- Cái quỷ gì vậy? Dương Khai nhíu mày hô nhỏ, lúc này Phong Khê cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhìn vào mắt hắn, Dương Khai có ảo giác như bị mãnh thú nhìn vào, vô cùng khó chịu.

Cả người Phong Khê cũng biến hóa long trời, thay đổi hình tượng đại thiếu gia tông môn, tự sinh ra khí chất cao quý, ánh mắt ngạo nghẽ như đứng trên thiên hạ.

Nhịp tim Dương Khai tăng mạnh, cảm giác này làm hắn quen thuộc, hắn từng cảm nhận tương tự từ các cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như Diêu Xương Quân, cùng Xích Nhật, Băng Vân.

Nhưng Phong Khê vừa mới thăng cấp Đế Tôn Cảnh không lâu, làm sap sánh được với những cường giả đỉnh cao đó?

Chẳng lẽ là bí thuật của Vấn Tình Tông? Dương Khai suy đoán, vung tay thật mạnh, hai đạo Nguyệt Nhận xếp thành chữ thập xoay tròn chém về phía Phong Khê, nháy mắt tới trước mặt, phong tỏa mọi đường lui của hắn.

Phong Khê nhìn Nguyệt Nhận hình chữ thập, ánh mắt toát ra một tia kinh diễm, giống như lần đầu mới thấy Dương Khai sử dụng thần thông không gian, sắc mặt trầm ổn già dặn không hợp với tuổi của hắn, không có ý né tránh, mà chầm chậm chỉ ra một ngón tay.

Ngón tay chỉ ra, vừa vặn chỉ ngay chỗ trung tâm chữ thập, không lệch chút nào.

Mà hai đạo Nguyệt Nhận bị ngón tay chỉ vào, ầm ầm tan vỡ, không tổn thương được Phong Khê.

- Cái gì?

Dương Khai lần này hoảng sợ, hắn thi triền ra bí thuật này, tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết, Nguyệt Nhận chữ thập này dù mới dùng lần đầu, nhưng trong đầu đã mô phỏng vô số lần, sử dụng rất thuần thục.

Mà nhược điểm của bí thuật này, vừa vặn ngay chỗ Phong Khê chỉ trúng.

Làm sao hắn nhìn ra được? Sắc mặt Dương Khai lập tức âm trầm không thôi.

Nếu như Phong Khê có ánh mắt cùng bản lĩnh như vậy, vừa rồi sao bị mình đánh thảm thế, giống như trong khoảng thời gian ngắn hắn hôn mê, trên người đã xảy ra biến đổi kinh thiên.

- Các hạ là ai! Dương Khai chợt nhớ tới một loại bí thuật trong truyền thuyết, trong lòng chấn động, quát hỏi.

Phong Khê lạnh lùng nhìn Dương Khai, khóe miệng nhếch lên, nói: - Tiểu bối quả nhiên rất giỏi, ngày đó lão phu đã cảm thấy ngươi không tầm thường, hiện tại xem ra, ánh mắt của lão phu không kém.

- Hít... Dương Khai hít vào một hơi lạnh, không khỏi lùi lại mấy bước.

Phong Khê đột nhiên dùng giọng điệu già nua này nói chuyện, làm cho Dương Khai xác nhận suy đoán.

Hắn nuốt nước miếng, kinh hô: - Hồn giáng! Ngươi là Phong Huyền!

Hắn đã sớm nghe qua, có những cường giả đỉnh cao vì bảo hộ đệ tử hay con cháu mà mình coi trọng, sẽ để lại một tia lực lượng thần hồn trong người bọn họ, bình thường sẽ không phát động, nhưng khi có nguy hiếm sinh mệnh, cỗ lực lượng này sẽ bùng nổ đi ra chiến đấu.

Nhưng thi triển loại bí thuật này phải trả giá rất lớn, hơn nữa một khi vận dùng, cũng sẽ tổn hại không nhỏ đối với đệ tử con cháu đó, bởi vậy rất ít cường giả làm thế, dù có làm, không đến mức bất đắc dĩ, cỗ lực lượng này cũng sẽ không xuất hiện.

Nhưng hiện tại, trong người Phong Khê xuất hiện cỗ lực lượng này, rõ ràng cũng nói vừa rồi Phong Khê đã bên bờ cái chết.

- Tiểu tử kiến thức không ít, đúng là bổn tọa! Phong Khê quát.

- Cái gì?

- Tông chủ?

Nam nhân mặt vàng và nho sĩ trung niên cũng cả kinh, nhưng hai người liền mừng rỡ như điên, vọt tới cạnh Phong Khê quỳ xuống, run run nói: - Đệ tử tham kiến tông chủ đại nhân!

Phong Khê nhàn nhạt liếc qua hai người, hừ lạnh: - Hai tên phế vật, ngay cả thiếu tông chủ cũng không bảo vệ được, còn làm bổn tọa phải tự mình hiện thân, các ngươi còn để làm gì!

Sắc mặt hai người đại biến, nhưng không dám nói gì, trong lòng khổ sở không nói nổi.

Hai người đều nghĩ, thiếu tông chủ đã là Đế Tôn Cảnh, còn lợi hại hơn chúng ta, nhưng vẫn bị Dương Khai hai ba chiêu đánh trọng thương hôn mê, tu vi như mình thì đi lên làm được gì, còn không phải bị người ta tiêu diệt trong chớp mắt.

Trong lòng thầm oán, nhưng hai người không dám nói ra, chỉ có cúi thấp đầu, trán toát mồ hôi lạnh.

Phong Khê hừ nói: - Lát nữa đưa thiếu tông chủ tìm chỗ an toàn trị thương, nếu các ngươi không thể đưa thiếu tông chủ trở về tông môn nguyên lành, các ngươi không cần về nữa.

Nếu hai người này có thể đi vào Toái Tinh Hải, vậy cũng là đệ tử tinh anh Hoàng Tuyền Tông, nhưng ở trong mắt Phong Huyền, giá trị của hai người vẫn kém một cọng tóc của con trai hắn.

Hơn nữa nghe Phong Huyền nói, rõ ràng là sẽ nhanh chóng giải quyết Dương Khai, cho nên mới bảo bọn họ chờ chút rồi đưa Phong Khê tìm chỗ trị thương.

Hai người như được đại xá, vội hô:

- Rõ!

Phong Khê quay lại, nhìn Dương Khai, hừ lạnh: - Tiểu bối, vết thương trên người Khê nhi, là kiệt tác của ngươi?

Dương Khai đen mặt: - Ta nói không phải, ngươi tin không?

Phong Khê nói: - Ngươi cảm thấy sao?

Dương Khai tức giận:

- Vậy ngươi còn hỏi làm quái gì!

Sắc mặt Phong Khê trầm xuống: - Tiểu bối quá ngông cuồng, dám lớn tiếng với bổn tọa? Vốn còn muốn cho ngươi được dứt khoát, nếu ngươi phách lối như thế, vậy đừng trách bổn tọa không khách khí với ngươi.

Dương Khai cười châm chọc: - Lúc trước Phong Khê cũng có ý này, nhưng bị bổn thiếu đánh rất thảm. Phong tông chủ, cẩn thận bài học của con ngươi!

Phong Khê trầm giọng:

- Ngươi dám coi thường bổn tọa?

Dương Khai lười biếng nói: - Nếu như là bổn tôn Phong tông chủ đến đây, tiểu tử tự nhiên không phải đối thủ, đảm bảo lập tức chạy trốn, càng xa càng tốt. Đáng tiếc đáng tiếc.... Phong tông chủ mượn thân con để Hồn giáng, thực lực thông thiên lại có thể phát huy được bao nhiêu?

- Lấy mạng ngươi cũng đủ rồi!

Dương Khai cười lớn: - Chỉ có ngươi nghĩ vậy, Phong tông chủ cẩn thận khó giữ tiết tháo!

- Còn dám lớn lối! Phong Khê giận dữ quát: - Bây giờ bổn tọa lấy mạng chó của ngươi, Vấn Tình Nhất Chỉ!

Nói rồi, hắn chỉ về phía Dương Khai.

Một cỗ lực lượng khó tưởng ập tới, không hình không bóng, như xé rách hư không, nơi chỉ phong đi qua, hư không ầm ầm sụp đổ, cực kỳ kinh người.

Uy lực một chỉ này, tuy rằng kém hơn Đế Tuyệt đan mà Phong Khê từng dùng, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Sở dĩ kém hơn, không phải vì thực lực Phong Huyền những năm qua giảm xuống, lúc ngưng luyện viên Đế Tuyệt đan đó, Phong Huyền chỉ vừa thăng cấp Đế Tôn tam tầng cảnh, nhiều năm trôi qua, khẳng định tu vi của hắn tăng lên không ít.

Nếu thật sự để bổn tôn thi triển bí thuật này, uy lực sẽ chỉ càng lớn hơn.

Nhưng hiện tại hắn là thân Hồn giáng, có thể phát huy ra thực lực hoàn toàn phải xem cực hạn chịu được của thân thể Phong Khê.

Cho nên đương nhiên uy lực của Vấn Tình Nhất Chỉ giảm mạnh.

Ngay cả như vậy, Dương Khai cũng không chống đỡ nổi.

Người hắn lung lay, vội vàng tránh né, nhưng uy lực một chỉ này lại có hiệu quả phong tỏa không gian, trấn áp thiên địa, người của Dương Khai chậm lại, bị chỉ phong quét trúng.

Giống như bị cả ngọn núi va chạm, Dương Khai hừ nặng, miệng phun máu, lảo đảo bay ra, xương cốt trên người kêu răng rắc, gãy không biết bao nhiêu cái, chỗ bị quét qua cũng máu me thê thảm.

Chỉ là một chiêu, Dương Khai đã bị thương không nhẹ, có thể thấy thực lực kinh người của Phong Huyền.

Hắn còn chưa đứng lên, Phong Khê lại một kiếm quét tới, quát: - Vấn Tình Kiếm!

Khoảng cách trăm trượng, bóng kiếm xòe ra hình quát, nháy mắt tới trước mặt Dương Khai.

Dương Khai muốn tránh né cũng không được.

Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ trung niên thấy thế, trong lòng không khỏi mừng rỡ, hưng phấn vì tông chủ mạnh mẽ, mặc kệ Dương Khai mạnh cỡ nào, trước mặt Hồn giáng của tông chủ, vẫn như tờ giấy không chịu được một đòn.

Đánh ra một kiếm, khí thế Phong Khê cũng giảm đi không ít, hai chiêu này cũng làm hắn tiêu hao rất lớn, liền thở hổn hển.

Nhưng vậy là đủ rồi, Phong Huyền tin tưởng thực lực của Dương Khai không thể đỡ nổi chiêu này, lập tức sẽ bị bóng kiếm phanh thây.

Hắn thu kiếm đứng đó, lạnh lùng nhìn tới, chờ đợi khoảng khắc Dương Khai tử vong.
Advertisement
';
Advertisement