Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nếu không có Phệ Hồn Trùng đã cắn nuốt không ít năng lượng của Quỷ Vương, nếu thân thể hắn không cường hãn vô cùng, chỉ sợ một kích này thật sự lấy mạng hắn.

Tính mạng tuy không sao, nhưng thương tích kia lại vô cùng kinh người, nhất là xung quanh miệng vết thương, lại có năng lượng đen như mực quấn lấy, cản trở sự khôi phục của Dương Khai, ăn mòn máu thịt của hắn. Đây chính là âm hàn lực của Quỷ Vương, rất khó bài trừ.

- Vậy màcũng không chết? Doãn Nhạc Sinh trợn tròn mắt la lên thất thanh, quả thật hắn không thể tin được, thân thể Dương Khai rốt cuộc cứng rắn đến mức nào, còn có bí thuật quỷ dị vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy một đầu rồng, còn cảm nhận được long uy thuần khiết.

Chẳng lẽ thật là một thánh linh sao? Nghĩ đến đây, đôi chân của Doãn Nhạc Sinh không khỏi run lên.

- TaTa sắp không kiên trì nổi. Lâm Nhi nghiến răng hô nhỏ. Lấy tu vi nhỏ bé của nàng, có thể kiên trì thúc giục Đế Bảo Thái Ất Ngọc Quế Oản lâu như thế đã khó được, vốn đã không kiên trì được bao lâu nữa, hơn nữa vừa rồi bị long uy uy hiếp, tâm thần chấn động, nên lúc này nguyên lực đã không còn đủ, căn bản không thể trụ được nữa.

Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần nghe vậy liền kinh hãi, không dám sơ suất, đồng thời thúc giục đế nguyên, lần nữa khống chế Quỷ Vương đánh tới. Thật vất vả mượn lực của vị tiểu thư này trói Dương Khai lại thành một cái bia, nếu như vậy còn không giết được hắn, chờ đợi đám người mình chính là cái chết.

- Các ngươi đều phải chết. Ánh mắt Dương Khai lóe lên lạnh lẽo, chém mạnh một kiếm. Chỉ nghe vài tiếng "xoẹt xoẹt" nhỏ vang lên, những cành cây trói buộc tay chân hắn liền bị chém làm nhiều đoạn. Lâm Nhi khẽ rên lên một tiếng, dường như bị cắn trả, quầng sáng trắng nõn kia đột nhiên thu lại, lần nữa hóa thành một cái chén ngọc sáng bóng bay về phía nàng, nhập vào cơ thể nàng biến mất.

Không có áp chế của Đế Bảo, bỗng nhiên Dương Khai cảm thấy áp lực nhẹ đi đi, cả người tràn đầy sức sống. Tới lúc này hắn mới hiểu được, quầng sáng tinh khiết kia là do một món Đế Bảo biến thành. Quỷ Vương hung dữ chém tới, nhưng Dương Khai lại coi vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.

Đế nguyên trên người như thủy triều bắt đầu khởi động, hai tay nhanh chóng kết pháp ấn.

- Tuế nguyệt khô vinh, như toa như mộng. Thần thông Tuế Nguyệt Đại Đế vừa ra, thời gian trong nháy mắt dường như đứng lại. Ấn quyết kia ầm ầm đánh về phía Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần. Hai người vẫn hồn nhiên không biết, trợn tròn mắt nhìn về phía trước. Dường như chỉ trong nháy mắt, lại như thể đã qua ngàn vạn năm.

Lúc tinh thần hai người khôi phục lại thì ấn quyết kia đã đánh đến gần. Gương mặt Doãn Nhạc Sinh tràn đầy sợ hãi, hai tay nhanh chóng vũ động. Máu tươi không ngừng phun ra từ miệng, quát lớn nói:

- Sư thúc ráng trụ a. Cũng không biết hắn thi triển bí thuật gì mà thân hình trơn tuột như con cá trạch mau chóng trốn về phía sau, cùng lúc đó, tinh khí thần của hắn nhanh chóng suy yếu, tu vi Đế Tôn Cảnh mới tấn cấp không bao lâu cũng điên cuồng suy giảm Bí thuật này dường như gây tổn thương cực lớn cho bản thân.

- Ngươi Hoa Phi Trần bi phẫn muốn chết.

Người khác không biết Doãn Nhạc Sinh rốt cuộc thi triển bí thuật gì, nhưng hắn lại rõ ràng. Doãn Nhạc Sinh rõ ràng là tự chém tu vi, bỏ qua mối liên hệ với Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên.

Kể từ đó, hắn có thể không chịu cắn trả của Vạn Quỷ Phệ Thân, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc hắn bỏ qua thành quả tu luyện nhiều năm ở Hoàng Tuyền Tông. Phải bắt đầu toàn bộ lại từ đầu, thậm chí còn có tổn hại đến căn cơ.

Bản thân được tên sư điệt này nhờ vả, mang hơn 20 đệ tử đến giúp hắn loại trừ kẻ thù, không ngờ đến lúc nguy cơ sinh tử trước mắt, hắn lại bỏ chạy, ngược lại đẩy mình ra chịu trận. Có chuyện gì có thể làm người ta tức giận hơn nữa? Hoa Phi Trần tức giận muốn hộc máu, trong lòng thầm mắng Hoàng Huyền Tông thật đã dưỡng ra một kẻ vong ân bội nghĩa, trước kia sao lại không nhận ra, đúng là đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết tâm người.

Nếu được lựa chọn lại, hắn tình nguyện yên ổn ở trong tông môn tu luyện, làm sao có thể chạy ra ngoài nhúng vào vũng nước đục này, khiến hiện tại hắn phải rơi vào hoàn cảnh cận kề cái chết như vậy chứ. Đủ loại ý nghĩ còn chưa hiện ra hết, Tuế Nguyệt Như Toa Ấn đã đánh tới người hắn.

Cũng nhờ có hắn ngăn cản, Doãn Nhạc Sinh mới có thể chạy ra ngoài. Mắt thường cũng có thể thấy được, da thịt Hoa Phi Trần trở nên già nua, sinh cơ đang nhanh chóng biến mất, thân thể hắn như thể đã trải qua trăm ngàn năm rồi vậy

- Súc sinh. Hoa Phi Trần quay đầu nhìn theo hướng Doãn Nhạc Sinh bỏ chạy, nghiến răng mắng ra hai chữ. Ngay sau đó liền nghiêng đầu ngã xuống đất, thở hổn hển từng hơi một. Lực lượng năm tháng ăn mòn thân thể hắn, khiến hắn vô lực ngăn cản, tử vong chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mất đi sự khống chế của hắn, Quỷ Vương bỗng nhiên nổi điên, hai mắt đỏ thẫm giống như cục than hồng, lưỡi liềm trên tay quơ loạn xạ không mục đích.

- A Mười mấy tiếng hét thảm đồng thời vang lên, những tên đệ tử Hoàng Huyền Tông còn kéo dài hơi tàn đồng thời ngã xuống, trên người thoát ra năng lượng đen như mực thiêu đốt bọn chúng. Bọn chúng hiển nhiên là bị cắn trả, căn bản không có hy vọng sống sót.

Dương Khai không để ý đến bọn chúng, cũng không quản Quỷ Vương đã mất đi khống chế, chỉ lạnh lùng liếc nhìn về phía Lâm Nhi đang đứng, hừ một tiếng nói:

- Đợi lát nữa ta sẽ thu thập ngươi.

Lâm Nhi vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của hắn, không nhịn được rùng mình, dường như hắn không có hù dọa. Song nàng vẫn quật cường trừng mắt nhìn Dương Khai, không chút tỏ ra nhượng bộ. Dương Khai lắc mình, đuổi theo hướng Doãn Nhạc Sinh chạy.

- Tiểu thư, chạy mau. Phù lão toát mồ hôi như tắm, vội vàng lặng lẽ truyền âm. Lúc này không chạy, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa. Hai vị Đế Tôn Cảnh Hoàng Huyền Tông liên thủ, còn có hơn 20 đệ tử phụ trợ, thậm chí cả Quỷ Vương cũng triều hồi ra, lại vẫn không thể chế trụ được Dương Khai, ngược lại bị hắn giết đến gà chó không yên.

Cái tên gọi là Dương Khai này, thực lực quả thật là trâu bò mà. Ở trong Hoang Thành mình thua quả thực không oan, dựa vào thực lực hắn biểu hiện ra, muốn giết mình chỉ sợ chẳng khác gì bóp chết một con kiến.

- Chạy làm gì. Lâm Nhi cả giận nói

- Bản tiểu thư ở chỗ này, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn có dám ra tay với ta hay không. Nàng nói điều này cũng khôngt phải là nói lẫy, chủ yếu là thật sự là chưa từng có ai dám hạ sát thủ với nàng, huống chi, hiện tại hai chân nàng đã mềm nhũn, muốn chạy cũng không được.

Phù lão khẩn trương, nói: -Tiểu thư, người không thấy hắn giết người đỏ cả mắt rồi sao, đợi hắn ngộ thương thân thể thiên kim của tiểu thư, lão phu biết bẩm báo với đại nhân như thế nào a.

Lâm nhi hừ hừ nói: - Cho hắn 180 lá gan, thử xem hắn dám không.

Phù lão quả thực không biết nói gì, bởi vì tiểu thư cản trở, mà Dương Khai mới bị Quỷ Vương chém một nhát, miệng vết thương đến giờ vẫn còn chảy máu, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua a. Hắn đã tận tình khuyên bảo vẫn vô dụng, lại không dám dùng dùng sức mạnh với tiểu thư,quả thật đã vội vàng như kiến bò trên chảo nóng.

Bên kia, Doãn Nhạc Sinh mới chạy không bao xa, liền bị Dương Khai đuổi kịp. Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, truy lùng chạy trốn là mạnh nhất, huống chi thực lực của Doãn Nhạc Sinh bây giờ giảm mạnh, khí tức không ngừng suy nhược, hiển nhiên đã gần rơi xuống Đạo Nguyên Cảnh, sao có thể chạy nhanh hơn hắn.

Hắn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Khai như quỷ đuổi theo phía sau, vẻ mặt lạnh lùng gần như kết thành một tầng sương lạnh, vừa đuổi theo vừa chế nhạo:

- Chạy? Ta xem ngươi chạy đường nào?

Doãn Nhạc Sinh biết là chạy không thoát, liền trở nên dữ tợn, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một vật, nghiến răng một cái xoay người muốn thúc giục uy năng của nó.

Nhưng trong chớp mắt xoay người lại liền hoảng sợ, bởi vì Dương Khai đã đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn vật trên tay hắn. Không đợi Doãn Nhạc Sinh thúc giục lực lượng, Dương Khai đã vung Bách Vạn Kiếm lên. Xoẹt Một cánh tay của Doãn Nhạc Sinh bay ra ngoài, lập tức máu tươi phun ra như suối.

Dương Khai quơ tay, lấy vật hắn nắm trong tay lại, liếc mắt nhìn, rồi hừ lạnh nói:

- Đế Tuyệt đan, biết ngay là thứ quỷ này.

Trước kia ở trong Toái Tinh Hải, hắn từng nếm qua một viên từ thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, Phong Khê, biết nhóm đệ tử ưu tú như hắn đều có bảo vật hộ thân do trưởng bối ban cho. Đế Tuyệt đan là thứ thường thấy nhất.

Tuy nói ngưng luyện ra không dễ, còn thuộc về vật phẩm tiêu hao, nhưng trên người có một viên, ở thời điểm mấu chốt có thể tạo được hiệu quả chuyển bại thành thắng. Phong Khê thiếu chút nữa đã dùng Đế Tuyệt đan của cha hắn giết chết Dương Khai.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Dương Khai sao có thể không phòng bị Doãn Nhạc Sinh chứ. Cho nên lần này căn bản không cho hắn có cơ hội tế ra Đế Tuyệt đan, trực tiếp chặt đứt tay hắn.

- A Dường như tới lúc này Doãn Nhạc Sinh mới có cảm giác, kinh ngạc nhìn một bên cụt tay, kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi về sau rồi té xuống đất, sắc mặt xám xịt. Coong Một luồng hàn quang dí đến gần, Dương Khai cầm Bách Vạn Kiếm trong tay, từ trên cao quan sát hắn, mũi kiếm chỉ sống mũi hắn, kiếm mang như lưỡi rắn độc, không ngừng phun ra nuốt vào.

Doãn Nhạc Sinh ngừng kêu thảm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, gương mặt hoảng sợ. Hắn biết mình đã bại, hơn nữa bại vô cùng triệt để, cho dù lần này Dương Khai bỏ qua, chỉ sợ hắn cũng không thể tu luyện lại nữa, bởi vì vừa rồi vì chạy trối chết hắn đã vận dụng cấm thuật tự chém tu vi, đã tổn hại căn cơ, lúc này lực lượng đã rớt xuống Thánh Vương Cảnh, hơn nữa còn không ngừng tiếp tục giảm.

- Nói cho cùng, dường như chúng ta cũng không có thâm cừu gì cả. Dương Khai nhìn Doãn Nhạc Sinh, máu tươi trên ngực rơi tí tách xuống mặt đất, mặt không chút thay đổi nói:

- Đây là do ngươi tự tìm đường chết a. Nếu hắn thành thật ở Hoang Huyền Tông củng cố cảnh giới của bản thân, buông xuống ân oán giữa hắn và Dương Khai, sau này chưa chắc đã không thể kế thừa y bát của sư phụ hắn, nắm giữ Hoàng Huyền Tông, nhưng hắn cố tình lại dẫn người đến nơi này chặn giết Dương Khai.

Doãn Nhạc Sinh cười gằn nói: - Con đường võ đạo, ai nói rõ ràng thị phi ân oán, hôm nay ta bị đánh bại, ngày sau cũng chưa chắc ngươi có thể đi tới đỉnh phong, ngươi đắc ý cái gì.

- Có lẽ vậy. Dương Khai gật gật đầu nói: - Nhưng ta có thể đi xa hơn ngươi, cứ nhìn hiện tại là biết.

Khóe miệng Doãn Nhạc Sinh giật một cái, dường như không biết đáp trả thế nào.

- Có di ngôn gì không? Nói nghe một chút. Dương Khai hờ hững hỏi.

Doãn Nhạc Sinh nghiến răng nói: -Ta chờ ngươi trên Hoàng Tuyền Lộ

- Ương ngạnh. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, mũi kiếm tiến về trước một chút: - Có tin ta giết ngươi, hút hồn luyện phách ngươi hay không?

Doãn Nhạc Sinh lập tức ngậm miệng lại, không dám càn rỡ nữa. Có đôi khi chết cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ hơn chính là sống không bằng chết.

Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắn, toét miệng cười, nói: -Lừa ngươi thôi.

Dứt lời, Bách Vạn Kiếm hơi trầm xuống, từ từ đâm tới. Hai mắt Doãn Nhạc Sinh trong nháy trợn tròn, rõ ràng nghe được âm thanh Bách Vạn Kiếm cắm vào thân thể mình, thọc vào trong tim mình, cảm giác chậm chạp mà kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn
Advertisement
';
Advertisement