Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong ngọn lửa hừng hực, mặt đất biến thành đất khô cằn, cát vàng lưu động còn chưa tiếp xúc đến ngọn lửa đã bị hòa tan.

Tại vị trí Lưu Viêm, hoang mạc trong vòng trăm trượng đã hóa thành một mảnh dung nham, tỏa ra sức nóng kinh khủng.

Hư ảnh Hỏa Phượng to lớn đứng sừng sững ở phía sauLưu Viêm, mắt phượng uy nghiêm tựa như tự Thần Linh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường cùng đùa cợt.Lưu Viêm bị hư ảnh bao phủ bên trong lại không vận chuyển bất kỳ lực lượng nào ngăn cản, dùngngọn lửa đủ để đốt thảy vạn vật để thiêu đốt bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau đớn.

Hai luồng thần niệm vắt ngang trong hư không trao đổi với nhau.

Một luồngnhỏ yếuchỉ như con kiến, một luồngmạnh mẽ như thiên địa, đối lập vô cùng rõ ràng.

Cũng không biết giữa họ trao đổira sao, bỗng nhiên thần niệm cường đại của lực lượng căn nguyên Hỏa Phượng chợt cuồng bạo lên, kèm theo một tiếng kêu to, ngọn lửa thiêu đốt càng thêm hung mãnh.

Dương Khai híp mắt, thiếu chút nữa nhịn không được xuất thủ.

Mặc dù Lưu Viêm là Linh Khôi, nhưng dưới lực lượng Phượng Hoàng Chân Hỏa thiêu đốt cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, nếu lỡ nàng không kiên trì nổi trước, tất yếu sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ.

Nhưng ngay khi Dương Khai chuẩn bị xuất thủ, dường như hắn chợt cảm thấy gì đó, liếc nhìn Lưu Viêm một cái, rồi kiềm chế dừng lại.

Hắn phát hiện vẻ mặt Lưu Viêm tuy rằng đau đớn không chịu nổi, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, hai loại tâm tình biến hóa ra hiện trên gương mặt hoàn toàn mâu thuẫn, trôngvô cùng kỳ lạ.

Bất chợt, một tiếng kêu to truyền ra, mặc dù không bì kịp tiếng phượng minh cao vút kia, nhưng cũng rất thanh thúy dễ nghe, ngay sau đó, một con quái điểu toàn thân rực rỡ, đuôi cánh thật dài bỗng nhiên từ trong thân thể Lưu Viêm chợt bay ra.

Bản thể Lưu Viêm!

Dương Khai ngưng trọng quan sát, mặc dù cát vàng đầy trời ngăn cách tầm mắthắn, nhưng hắn thả thần niệm ra vẫn quan sát được rõ ràng.

Đã rất lâu rồi Lưu Viêm không hiển lộ ra bản thể, Dương Khai còn nhớ năm xưa lần đầu tiên gặp được Lưu Viêm,bộ dáng của nàng chính là hình ảnh trước mắt, lúc đó Dương Khai còn tưởng rằng đây là một Hỏa Linh, sau đó mới biết, nàng chỉ là một khí linh của lò luyện khí mà thôi.

Nếu không bị ép đến tình trạng bất đắc dĩ trước mắt, Lưu Viêm sẽ không lộ ra bản thể của mình.

Quái điểu vừa xuất hiện liền bay vọt lên cao, đằng vân giá vũ, trong nháy mắt liền bay tới đỉnh đầu Hỏa Phượng, không ngừng bay múa quanh nó.

Hỏa Phượng kêu lên một tiếng cao vút, thân hình đỏ chót xòe ra, trông rất sống động, sóng nhiệt ngập trời ầm ầm tràn ra xung quanh, bản thể Lưu Viêm tựa như chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão tố vậy, đối diện vớimỗi một cơn sóng đánh xuống, tùy thời đều có thể bị vùi lấp.

Từ lúc bắt đầu dung thần niệm trao đổi đến giờ, Lưu Viêm chưa từng đình chỉ qua, nàng vẫn không ngừng nỗ lực.

Dương Khai không biết trong lúc này Lưu Viêm đang làm cái gì, chỉ thấy nàng đang không ngừng bay múa xung quanh Hỏa Phượng,dao động thần hồn kỳ dị không ngừng truyền ra.

Dần dần, hư ảnh Hỏa Phượng nóng rực ổn định xuống, biển lửa đầy trời cũng thu lại, chỉ có điều ánh mắt nó vẫn như cũ tràn đầy vẻ khinh thường, dường như cả thế giới tại trong mắt nó cũng chỉ hết sức tầmthường vậy.

Thấy vậy, Lưu Viêm liền áp sát lại gần Hỏa Phượng hơn một chút, dường như đang thử để nó tiếp nhận mình.

Quá trình tuy rằng chậm chạp, nhưng cũng không xảy ra biến cố gì.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lưu Viêm cũng hạ xuống đượcđỉnh đầu Hỏa Phượng, nhẹ nhàng thay nó tỉa lông trên đầu.

Mà cùng lúc đó, Hỏa Phượng cũng từ từ nhắm lại con ngươitràn đầy uy nghiêmkia.

Đây có thể coi là thành công không? Dương Khai khẽ nhíu mày, cũng không rõ cục diện hiện tại là như thế nào.

Tuy nhiên theo lý mà nói, Lưu Viêm luyện hóa căn nguyên Hỏa Phượng có tỷ lệ thành công cực lớn, so với bất kỳ kẻ nào cũng cao hơn, bởi vì bản thân Lưu Viêm chính là khí linh hỏa hệ, coi như là có cùng nguồn gốc với Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Uy áp ngập trời từ từ thu liễm,hư ảnh Hỏa Phượng khổng lồ cũng chầm chậm rút về trong cơ thể Lưu Viêm, lực lượng nóng rực lập tức mất đi nguồn nhiệt cung cấp, tiêu tán mất, chỉ để lại mặt đất đầy dung nham đỏ thẫm đọng lại.

Bản thể Lưu Viêm cũng theohư ảnh Hỏa Phượng trở về thân thể.

Dương Khai dùng thần niệm dò xét qua, đợi khi nhìn rõ tình huống Lưu Viêm, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Bởi vì thời khắc này Lưu Viêm tựa như bị đốt cháy vô số năm vậy, toàn thân khét lẹt, nhìn từ bên ngoài căn bản không ra dạng hình người, mái tóc dài óng ả cũng biến mất không thấy.

Trước mắt tựa như là một người bị cháy đen vậy.

Ngay cả thân thể Linh Khôi còn bị đốt thành như vậy, đổi thành bất kỳ một võ giả nào chỉ sợ đã sớm hóa thành tro bụi.

Dương Khai đau lòng, cố nén kích động, vội vàng đưa tới một lá Bất Lão Thụ đã chuẩn bị sẵn cho nàng.

Trong hình nộm cháy đen kia truyền đến dao động thần hồn yếu ớt của Lưu Viêm.

Bỗng nhiên từng tia năng lượngđỏ rực từ trong thân thể nàng chợt tràn ngập ra, năng lượngđỏ rựckia tựa như ngọn lửa đang nhảy nhót vậy, trông rất chói mắt, có khí tức kinh khủng thiêu đốt vạn vật, lại có một loại sinh cơ không thể tưởng tượng nổi.

Phượng Hoàng Chân Hỏa!

Nghe đồn Phượng Hoàng bất tử bất diệt, mỗi một lần tử vong đều chỉ là một lần luân hồi niết bàn, mà có thể khiến cho chúng trở thành truyền kỳ như vậy, chính là nhờ Phượng Hoàng Chân Hỏathần kỳ này, cho nên trong Phượng Hoàng Chân Hỏa vừa có ý cảnh hủy diệt vô tận, lại vừa có sinh cơdàodạt.

Hủy diệt là đối với địch nhân, sinh cơ là đối với chính mình.

Rất nhanh, Lưu Viêm liền bị năng lượng đỏ rực này bao phủ kín mít, mà năng lượng đỏ này cũng từ từ đọng lại, tạo thành một dạng tồn tại như nham thạch vậy.

Phóng mắt nhìn tới, thời khắc này Lưu Viêm như hóa thân thành một quả trứngcao cỡ nửa người,trên vỏtrứng có vô số hoa văn đồ ánphức tạp khó hiểu chí cực, ẩn chứa huyền ảo vô tận. Dương Khai tò mò, quan sát kỹ hơn vài lần, bỗng nhiên cảm thấy trong thức hải nhiều hơn một đôi mắt lạnh như băng vô cùng uy nghiêm đang nhìn mình chằm chằm, khiến thức hải của hắn cuồn cuộn chấn động.

Hắn sợ tới mức vội vàng chuyển ánh mắtqua chỗ khác.

Ánh mắt uy nghiêm kia chính là ánh mắt của Hỏa Phượng, Dương Khai cũng không biết tại sao lại xuất hiện trong thức hải của mình, nhưng hắn biết, nếu như tiếp tục nhìn vào, sẽ không tránh khỏi bị trúng phải một loại bí thuật công kích vô hình.

Đây hẳn là truyền thừa Phượng tộc, những đồ án hoa văn kia cũng chính là bí ẩn củaPhượng tộc, bất kỳ người nào cóý đồ quan sát cũng sẽ không có kết quả gì tốt.

Tuy nhiêntâm tình Dương Khai lại buông lỏng không ít.

Bởi vì trên quả trứng đang bao phủ Lưu Viêm nếu đã xuất hiện dấu hiệu Hỏa Phượng, chứng tỏ Lưu Viêm đã thành công làm cho Phượng Hoàng Chân Hỏa chấp nhận nàng, có Phượng Hoàng Chân Hỏa che chở, cho dù Lưu Viêm bị thương nặng hơn cũng không thể chết được.

Hiện tại cần làm, chỉ có chờ đợi.

Chờ đợi một khắc Lưu Viêm phá trứng sống lại, chứng kiến một màn thần kỳkia.

Dương Khai cũng không nghĩ tới, Lưu Viêm luyện hóa Phượng Hoàng Chân Hỏa lại nhanh chóng như vậy, tuy nói quá trình khiến hắn rất lo lắng, nhưng cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Hắn âm thầm truyền âm cho pháp thân, để nó chú ý tình huống Lưu Viêm, nếu có gì không thích hợp, trước tiên liên lạc với hắn.

Pháp thân dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Lúc này Dương Khai mới lắc người một cái, lần nữa tiến vào Tiểu Huyền Giới.

Vấn đề Phượng Hoàng Chân Hỏa đã giải quyết, như vậy kế tiếp là giải quyết chuyện Tiểu Huyền Giới.

Phóng thần niệm ra bốn phương, rất nhanh Dương Khai đã nắm rõ toàn bộ tình huống Tiểu Huyền Giới như lòng bàn tay, lần này sau khi hút ra một tia sức mạnh thiên địa to lớn,Tiểu Huyền Giới đã bị tànphá không nhỏ. Toàn bộ Tiểu Huyền Giới, có một phần ba địa phương đều là đống hỗn độn, rất nhiều địa phương đã chẳng thể phân biệt được trời và đất, chúng hòa thành một thể, thật giống như thời kỳ hỗn độn chưa phân khai vậy.

Những chỗ này đang không ngừng sụp đổ, hơn nữa còn có xu hướnglan rộng ra.

Nhìn tình hình này, nếu như bỏ mặc, không tới một tháng, Tiểu Huyền Giới sẽ phải sụp đổ sạch sẽ, đến lúc đó Bất Lão Thụ, Thương Thụ cùng mọi thứ trồng ở bên trong, hết thảy đều phải xong đời.

Tuy rằng Dương Khai có thể đemchúng ra ngoài, nhưng loại bảo vật này, Dương Khai để ở đâu cũng không thể yên lòng, nhất là Bất Lão Thụ, một khi để người khác biết được, chỉ sợ sẽ làm cho cả Tinh Giới xảy ra gió tanhmưa máu.

Cho nên bất kể như thế nào, Dương Khai cũng muốn mau sớm tu bổ lại Tiểu Huyền Giới, không vì cái gì khác, chỉ vì sau này có thể để cho Bất Lão Thụ cùng Thương Thụ tiếp tục an toàn ẩn núp trong đó.

Vẻ mặt hắn hết sức ngưng trọng, đưa tay ra, một cái chuông lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

Hồng hoang dị bảo, Sơn Hà Chung!

Có lẽ vì phải trấn áp một luồng sức mạnh thiên địa to lớn, cho nên này Sơn Hà Chung một mực không biến nhỏ lại, hơn nữa đồ án kỳ diệu trênthân chuông cũng không ngừng lóe sáng, lực hồng hoang tràn ra bốn phía.

Khi Dương Khai lấy Sơn Hà Chung ra, hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh thiên địa to lớnbị trấn áp trongSơn Hà Chung đang không ngừng va đập bên trong, dường như nóđang muốn thoát khỏitrói buộc củaSơn Hà Chung.

Bỗng nhiên Sơn Hà Chung phát ra tiếng vù vù, hồng hoang lực đủ để trấn áp thiên địa cũng thuận thế lộ ra một khe hở.

Sức mạnh thiên địa tolớn đang bị trấn kia, trong nháy mắt giống như mèo thấy mỡ vậy, lập tức hóa thành một tia sáng, với tốc độ cực nhanh từ trong khe hở kia thoát ra.

Ông...

Uy áp khó có thể tưởng tượng từ trên trời giáng xuống, trong minh minh, hình như có một cỗ ý chí cực mạnh tự sinh ra, vắt ngang đỉnh đầu Dương Khai, truyền tới khí tức hủy diệt.

Dương Khai bị ép trùng người xuống.

Nếu trước khi tấn cấp bị sức mạnh thiên địa to lớn nàyđánh trúng, Dương Khai vô lực ngăn cản. Nhưng hiện tại hắn đã bất đồng với hôm qua, chính là Đế Tôn Cảnhthứ thiệt, đế nguyên toàn thân hùng hồn tinh thuần, thực lực tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Huống chi, nơi này là Tiểu Huyền Giới, là nơi hắn thống trị hết thảy, dù có bịt hư hại, cũng không thể thay đổi sự thật này.

Hắn lạnh lùng ngước đầu, nhìn chằm chằm vào luồng sức mạnh thiên địa to lớn hóa thành tia sáng kia, tâm niệm vừa động, lực lượng cả Tiểu Huyền Giới liền bị điều động tới.

Dường như có vô số bàn tay vô hình, từ bốn phương tám hướng địa tụ tập đến đây, bao vây luồng sức mạnh thiên địa to lớn kia lại.

Tia sáng kêu lên ong ong, nhưng căn bản không thể động đậy.

Luồng sức mạnh thiên địa tolớn này không thể nghi ngờ chính là căn nguyên đại thế giớibên ngoài, nhưng dù sao cũng chỉ có một tia, sao có thể chống lạicùng lực lượngcả Tiểu Huyền Giới chứ?

Cái này tựa như một con báo so với con mèo vậy, con báo cố nhiên hung mãnh, nhưng một cọng lông báo chẳng lẽ có thể so được với một con mèo sao?

Sau khigiam cầmsức mạnh thiên địa to lớn này, Dương Khai bỗng nhiên ngồi xếp bằng xuống, lực lượng thần hồn ầm ầm phóng ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Tiểu Huyền Giới.

Rất nhanh, Dương Khai liền dâng lên một tia cảm giác kỳ diệu, hắn cảm giác mình đã hóa thân thành Tiểu Huyền Giới, hắn chính là Tiểu Huyền Giới, Tiểu Huyền Giới chính là hắn, tuy hai mà một.
Advertisement
';
Advertisement