Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Sau khi cùng cả Tiểu Huyền Giới tâm thần tương liên, Dương Khai lập tức sáng tỏ, suy nghĩ lúc trước của mình không sai.

Bởi vì Tiểu Huyền Giới đang truyền ra một cảm giác vô cùng khao khát đối với một tia sức mạnh thiên địa to bị giam cầm kia, khao khát dùng nó để chữa trị những nơi bị tàn phá. Đây chính là ý chí thiên địa của phiến không gian này.

Nó giống như một người bị thương vậy, truyền ra phản ứng bản năng khi thấy được đan dược chữa thương.

Dương Khai mừng thầm trong lòng, vẻ mặt trầm tĩnh như giếng cổ, hai mắt khép hờ, hai tay không ngừng kết những linh quyết huyền diệu.

Những linh quyết này rốt cuộc là cái gì, hắn căn bản không biết, thậm chí hắn còn không biết mình đang làm gì nữa, hắn chỉ đang thuận theo ý chí thiên địa của Tiểu Huyền Giới mà thôi, thân thể không tự chủ được đã phản ứng như vậy.

Từng đạo ấn ký được hắn phát ra, đánh vào tia sức mạnh thiên địa to lớn đang bị giam cầm giữa không trung kia, rất nhanh, sức mạnh thiên địa to lớn biến thành tia sáng kia đã phủ đầy những ấn ký rậm rạp chằng chịt.

Mà cùng lúc đó, sức mạnh thiên địa to lớn vốn đang vùng vẫy không ngừng cũng chợt không giãy dụa nữa.

Một lúc sâu, Dương Khai chợt mở hai mắt, khẽ quát lên: - Giải!

Vừa dứt lời, sức mạnh thiên địa to lớn đang bị giam cầm kia chợt hóa thành từng tia sáng càng thêm nhỏ, nổ tung trong bầu trời như pháo hoa, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ xinh đẹp, chúng phân giải thành vô số tia, phóng xạ về các ngõ ngách của Tiểu Huyền Giới.

Tia sáng sau khi tản ra, ẩn vào trong Tiểu Huyền Giới liền biến mất không thấy.

Tiểu Huyền Giới bị tàn phá dường như vừa được tưới tắm vậy, toàn bộ thế giới đều hưng phấn kêu lên ong ong.

Những nơi hư hại đình chỉ sụp đổ, thiên địa lần nữa phân khai, trời đất quang minh, xóa tan hỗn độn.

Theo thời gian trôi qua, khe rãnh khắp nơi lần nữa liền lại, nhưng nơi hư hại cũng bắt đầu biến đổi, Tiểu Huyền Giới vốn đang tràn đầy tử khí âm trầm liền xuất hiện một tia sinh cơ không hiểu.

Lực lượng căn nguyên tàn phá trước đây hấp thu được trong biển căn nguyên, đúng lúc này dường như cũng sinh ra một chút biến hóa kỳ diệu, nhanh chóng sáp nhập vào Tiểu Huyền Giới, biến thành từng tia pháp tắc thiên địa rõ ràng, giúp căn cơ Tiểu Huyền Giới càng thêm lớn mạnh.

Gió nổi, mây vần, sấm vang, chớp giật, mưa rơi xuống, cây cỏ sinh sôi.

Cả Tiểu Huyền Giới dường như được sống lại vậy, khắp nơi đều hiện ra một cỗ sinh khí dạt dào, ngay cả những kỳ hoa dị thảo trồng trong vườn thuốc cũng bắt đầu lay động sinh trưởng mạnh lên.

Cả quá trình không biết kéo dài bao lâu.

Đợi khi hết thảy mọi chuyện đã ổn định, Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy mất đi liên hệ với Tiểu Huyền Giới, từ trong cảm giác kỳ diệu tỉnh lại.

Phóng mắt nhìn tới, Tiểu Huyền Giới vẫn chính là Tiểu Huyền Giới, nhưng cảnh tượng tiêu điều đã không còn nữa, so sánh với trước khi bị tàn phá, ngược lại còn xuất sắc hơn một chút.

Dương Khai có thể cảm nhận được rõ ràng, pháp tắc thiên địa trong Tiểu Huyền Giới càng thêm hoàn thiện, mặc dù còn chưa thể so sánh với đại thế giới chân chính, nhưng so với trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Sức mạnh thiên địa to lớn không ngờ lại có thể giúp cho Tiểu Huyền Giới tiến hóa? Dương Khai nhướng mày, có chút vui mừng lộ ra mặt.

Tiểu Huyền Giới của hắn vẫn chưa hoàn thiện, điểm này Dương Khai cũng biết, chỉ có điều hắn không biết nên như thế nào mới có thể khiến cho Tiểu Huyền Giới trở nên giống như đại thế giới. Tuy nhiên sau lần thử nghiệm này, Dương Khai đã lục lọi ra một chút tin tức hữu dụng.

Chỉ mới một tia sức mạnh thiên địa to lớn đã có thể khiến cho Tiểu Huyền Giới xảy ra biến hóa lớn như vậy, pháp tắc thiên địa cũng hoàn thiện hơn nhiều, nếu như đưa nhiều hơn nữa sức mạnh thiên địa to lớn vào, chẳng phải sẽ khiến cho Tiểu Huyền Giới hoàn toàn hoàn mỹ sao?

Đến lúc đó, nơi này chính là một Thánh địa tu luyện, tu luyện đến cực hạn cũng có thể ở chỗ này tiếp nhận năng lượng thiên địa thanh tẩy, đột phá tấn cấp.

Nhưng loại sức mạnh thiên địa to lớn này, cơ duyên chỉ có thể gặp không thể cầu, không đạt đến cấp độ Đại Đế căn bản không thể cảm ngộ được, với tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh của Dương Khai hiện tại cũng chỉ lực bất tòng tâm.

Tuy nhiên cuối cùng cũng có một cái phương hướng, trong lòng Dương Khai vẫn rất phấn chấn.

Kiểm tra lại toàn bộ Tiểu Huyền Giới một lần nữa, phát hiện mảnh tiểu thiên địa này đích xác không còn tai họa ngầm, ngược lại so với trước còn tốt hơn, Dương Khai mới thật sự yên lòng.

Cũng không biết Lưu Viêm ở bên ngoài ra sao rồi.

Trong lòng hắn thần vừa động, liền thoát khỏi Tiểu Huyền Giới, trở ra bên ngoài.

- Dương đại ca.

Vừa hiện thân, liền nghe tiếng kêu của Mạc Tiểu Thất truyền vào tai.

Dương Khai theo thanh âm nhìn lại, thấy Mạc Tiểu Thất cùng Trương Nhược Tích đều đã tỉnh lại, hơn nữa nhìn sắc mặt coi như không tệ, cũng không có tai họa ngầm gì.

Dương Khai mỉm cười nói: - Các ngươi đã tỉnh rồi.

Mạc Tiểu Thất nói: - Dương đại ca, sao huynh lại tới Tử Nhạc Hoang Mạc này? Toái Tinh Hải đã đóng cửa rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ai giúp ta phong ấn thánh hồn lại? Ta không làm huynh bị thương chứ?

Nàng như pháo liên thanh hỏi ra rất nhiều vấn đề, trên mặt có chút khẩn trương cùng bất an. Xem ra nàng đã biết việc mình mất đi ý thức có quan hệ tới phong ấn thánh hồn bị giải khai, nhưng chuyện sau đó nàng không có chút ấn tượng gì.

Dương Khai ngạc nhiên liếc mắt nhìn pháp thân đang đứng cách đó không xa, nói:

- Ngươi không giải thích cho nàng một chút sao?

Pháp thân nhún nhún vai nói: - Các nàng mới vừa tỉnh, còn chưa kịp nói.

Dương Khai gật gật đầu, đem chuyện sau khi nàng giải khai phong ấn nói giản lược một lần, dĩ nhiên, việc tranh đấu giữa Đoàn Hồng Trần cùng Ô Quảng hắn không dám nói ra. Việc này không khỏi quá mức kinh thế hãi tục, còn chuyện Toái Tinh Hải đóng cửa, hắn cũng chỉ nói mình không rõ lắm.

Mạc Tiểu Thất nghe xong liền sợ hãi vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói: - Các người không bị thương là tốt rồi, nếu các người bị thương, Tiểu Thất sẽ không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa.

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Sau này không nên tùy tiện giải khai phong ấn nữa, tinh hồn thánh linh uy lực quá mức kinh khủng, với thực lực của ngươi bây giờ không thể khống chế được.

Mạc Tiểu Thất le cái lưỡi thơm tho, nói: - Biết rồi.

Đến lúc này Trương Nhược Tích mới có cơ hội chen vào, ánh mắt lo lắng nhìn cách đó không xa hỏi: - Tiên sinh, Lưu Viêm tỷ tỷ bị sao vậy? Tại sao ta cảm thấy khí tức nàng yếu như vậy?

Dương Khai thả thần niệm ra dò xét một chút, thấy trứng phượng vẫn như lúc mình rời đi, cũng không có biến hóa quá lớn, liền trầm giọng nói: - Đây là cơ duyên của nàng, không cần lo lắng.

Nói rồi, hắn vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Trương Nhược Tích.

Nói thật, hành trình Toái Tinh Hải lần này, những chuyện khiếp sợ hắn nghe được, gặp được nhiều lắm, bất kể là chuyện Sơn Hà Chung hay Phượng Hoàng Chân Hỏa, hoặc là Phệ Thiên Đại Đế chết đi sống lại, Hồng Trần Đại Đế tự chém tu vi mấy vạn năm, đều là những chuyện mà người bình thường ngàn vạn năm khó gặp được.

Mà chuyện còn khiến cho hắn chưa lý giải được, chính là Trương Nhược Tích.

Đoàn Hồng Trần lấy một giọt tinh huyết của Trương Nhược Tích đã lần nữa phong ấn được thánh hồn Mạc Tiểu Thất lại, hơn nữa Đoàn Hồng Trần nhìn trúng Trương Nhược Tích cũng khiến cho hắn vô cùng quan tâm.

Hồng Trần Đại Đế để cho Dương Khai dẫn dắt Trương Nhược Tích hướng thiện, còn nói nàng tu luyện đến cực hạn có thể hiển lộ ra lực lượng so với Ô Quảng còn kinh khủng hơn, một khi làm ác sẽ chính là tai ương của toàn bộ Tinh Giới.

Nếu không phải biết thân phận chân thật của Đoàn Hồng Trần, chỉ sợ Dương Khai còn cho là lão nói ngoa, cường điệu, nhưng sau khi biết Đoàn Hồng Trần là Hồng Trần Đại Đế, Dương Khai cũng không dám nghĩ như vậy nữa.

Một người có thể vì thiên hạ thương sinh không để ý đến tính mạng bản thân, không có lý nào sẽ đi dọa dẫm hắn.

Tiểu nha đầu Trương gia này, rốt cuộc là trong người mang dạng huyết mạch lực gì, không ngờ lại khiến Đoàn Hồng Trần cũng phải trịnh trọng đối đãi như vậy? Hơn nữa, năm xưa khi còn ở Tuế Nguyệt Thần Điện, Cùng Kỳ thánh linh còn đưa cho Trương Nhược Tích một bộ Phượng Thải Hà Y.

Người bình thường sao có thể nhận được vinh hạnh này chứ? Đụng phải loại hung thú như Cùng Kỳ, không bị nó một ngụm nuốt mất đã là phước đức ba đời tổ tiên rồi, nào có ai còn nghĩ đến việc chiếm được Đế Bảo phòng ngự trong tay nó chứ?

Còn có Không Linh Ngọc Bích kỳ quái kia, cũng chỉ có huyết mạch Trương Nhược Tích mới có thể khởi động.

Nhớ lại Không Linh Ngọc Bích, đột nhiên Dương Khai cảm thấy đây là lúc nên giao thứ này cho Trương Nhược Tích. Dù sao đó cũng là bảo vật gia truyền của Trương gia, trước kia thực lực Trương Nhược Tích không đủ, không thể giải khai bí mật của Không Linh Ngọc Bích, hiện tại Trương Nhược Tích đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, sẽ phải có tiến triển.

Đối với bí mật ẩn chứa trong Không Linh Ngọc Bích, thật ra Dương Khai cũng không để ý lắm, chỉ có điều... thứ này có lẽ có thể giải khai được huyết mạch lực huyền bí của Trương Nhược Tích, nên Dương Khai không khỏi có chút động tâm.

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, Đoàn Hồng Trần càng ẩn giấu che đậy, càng khơi dậy lòng tò mò muốn hiểu rõ huyết mạch của Trương Nhược Tích trong hắn.

- Tiên sinh... người nhìn ta như vậy làm gì? Trương Nhược Tích thấy ánh mắt Dương Khai một mực nhìn mình, như muốn ăn thịt nàng vậy, không khỏi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Nhược Tích đã thành đại cô nương rồi.

So với lúc ban đầu biết Trương Nhược Tích, quả thật nàng đã lớn hơn không ít, hơn nữa thời kỳ tốt đẹp nhất của thiếu nữ đều là ở bên cạnh Dương Khai, có thể nói Dương Khai nhìn nàng lớn lên từng ngày.

Điều này khiến cho hắn không khỏi nhớ tới Lâm Vận Nhi, năm đó tiểu nha đầu này theo Dương Viêm đi tới Tinh Giới, lúc đi thân hình còn chưa nẩy nở, tính toán thời gian, cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Trương Nhược Tích.

Lúc đó Dương Viêm đã nói, Lâm Vận Nhi rất thích hợp thừa kế y bát một người bạn của nàng, cũng không biết đã nhiều năm trôi qua như vậy, tiểu nha đầu đã lớn chừng nào rồi.

Còn có Dương Viêm, Dương Khai đi tới Tinh Giới thời gian dài như vậy, cũng không có nghe được bất cứ tin tức gì của nàng, hắn không khỏi có chút kỳ quái, theo lý mà nói, Dương Viêm chắc chắn cũng đã trở thành cường giả mới đúng, không lý nào lại không có tiếng tăm gì như vậy.

Sắc mặt Trương Nhược Tích càng đỏ hơn, trong vẻ thẹn thùng dường như còn có một chút ý tứ khác.

Mạc Tiểu Thất tham gia náo nhiệt nói: - Ta thì sao, ta cũng không còn là tiểu cô nương nữa.

- Đúng đúng. Dương Khai liền vội vàng gật đầu, tâm thần từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

- Dương đại ca, kế tiếp huynh muốn đi nơi nào, dẫn ta theo được không?

Hai mắt Mạc Tiểu Thất sáng lên nhìn Dương Khai, tỏ ra hứng trí bừng bừng.

Dương Khai mỉm cười nói: - Mang muội theo dĩ tự nhiên là có thể, nhưng... muội không sợ Phượng di tới bắt trở về sao? Dường như Phượng di không quá thích muội ở bên ngoài chạy loạn đâu.

Mạc Tiểu Thất chun mũi nói: - Hừ, lần trước sau khi bị người bắt trở về, muội một mực bị nhốt trên đảo tu luyện, buồn bực muốn chết. Hiện tại vất vả lắm đi ra được, muội sẽ không mau trở về như vậy đâu. Hơn nữa, chúng ta vừa mới ra khỏi Toái Tinh Hải, Phượng di bọn họ khẳng định không biết ta ở chỗ này, chờ ta dạo chơi thỏa thích, tự nhiên sẽ trở về.

- Muội tự tung như vậy, Thú Vũ đại nhân có biết không? Dương Khai cười tủm tỉm nhìn nàng.

Mạc Tiểu Thất thè lưỡi, nói: - Dương đại ca đoán ra rồi sao?

Dương Khai cười lớn nói: - Muội còn quá trẻ tuổi đã có tu vi siêu cường như thế, tất nhiên xuất thân không tầm thường, lại tinh thông nô dịch yêu thú, tự xưng xuất thân Đông Vực, thỉnh thoảng lại còn nói đến hai chữ "trên đảo", nếu ta còn không biết muội là người Linh Thú Đảo, chẳng phải là ngớ ngẩn sao?
Advertisement
';
Advertisement