Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhưng ngay lúc này, Phong Huyền chợt thót tim, cảm giác không yên tự nhiên sinh ra, đây là một loại trực giác, tu vi càng cao càng chính xác.

Hắm trừng lớn mắt nhìn về phía Dương Khai, chỉ thấy Dương Khai thần sắc nghiêm nghị, hai tay nhanh chóng bấm ấn quyết cổ quái, ý cảnh khó tả toát ra, ý cảnh này thâm ảo huyền diệu làm cho Phong Huyền cũng rung động, không nhịn được muốn chìm đắm trong đó mà tìm hiểu.

Đây là bí thuật gì? Phong Huyền lập tức kinh dị không thôi, tuy rằng bản năng cảm thấy không đúng, nhưng vẫn không kiềm chế được, mở to mắt muốn xem cho rõ.

Chỉ trong nháy mắt, Dương Khai đã hoàn thành ấn quyết, dấu ấn huyền diệu hiện ra trước mặt, bị hắn một chưởng đánh ra.

- Năm tháng thăng trầm, như thoa như mộng! Giọng âm trầm của Dương Khai như Luyện Ngục truyền ra tiếng câu hồn, vang lên bên tai Phong Khê.

Sắc mặt Phong Khê đại biến, kinh hãi hét: - Thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!

Không như võ giả bình thường, Phong Huyền là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, lại là tông chủ Vấn Tình Tông, hậu nhân của Vấn Tình Đại Đế.

Cho nên kiến tức lịch duyệt của hắn vô cùng uyên bác, Dương Khai vừa tung chiêu, hắn liền nhận ra được đây là thần thông bí thuật tiếng tăm lừng lẫy của Tuế Nguyệt Đại Đế, tim đập cuồng loạn, sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt lại hưng phấn vô cùng.

Tuế Nguyệt Đại Đế, nghe đồn là một vị Đại Đế duy nhất lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian, khắp Tinh Giới hàng tỷ tỷ năm qua, chỉ có một nhà, không có chi nhánh.

Từ xưa đến nay, vô số cường giả muốn tìm hiểu pháp tắc thời gian, nhưng căn bản không vào được bên cửa, đủ thấy được loại pháp tắc này huyền diệu quỷ dị thế nào. Phong Huyền vốn tưởng theo Tuế Nguyệt Đại Đế ngã xuống, trên đời này đã không còn ai lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian.

Nhưng hiện tại, hắn lại thấy trong tay Dương Khai có thần thông độc môn của Tuế Nguyệt Đại Đế.

Vậy chẳng phải nói Dương Khai đã nhận được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế? Không thì sao hắn có thể thả ra Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!

Nhất thời, trong lòng Phong Huyền vừa hâm mộ lại đố kỵ, còn có một tia hoảng sợ, phức tạp cực điểm.

Tuế Nguyệt Như Toa Ấn vừa ra, Phong Huyền liền biết mình coi thường thực lực của Dương Khai, mà bị lực lượng pháp tắc quỷ dị ảnh hưởng, hắn cảm giác mọi thứ xung quanh đang chậm đi.

Hắn biết đây là ảo giác của mình, là bị pháp tắc thời gian ảnh hưởng sinh ra cảm giác không đúng.

Tân thần chấn động, hắn vung trường kiếm, nguyên lực bùng nổ, trên trường kiếm u lam bùng lên kiếm khí, cả người kiếm ý ngập trời, thần sắc trăng nghiêm, trong mắt diệt tuyệt lục dục, thất tình tán lui.

- Vấn Tình Vô Tình, Thiên Đạo Vô Đạo, Vô Đạo Vô Tình Trảm!

Cùng một chiêu bí thuật thần thông, cùng một thân thể thi triển, nhưng uy lực lại không thể so sánh. Trước đó Phong Khê thi triển bí thuật này, bị Dương Khai dùng thần thông không gian đánh cho choáng váng, trực tiếp hôn mê, nhưng hiện tại do Phong Huyền Hồn giáng thi triển ra, lại kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Vô tình vô dục chém ngang qua, đụng vào Tuế Nguyệt Như Toa Ấn xuyên qua lá chắn thời gian.

Hai loại lực lượng pháp tắc khác nhau va chạm, làm cho hư không sụp đổ, đất trời tan vỡ.

Tiếng nổ ầm ầm vang dội, dư sóng bùng nổ quét ra bốn phía.

Mặc kệ Dương Khai hay Phong Khê, đều như thuyền con giữa biển, người lảo đảo không đứng vững, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ trung niên ở gần đó thì thảm, bị hai loại lực lượng pháp tắc ăn mòn, ánh mắt hai người ngốc trệ. Nhưng chỉ một thoáng thất thần, làn da hai người nhanh chóng xuất hiện nếp nhăn, tóc biến hoa râm, lực lượng thời gian trôi qua hai người, làm bọn họ hóa thành cụ già trong thời gian cực ngắn.

Oành ầm ầm!

Tiếng nổ vang dội không ngừng, Dương Khai bay ra sau, lần va chạm này, hắn rơi xuống thế yếu.

Không phải thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế không bằng bí thuật Vấn Tình Tông, chỉ là thực lực của Dương Khai không so sánh được với Phong Huyền mà thôi.

Phong Huyền thấy vậy, ánh mắt co rút, sắc mặt hung ác, người lảo đảo, mạnh mẽ vận chuyển lực lượng còn lại, muốn ra tay hạ sát.

Tuy rằng hắn rất muốn bắt sống Dương Khai, cạy miệng hắn tìm hiểu bí thuật truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế, nhưng lúc này trạng thái thân thể của Phong Khê không cho phép hắn làm vậy.

Sau khi Hồn giáng, sẽ tổn hại rất lớn tới Phong Khê, hắn buộc bất đắc dĩ thi triển Vô Đạo Vô Tình Trảm đã là cực hạn, còn dây dưa với Dương Khai, không cần bị thương nữa, thân thể Phong Khê cũng sẽ tự tan rã.

Trong lòng hắn ảo não.

Ngày đó ở Băng Luân Thành, nếu hắn không cố kỵ thể diện, bất chấp hậu quả ra tay với Dương Khai, vậy thì đã không rắc rối đến hôm nay, có lẽ bắt được Dương Khai, đến lúc đó truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế sẽ là của Phong Huyền hắn.

Đến khi đó hắn sở hữu truyền thừa của hai vị Đại Đế, lên ngôi bá chủ Bắc Vực là đương nhiên.

- Nếu là vô tình, vậy làm sao vấn tình? Nếu vô đạo, vậy làm sao truy tìm võ đạo! Dương Khai văng ra sau, bỗng nhiên hét to, mặt mũi dữ tợn: - Vấn Tình Tông ngươi đang lừa mình dối người mà, ha ha ha ha!

Bỗng nhiên hắn lại cười to điên cuồng.

Phong Huyền giận dữ: - Tiểu bối kiến thức nông cạn, biết cái gì chứ? Mau mau chịu chết!

Dứt lời, một kiếm chém xuống Dương Khai.

Dương Khai giận dữ: - Muốn giết bổn thiếu, ngươi còn chưa đủ tư cách. Sơn Hà Chung, trấn cho ta!

Hắn vung tay, bí bảo hình xuất bay ra, đúng là Sơn Hà Chung vừa thu phục không lâu.

Ngay cả Tuế Nguyệt Như Toa Ấn cũng không làm gì được Phong Huyền, hiện tại Dương Khai chỉ còn đòn sát thủ Sơn Hà Chung này. Nếu ngay cả Sơn Hà Chung cũng không thể trấn áp được Phong Huyền, vậy Dương Khai chỉ có lập tức trốn.

Hắn tin tưởng dù bây giờ mình bị thương không nhẹ, nhưng nắm giữ bí thuật không gian, Phong Huyền muốn giết hắn cũng khó khăn.

Sơn Hà Chung vừa ra, Dương Khai lập tức cảm giác nguyên lực cùng lực lượng thần hồn điên cuồng trôi đi như lũ vỡ đê, nháy mắt đã khô cạn.

Dương Khai hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, đầu đau muốn nứt ra.

Đây là lần đầu hắn vận dụng Sơn Hà Chung, làm sao biết lại trả giá đắt như thế.

Trước kia hắn không đủ tu vi, sử dụng Tịch Diệt Lôi Châu cũng có cảm giác tương tự, nhưng so với lần này, quả thật là gặp sư phụ.

Dương Khai cảm giác rõ ràng như muốn chết mất.

Dị bảo hồng hoang vừa ra, chưa thương tới địch, đã làm mình tê liệt, không biết kết quả sẽ thế nào.

Hắn gượng chống tinh thần, mở mắt nhìn về phía Phong Khê.

Phong Khê sắc mặt đại biến, kinh hô: - Sơn Hà Chung? Bí bảo bổn mạng của Nguyên Đỉnh Đại Đế?

Hắn quả thật kinh hãi tột cùng, trước đó Dương Khai sử dụng bí thuật không gian, hắn đã đủ kinh diễm, dù sao không phải người nào cũng tìm hiểu tu luyện được bí thuật không gian. Tiếp theo Dương Khai lại thi triển ra thần thông Tuế Nguyệt Đại Đế, Phong Huyền càng không thể tưởng tượng nổi Dương Khai có cơ duyên cỡ nào, lại lấy được những thứ mà vô số cường giả cả đời cũng không có được.

Lúc này, Dương Khai lại tế ra cả bí bảo bổn mạng của Nguyên Đỉnh Đại Đế, Phong Huyền suýt nữa cắn lưỡi.

Giả! Đó là giả!

Trong lòng Phong Huyền gào thét, nhưng nhìn kỹ lại, Sơn Hà Chung nhanh chóng biến lớn, tiếng chuông vang lên, truyền sâu vào tâm linh, khiến người ta rung động không yên, mặt ngoài cái chuông có những hình vẽ phức tạp như ẩn như hiện, lưu động không cố định, khí tức hồng hoang tràn ra, làm hắn không thở nổi.

Đó thật sự là Sơn Hà Chung! Khí tức lực lượng hồng hoang không thể tùy tiện bắt chước được.

Sắc mặt Phong Huyền thoáng cái trắng bệch.

Hắn không cần nghĩ, quay người muốn trốn khỏi đây.

Nhưng có một cỗ lực lượng thần kỳ, trấn áp mảnh thiên địa này, phong tỏa không gian, hắn không thể động đậy, lực lượng bị phong tỏa trong kinh mạch không thể vận chuyển.

Sơn Hà Chung, chuông vang trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn!

Chuông vang lên, là lúc trấn áp, không ai trốn thoát. Ngay cả người tinh thông lực lượng không gian như Dương Khai, một khi bị Sơn Hà Chung khóa lấy, cũng không thể trốn tránh, huống gì là Phong Huyền.

Nếu không phải thế, nó đã không thể trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa mấy vạn năm.

Nhìn thấy Sơn Hà Chung chụp xuống đầu mình, Phong Huyền cảm giác thần hồn cũng run lên, hoảng sợ la hét: - Tiểu bối thu tay lại, nếu ngươi dám giết con ta, bổn tọa có đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bầm thây vạn đoạn nhà ngươi!

- Cút con mẹ ngươi! Dương Khai phun ra ngụm máu, giận dữ mắng.

Oành....

Không chút bất ngờ, thân thể Phong Khê trực tiếp bị Sơn Hà Chung trấn áp, không còn thấy bóng.

- A.... Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ trung niên run run đứng đó, tóc bạc răng long, kinh hãi muốn lọt mắt ra.

Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, lại trấn áp được Hồn giáng của tông chủ nhà mình...

Đây... đây là chuyện mà Đạo Nguyên Cảnh làm được? Hai người đáy lòng phát lạnh, hơi lạnh từ chân vọt lên đầu.

- Thiếu tông chủ chết... chết rồi? Thanh niên mặt vàng há miệng, răng trong miệng rơi rụng hết, lời cũng không nói rõ ràng.

Nho sĩ trung niên cũng thế.

Tuy rằng hai người không bị Tuế Nguyệt Như Toa Ấn đánh trúng trực tiếp, nhưng bị pháp tắc thời gian ảnh hưởng, lúc này thân thể đã không còn trẻ khỏe.

- Khụ khụ... Dương Khai không ngừng ho khan, nhìn rất thê thảm, ngón tay cong lại, bắn ra một đạo khí kình vào Sơn Hà Chung.

Oành....

Tiếng chuông lại vang lên, xung kích ra xung quanh.

- Không! Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ trung niên hét lớn, muốn chạy khỏi đây, nhưng sóng âm trực tiếp chôn vùi hai người, đều hộc máu, xen lẫn mảnh vụn nội tạng, nháy mắt liền tắt hơi.

Dương Khai mới đưa tay ra, Sơn Hà Chung to lớn bay trở về tay, nửa đường liền thu nhỏ còn cỡ bàn tay.

Ở chỗ Sơn Hà Chung trấn áp, Phong Khê đã sớm thành một bãi thịt, chết rất thê thảm.

Ba đạo hào quang Tinh Ấn từ thi thể ba người bay ra, nhập vào bàn tay của Dương Khai.

Ba đạo Tinh Ấn đều có cấp bậc cực cao, của Phong Khê là Thất Mang Tinh Ấn, hai người kia là Lục Mang Tinh Ấn, có được chúng, Tinh Ấn của Dương Khai lại tiến một bước dài đến thăng cấp.

Nhưng lúc này lúc này Dương Khai không có lòng dạ để ý, hắn thậm chí không có sức thu hồi nhẫn không gian của ba người, di chứng tế ra Sơn Hà Chung đã ập tới, làm cả người hắn kiệt sức, mắt tối sầm liền hôn mê.
Advertisement
';
Advertisement