Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khí thế một kích này của Quỷ Vương vô cùng kinh người, công kích chưa tới, kình phong lạnh thấu xương đã cắt da thịt Dương Khai đau nhói. Vù vù Thân kiếm Bách Vạn Kiếm kêu lên vù vù, Dương Khai nghiêng kiếm đâm ra, đế nguyên toàn thân được thúc dục mạnh mẽ, kiếm quang rực rỡ chói mắt.

Một tiếng "ầm" vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi. Thân hình Quỷ Vương đang đánh tới hơi dừng lại, thân thể khổng lồ cũng phải ngửa về phía sau, có thể thấy được một kích này của Dương Khai cường đại thế nào, tin tức từ trên người Quỷ Vương truyền lại càng làm cho Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần không thể tin được, đồng tử trong mắt co rụt lại.

Cùng lúc đó, Dương Khai bị bay ngược ra sau như bao tải rách, đụng thẳng vào quần sáng tinh khiết kia mới dừng lại được. Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh hãi, dường như không nghĩ tới thực lực Quỷ Vương lại lợi hại như vậy.

Bên kia, Doãn Nhạc Sinh thấy Dương Khai bị thua thiệt, không nhịn được cười ha hả nói:

- Có ta và Hoa sư thúc liên thủ, thực lực của Quỷ Vương này có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh, Dương Khai, ngươi lấy gì đấu với ta, mau mau nhận lấy cái chết! Dứt lời, hắn lại lần nữa thúc giục Quỷ Vương tấn công Dương Khai, nhìn khí thế này là muốn thừa dịp Dương Khai còn chưa kịp hồi khí muốn lấy mạng của hắn.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt Cái liềm to lớn đen như mực lần nữa bổ tới, uy mãnh không thể đỡ, trực tiếp bổ thân thể Dương Khai làm đôi.

Hoa Phi Trần nhướng mày, không chút do dự nói:

- Hư ảnh!

Dưới sự liên thủ của hai người, dường như cảm giác trở nên cực kỳ nhạy cảm, lập tức nhìn ra Dương Khai đã sớm biến mất, thứ bị bổ ra chỉ là tàn ảnh Dương Khai để lại mà thôi.

- Quỷ Vương, trở về! Doãn Nhạc Sinh cũng không chút chần chờ hét lớn một tiếng, pháp quyết trên tay cũng thay đổi, Quỷ Vương bên kia bỗng nhiên nổ thành một đám sương mù đen, quỷ dị biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, thân hình Dương Khai chợt quỷ dị hiện ra trước mặt Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần, cách chúng khoảng ba trượng, vẻ mặt lạnh lùng, kiếm mang Bách Vạn Kiếm trên tay phun ra nuốt vào, chém xuống hai người. Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần bốn mắt nhìn nhau, cười lạnh, không thấy chút hoảng loạn nào.

Phía sau Dương Khai, một đám sương mù đen đột ngột hiện ra, trong sương mù đen, thân hình Quỷ Vương thoắt ẩn thoắt hiện. Lưỡi liềm to lớn ngang trời chém tới. Dương Khai nhướng mày, cảm nhận được hàn ý từ sau đánh tới, sao còn không biết Quỷ Vương đã đánh tới phía sau chứ.

Hắn cũng không ngờ thứ này lại khó dây dưa như vậy, quả thật như giòi đục xương vậy, khó mà thoát được. Hắn vốn định bắt giặc trước bắt vua, giết chết Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần, không giao phong chính diện với Quỷ Vương. Nhưng hiện tại xem ra, cái tính toán này không dùng được a.

Trong lúc cấp bách, Dương Khai chỉ có thể một lần nữa biến mất, đợi lần xuất hiện tiếp, đã cách đó hơn mười mấy trượng.

- Nhảy tới nhảy lui có gì là thú vị chứ, Dương Khai, nếu ngươi vẫn là nam nhân thì phóng tay đại chiến một trận đi! Doãn Nhạc Sinh giận tím mặt, tuy rằng đã phong tỏa vùng không gian này khiến Dương Khai không thể thi triển được thần thông không gian chạy trốn.

Nhưng ở trong không gian bị phong tỏa này, Dương Khai lại vẫn như cũ nhàn nhã ung dung, trơn như trạch, căn bản không bắt được a. Dương Khai cười lạnh không ngừng:

- Ngươi liên thủ với sư thúc của mình, lại có nhiều sư huynh sư đệ bày trận trợ uy, đã không biết xấu hổ còn nói muốn ta phóng tay đại chiến một trận? Đầu óc ngươi có bị hỏng không? Doãn Nhạc Sinh bị nói vậy, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Có bản lĩnh thì ngươi cũng tìm sư thúc và huynh đệ đến đi, Doãn mỗ nhất định sẽ không nói gì.

Dương Khai hừ nói: - Già mồm át lẽ phải.

Bách Vạn Kiếm trên tay hắn chỉ vào Doãn Nhạc Sinh nói: - Họ Doãn kia, thù cũ nợ mới hôm nay nhất định phải thanh toán, nếu như ngươi còn là một nam nhân thì hãy như bổn thiếu đơn đả độc đấu, nhìn xem bổn thiếu có đánh ngươi đến mẹ ngươi cũng không nhận ra được không.

- Mẹ ta đã chết, ngươi kéo người vào làm gì! Doãn Nhạc Sinh cả giận nói.

Dương Khai châm chọc nói: - Dẫu sao ngươi cũng là đại đệ tử thủ tịch Hoàng Huyền Tông, lại là bá chủ một phương Đại Hoang Tinh Vực. Làm sao vậy? Ngay cả can đảm một đấu một với ta cũng không có?

Sắc mặt Doãn Nhạc Sinh sa sầm xuống, giận sôi gan, khiến Quỷ Vương bị liên đới, ánh sáng trên người cũng chập chờn không ngừng. Bất kể với cương vị là đại đệ tử của thủ tịch Hoàng Huyền Tông hay bá chủ Đại Hoang Tinh Vực, Doãn Nhạc Sinh đều có kiêu ngạo của bản thân, nếu người khác nói lời này, hắn đã sớm xông tới đánh một trận, song đối mặt Dương Khai, thật lòng hắn không dám một đấu một.

Thực lực và bản lĩnh của Dương Khai hắn cũng đã thấy được, bản thân hắn không phải là đối thủ, nếu nhất thời tức giận thua thiệt chính là mình.

- Sư điệt, hắn đang trì hoãn thời gian! Hoa Phi Trần lạnh lùng nói, lúc nói chuyện, vô tình hay cố ý liếc nhìn Quỷ Vương kia.

Trên người Quỷ Vương chằng chịt Phệ Hồn Trùng, đang không ngừng truyền ra những tiếng rột rột, rõ ràng đang cắn nuốt năng lượng của Quỷ Vương. Chỉ mới một lúc, Hoa Phi Trần đã cảm thấy Quỷ Vương suy yếu đi không ít, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ Dương Khai không ra tay, Quỷ Vương cũng không còn. Một khi Quỷ Vương bị diệt, tất cả đệ tử Hoàng Huyền Tông ở đây đều sẽ bị cắn trả, ngay cả hắn và Doãn Nhạc Sinh cũng không phải ngoại lệ.

- Ta biết! Doãn Nhạc Sinh nghiến răng nói.

- Việc này không nên chậm trễ, mau động thủ! Hoa Phi Trần quát lớn, một lần nữa kết linh quyết.

Doãn Nhạc Sinh cùng phối hợp, ánh mắt vô tình hay cố ý hướng ra ngoài liếc nhìn Lâm Nhi một cái.

- Đúng là phế vật! Lâm Nhi hừ lạnh, ngay cả Thiên La Phong Tuyệt đại trận đều đã bố trí, không ngờ vẫn bị người ta đánh cho loạn cả lên, đám Hoàng Huyền Tông này sao lại vô dụng không chịu nổi như vậy chứ? Nếu sớm biết như vậy, mình cũng sẽ không tới tìm bọn họ nhờ giúp mình trút giận.

Hiện tại tức giận không giảm, ngược lại tích góp từng tí một, nhất là thấy điệu bộ diễu võ dương oai không ai bì nổi của Dương Khai, Lâm Nhi tức giận muốn nổ phổi, hận không thể tự mình lên dạy dỗ hắn một chút.

Nàng cũng không nghĩ tới, bản thân mình chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nào có bản lĩnh dạy dỗ Dương Khai, không nhìn thấy đám người Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần hiện tại như lâm đại địch sao.

- Gàoo..

Cũng không biết hai vị Đế Tôn Cảnh Hoàng Huyền Tông này thúc giục bí thuật gì, bỗng nhiên Quỷ Vương kia ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, uy lực lưỡi liềm trên tay tăng mạnh, trong nháy mắt thân hình to lớn đã vọt đến trước mặt Dương Khai, hung hăng chém tới.

Dương Khai không nén nổi nói: - Quá tam ba bận, các ngươi nghĩ loại công kích này có tác dụng với bổn thiếu sao?

Lúc này hắn cũng không vội dùng chiêu bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần tiếp tục dây dưa cùng đám người Hoàng Huyền Tông, không cần bao lâu Phệ Hồn Trùng sẽ có thể ăn hết Quỷ Vương, đến lúc đó thậm chí không cần hắn tự mình ra tay, đám người Hoàng Huyền Tông cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Cho nên vừa nói chuyện, hắn vừa tránh né. Nhưng vào lúc này, hư ảnh cây cổ thụ trên quầng sáng tinh khiết bao phủ khắp mặt đất kia, chợt động, rồi một nhánh cây từ trong quầng sáng lao ra nhanh như chớp, cuốn lấy Dương Khai. Dương Khai sao có thể nghĩ tới biến cố như thế? Quầng sáng tinh khiết này hắn không biết được tạo thành như thế nào, còn tưởng rằng là thủ đoạn do đám người Hoàng Huyền Tông bố trí.

Lúc trước thứ này cũng không có động tĩnh dị thường gì, chỉ phong tỏa không gian, cho nên Dương Khai căn bản không chút phòng bị. Nhất thời không quan sát, không ngờ lúc này một cánh tay của hắn lại bị nhánh cây kia trói lại.

Hắn ngạc nhiên dùng sức chém một nhát, không ngờ không thoát được. Vậy vẫn chưa xong, hư ảnh không ngừng lắc lư, lại có ba nhánh cây như roi da đánh úp tới, vô cùng chính xác quấn lấy cánh tay còn lại và hai bắp đùi của hắn. Trong nháy mắt, Dương Khai đã bị bốn nhánh cây cuốn chặt, kéo thành hình chữ đại. Nhánh cây rút lại, kéo hắn lên giữa không trung.

Dương Khai như nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng mắt nhìn về phía cô gái áo đỏ Lâm Nhi, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái nhợt đi, tay đang bấm linh quyết, dường như đang thúc giục bí thuật nào đó. Chính là nàng đang giở trò quỷ!

Dương Khai bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghiến răng quát lên: -Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết!

Bởi vì cố kỵ bối cảnh của đối phương, cho nên lúc trước ở trong Hoang Thành hắn chỉ hơi trừng phạt cảnh cáo, ở chỗ này thấy nàng và đám người Hoàng Huyền Tông đứng cùng một chỗ, cũng không nghĩ sẽ đụng đến nàng, chỉ tính giải quyết hết đám người Hoàng Huyền Tông mà thôi.

Nào biết nàng lại có thủ đoạn quỷ dị như vậy, đánh mình trở tay không kịp. Trong lòng Dương Khai quả thật đã động sát cơ.

Lâm Nhi thấy hắn hung thần ác sát như vậy cũng hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền nghiến răng nói:

- Ngươi có chết ta cũng sẽ không chết!

Bên kia, Doãn Nhạc Sinh cười to nói: - Lâm Nhi tiểu thư làm tốt lắm, ta xem tiểu tử này né thế nào!

Tuy Hoa Phi Trần không nói một lời, nhưng cũng thúc giục đế nguyên, cùng Doãn Nhạc Sinh khống chế Quỷ Vương nhào tới trước mặt Dương Khai. Lưỡi liềm to lớn đánh xuống, hơi thở tử vong liền ập tới. Con ngươi Doãn Nhạc Sinh cũng trợn tròn, dường như đang muốn thưởng thức cảnh tượng Dương Khai nhận lấy cái chết.

Hoa Phi Trần cũng mỉm cười, cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng xong, nếu trong tình huống này Dương Khai còn có thể trốn ra, vậy thì thật không thể tưởng tượng được.

Trong nháy mắt công kích đã ập tới, đồng tử Dương Khai co lại như cây kim, miệng khẽ quát một tiếng:

- Long hóa!

Một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên, phía sau Dương Khai liền hiện ra một đầu rồng vàng rực, cả trời đất tựa hồ cũng đang run sợ dưới long uy tràn ngập, vạn vật thần phục.

Thân hình Quỷ Vương đang đánh tới trước mặt không khỏi hơi dừng lại, công kích đang bổ tới cũng thoáng dừng lại. Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần há hốc miệng, kinh ngạc nhìn đầu rồng đang ngửa đầu gào thét kia, trong lòng có cảm giác vô cùng hoang đường.

Lâm Nhi lại càng không chịu nổi, tu vi của nàng thấp nhất, dưới ảnh hưởng của long uy, thân thể mềm mại lắc lư, suýt nữa cắm đầu xuống. Bị sự quấy nhiễu này, uy năng của Thái Ất Ngọc Quế Oản cũng giảm đi.

Nàng vốn không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của Đế Bảo này, cũng không thể kéo dài quá lâu, bị ảnh hưởng như thế, quầng sáng tinh khiết kia liền có dấu hiệu sụp đổ.

Cũng may nàng đã từng thấy qua không ít những tràng cảnh hoành tráng, cho nên vội cắn răng chống đỡ, không dám để cho Dương Khai thoát khỏi trói buộc của mình. Hư ảnh đầu rồng chỉ thoáng lên một cái liền chui vào cơ thể Dương Khai.

Ngay sau đó, hai tay Dương Khai hóa thành móng rồng, trên da thịt trần trụi xuất hiện từng phiến Long Lân, thậm chí ngay cả phía sau cũng xuất hiện một cái đuôi rồng do năng lượng màu vàng ngưng tụ thành, nó quật xuống mặt đất làm xuất hiện từng rãnh sâu, nhìn thấy mà giật mình.

Ầm Vừa lúc đó, công kích của Quỷ Vương đã tới, bổ thẳng vào ngực Dương Khai. Két két két Tiếng va chạm làm người ta ê răng vang lên, tia lửa văng ra khắp nơi. Một kích này của Quỷ Vương dường như không phải chém trúng tấm thân máu thịt, mà như là chém vào bí bảo cứng rắn nhất vậy.

Dương Khai phun ra một ngụm máu tươi, nhưng khiến người khác trợn mắt há hốc mồm chính là, máu người khác phun ra là màu đỏ, mà của hắn lại là màu vàng. Mà trên ngực của hắn cũng xuất hiện vết thương dài đến một thước, sâu thấy tận xương. Dương Khai thi triển bí thuật long hóa, lực phòng ngự của bản thân tăng lên cực lớn, sau khi đỡ một kích của Quỷ Vương cũng không dễ chịu gì
Advertisement
';
Advertisement