Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hờ hững hồi lâu, Trương Nhược Tích lấy can đảm lần nữa vận chuyển lên công pháp.

Lần này nàng ngược lại cẩn thận cảm thụ một chút, phát hiện ở chỗ này tu luyện, hấp thu vào trong cơ thể trừ linh khí thiên địa ra còn có hoang dã lực. Nhưng cực kỳ cổ quái là, hai loại lực lượng này đều có chỗ tốt cực lớn đối với nàng, nhất là hoang dã lực kia, lại làm cho nàng có cảm giác ăn tủy biết mùi, đam mê, muốn ngừng mà không được.

Đây là làm sao vậy? Thân thể của mình sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Đây chính là hoang dã lực mà...

Trương Nhược Tích bỗng nhiên nổi lên sợ hãi, cũng không dám tu luyện tiếp, ngừng vận chuyển công pháp, lặng lẽ ngồi tại chỗ, đầy mặt kinh nghi không chừng.

Chuyện này đích thực nàng không tìm được nguyên do, khả năng giải thích duy nhất là do huyết mạch của mình, vì như tiên sinh đã nói, huyết mạch lực của nàng cực kỳ cổ quái, cũng không biết có truyền thừa gì đó.

Chính nàng cũng rất lấy làm lạ, bởi vì công pháp nàng tu luyện sử dụng là tự mình lĩnh ngộ, mà không phải là do Trương gia truyền thụ. Dường như những thứ này đã khắc sâu trong đầu óc của nàng, một khi tu luyện liền biết nên vận công như thế nào.

Ngây người ngồi tại chỗ cũng không có chuyện gì làm, bốn phía yên tĩnh, hết thảy an bình.

Trương Nhược Tích ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy ra Không Linh Ngọc Bích từ trong nhẫn không gian. Trước khi đi vào đây, tiên sinh đã giao cho nàng vật này, bảo nàng nghiên cứu nhiều một chút, nói là có khả năng giải đáp bí mật huyết mạch lực của nàng.

Thời khắc này vừa lấy ra, bỗng nhiên thân thể Trương Nhược Tích chấn động, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Loại cảm giác này lại tới nữa!

Trong mơ hồ, dường như có vật gì đó đang phát sinh cộng minh với Không Linh Ngọc Bích trên tay mình, đang ở xa xa gọi mình, làm cho máu huyết toàn thân nàng đều chảy tăng tốc, vô cùng nóng nảy.

Cảm giác này trước đây từng có một lần, thời khắc này lại phát sinh lần nữa, Trương Nhược Tích có thể xác định đây cũng không phải là ảo giác.

Bất quá cũng vẻn vẹn chỉ lướt qua trong giây lát, chờ đến lúc Trương Nhược Tích cẩn thận cảm thụ, thì lại không phát hiện được gì.

Trên Không Linh Ngọc Bích, vẫn như cũ lóe lên các loại phong cảnh xinh đẹp, Trương Nhược Tích cầm ở trên tay lật qua lộn lại nghiên cứu một hồi lâu, cũng không có đầu mối, không biết đây rốt cuộc là dùng để làm gì.

- - - - - - - - - - - - -

Trong khu rừng rậm rạp, ở chỗ sâu trong Cổ Địa.

Nơi này là chỗ sâu chân chính của Man Hoang Cổ Địa, là địa phương chưa từng có Nhân tộc đặt chân. Tỉ tỉ năm qua, chỉ có các loại di chủng hoang dã sinh sống, sinh sôi nảy nở ở nơi này.

Nơi này nghiễm nhiên là một cái thế giới khác, hoàn toàn bất đồng với thế giới của bốn vực Tinh Giới.

Trên núi cao nguy nga, một vật hình trứng đang tản ra tia sáng màu máu đỏ rạng rỡ, vật này một mảnh máu đỏ, phảng phất như từ máu tươi đúc thành, mà lại tản ra mùi thơm kỳ dị.

Huyết Môn!

Các Yêu tộc sinh sống ở chỗ sâu trong Man Hoang Cổ Địa đều biết chỗ này có một Huyết Môn, chỉ là không có người nào có thể đi vào trong đó, càng không biết Huyết Môn này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì!?

Bất quá ở trong Cổ Địa có lời đồn đãi bên trong Huyết Môn này có huyền bí có thể làm cho sinh linh Cổ Địa tiến hóa thành thánh linh. Sinh linh Cổ Địa ở đây, trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít đều lưu lại lực huyết mạch của thánh linh thượng cổ, chỉ là nhiều ít bất đồng mà thôi.

Mặc dù là một con rắn nhỏ thoạt nhìn vô cùng bình thường, nếu ngược dòng viễn cổ, nói không chừng cũng có thể có quan hệ dính dáng đến Long tộc.

Huyết mạch thượng cổ ẩn giấu ở trong cơ thể kia một khi bị kích phát, sinh linh Cổ Địa liền có thể có thực lực sánh ngang với tổ tiên thánh linh. Từ xưa đến nay, tỉ tỉ sinh linh nhưng có mấy người thành công khai quật ra lực lượng huyết mạch của bản thân, tiến hóa thành thánh linh?

Tính toán chi tiết, thì không vượt quá con số hai bàn tay.

Thế nhưng trong lời đồn đãi của các tộc Cổ Địa, Huyết Môn kia lại có lực lượng thần bí, có thể để cho Yêu tộc hoặc là di chủng hoang dã đi vào trong đó hoàn toàn khai thác ra lực lượng huyết mạch, một khi thành công là có cơ hội cực lớn tiến hóa thành thánh linh, tái hiện huy hoàng của tổ tiên.

Nguyên nhân chính vì lời đồn đãi này, cho nên vị trí chỗ Huyết Môn chính là Thánh địa của các tộc trên Man Hoang Cổ Địa. Vô số sinh linh tự cho mình có thực lực hoặc có cơ duyên, kẻ trước người sau kế tiếp nhau muốn thông qua Huyết Môn, muốn kích phát huyết mạch bản thân.

Thế nhưng không một ai có thể thành công.

Thậm chí ngay cả tới gần Huyết Môn đều không làm được, phàm là tới gần Huyết Môn trong vòng mười dặm, đa số sinh linh Cổ Địa đều sẽ tan chảy thành một bãi nước mủ, bị chết cực kỳ thê thảm.

Từng có một vị Yêu Vương cường hãn thực lực đạt tới bậc mười hai đỉnh phong, trước khi đại nạn sắp tới đã đến chỗ này, muốn ra sức liều mạng một phen. Bởi vì thọ nguyên của nó sắp hết, nếu không nghĩ biện pháp chỉ sợ sẽ rất nhanh chết già.

Huyết Môn là hy vọng cuối cùng của nó.

Bậc mười hai đỉnh phong, đây chính là tương đương với cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh của Nhân tộc, cả Tinh Giới, lại có bao nhiêu tồn tại như vậy?

Thế nhưng nó dùng hết toàn lực, cũng chỉ đi tới ba dặm ở ngoài Huyết Môn, không thể tiến thêm một bước, cuối cùng kiên trì ba ngày ba đêm, còn là biến thành bãi nước mủ, hồn phi phách tán.

Từ sau ngày đó, không còn sinh linh Cổ Địa nào dám tùy ý tới gần Huyết Môn, ngay cả Yêu Vương bậc mười hai đỉnh phong kia đều không thể đi vào Huyết Môn, mở ra huyết mạch, những sinh linh khác sao có lá gan dám thử?

Trong lúc nhất thời Huyết Môn trở thành cấm địa trong Cổ Địa, bất kỳ một sinh linh Cổ Địa nào đều không dám tùy ý tới gần, e sợ cho chết không minh bạch.

Chuyện này tuy rằng từ niên đại rất xưa, nhưng sinh linh trong Cổ Địa, bất luận là Yêu tộc hay là các di chủng hoang dã kia, đều tuổi thọ rất dài, cho nên rất nhiều Yêu Vương hoặc là bá chủ một phương đều là bản thân trải qua chuyện này, cũng thấy tận mắt vận mạng bi thảm của vị Yêu Vương bậc mười hai đỉnh phong kia. Dưới cảnh báo răn đe nghiêm khắc của họ, thủ hạ của bọn họ dứt khoát không dám tới gần Huyết Môn.

Giờ khắc này, Huyết Môn đứng sửng trên đỉnh núi cao kia, vô số năm qua không có biến hóa chút nào bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, ánh sáng đỏ kia hội tụ thành cột sáng, xông thẳng lên trời cao, đâm phá những đám mây trên trời thành một cái lỗ thủng to.

Bất quá rất nhanh cột sáng liền biến mất không thấy, chỉ để lại điểm điểm sáng đỏ, từ từ tiêu tán giữa không trung.

Ngoài Huyết Môn trăm dặm, một con Ô Mãng toàn thân đen như mực đang dùng thân thể tráng kiện cuốn con mồi của mình, siết chặt, há cái miệng to như chậu máu nuốt con mồi vào trong miệng.

Phương hướng đối mặt với nó, chính là vị trí chỗ Huyết Môn.

Cảnh tượng cột sáng màu đỏ kia chợt dâng lên rồi tiêu tan nó nhìn thấy rõ ràng.

Trong nháy mắt Ô Mãng trợn tròn con ngươi, chăm chú nhìn vào Huyết Môn, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh khủng.

Không sợ không được mà! Truyền thuyết về Huyết Môn quá kinh khủng đi! Nhiều năm qua như thế Huyết Môn vẫn luôn đứng sửng ở đó không có biến hóa gì, bỗng nhiên lại có biến cố như thế, ai mà không lo lắng đề phòng?

Bất quá biến cố này phát sinh cực nhanh, cũng không có lan đến gần nó, cuối cùng trong lòng nó cũng an tâm một chút.

Đợi một hồi lâu không dám tùy ý hành động, một lát sau thấy Huyết Môn không có gì khác thường nữa, lúc này nó mới uốn éo thân mình, kèm theo một tràng tiếng vang xương cốt sai vị trí, hình thể thân mình to lớn dài hơn năm trượng của Ô Mãng đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Trước sau không tới một cái chớp mắt, con Ô Mãng liền hóa thành một nam nhân trung niên sắc mặt đen sẫm, ánh mắt hung ác nham hiểm, mặc trường bào đen như mực.

Miệng của hắn vẫn còn há to như cái chậu máu, dầy đặc răng, ngoài miệng còn ngậm con mồi của mình, bộ dáng thoạt nhìn rất khủng bố dọa người.

"Oạch" một tiếng, Ô Mãng biến thành nam nhân trung niên bỗng nhiên hút con mồi chỗ miệng vào trong bụng, bụng hắn lập tức nổi lên tròn vo, dường như hoài thai tháng thứ mười. Hắn lại duỗi tay vỗ trên bụng một cái, cái bụng tròn xoe lập tức xẹp xuống.

- Xảy ra chuyện lớn rồi, phải mau đi bẩm báo với đại nhân!

Nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm lẩm bẩm một hồi, trên người yêu khí bốc lên, hóa thành một luồng sáng đen cấp tốc vọt đi hướng xa xa.

Nhìn dao động lực lượng phát ra từ trên người hắn, lại có trình độ bậc mười một, không sai biệt lắm tương đương với một võ giả Đạo Nguyên Cảnh.

Một canh giờ sau, phía trước một ngọn núi cao thật lớn, ngoài sơn môn, một luồng sáng đen từ xa chạy tới gần.

Hai tên thủ vệ Yêu tộc lập tức cảnh giác, trên tay một tên hiện ra một cây cốt chùy; tên kia thì tay cầm hai cây gai xương, nhìn chằm chằm về phía luồng sáng đen kia.

- Người nào! Yêu tộc cầm cây cốt chùy chỉ tới phía trước quát một tiếng, nói: - Đây chính là tẩm cung của Tê Lôi Yêu Vương, người đến mau mau hiện ra chân thân, nếu không giết không tha!

- Giết không tha! Yêu tộc cầm hai cây gai xương kia cũng thét lớn một tiếng, khí thế hung dữ.

Luồng sáng đen lập tức dừng ở trước mặt bọn chúng cách không xa, lộ ra hình dáng, chính là nam nhân trung niên do Ô Mãng biến thành kia.

- Người mình người mình! Hai vị ca ca, ta cũng là thủ hạ của Tê Lôi đại nhân, có chuyện quan trọng bẩm báo đại nhân, còn xin thông báo một tiếng! Nam nhân trung niên chắp tay nói.

Hai tên Yêu tộc giữ cửa liếc nhìn nhau, có chút nghi ngờ đánh giá hắn. Ngược lại cũng không trách hai tên Yêu tộc canh giữ sơn môn không có nhãn lực, chỉ là ở chỗ này rất nhiều Yêu tộc, thủ hạ Tê Lôi Yêu Vương nắm trong tay tới mấy trăm ngàn Yêu tộc, đều rải ở địa giới phương viên mấy chục vạn dặm này, trừ những tên lúc bình thường thấy qua, ai còn biết ai là người nào chứ?

Hơn nữa Tê Lôi Yêu Vương cũng không phải người nào muốn gặp thì gặp.

Yêu tộc cầm gai xương kia hừ lạnh một tiếng: - Ngươi nói người mình liền là người mình? Có cái gì chứng minh?

Nam nhân trung niên dường như sớm biết có câu hỏi này, vội vàng đưa tay từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một vật, cung kính đưa tới.

Yêu tộc tự nhiên sẽ không luyện chế nhẫn không gian các thứ, nhưng có không ít võ giả Nhân tộc đi vào và chết ở trong này, nhẫn không gian kia dĩ nhiên là bị Yêu tộc đoạt lấy.

Nam nhân trung niên cũng từng giết một võ giả Nhân tộc, mới có một cái nhẫn không gian. Lúc bình thường có thứ gì hắn đều đặt ở bên trong, ngược lại cũng rất tiện lợi.

Đầu óc của nhân loại đúng là sử dụng tốt nha, luyện chế được bí bảo và linh đan cũng đều rất tốt, đáng tiếc Yêu tộc không người nào có thể luyện chế.

Yêu tộc cầm cốt chùy nhận lấy, phát hiện vật kia là một khối lệnh bài chế bằng xương, mặt chính lệnh bài có một đồ ảnh Tê Ngưu bốn vó chen chúc lao xuống, mặt trái có một chữ Lôi to lớn.

Đây đúng là lệnh bài của Tê Lôi Yêu Vương chế tạo, tuy rằng thô sơ, nhưng không phải người nào cũng có thể bắt chước, bởi vì vật liệu chế tạo lệnh bài kia chính là xuất từ hài cốt cùng một con yêu thú.

Hai tên thủ vệ Yêu tộc từng thấy nhiều lệnh bài như vậy, cho nên vừa thấy liền biết lệnh bài là thật.

Yêu tộc có thể nhận được lệnh bài như thế cũng không nhiều, trong mấy trăm ngàn Yêu tộc, chỉ có ước chừng hai ngàn Yêu tộc có thể có được, đây là một loại tượng trưng cho thân phận.

Cho nên vừa thấy nam nhân trung niên lấy ra lệnh bài bằng xương này, hai tên thủ vệ Yêu tộc sắc mặt ngược lại cũng dịu xuống không ít, tên Yêu tộc cầm gai xương nói: - Tuy rằng ngươi cũng là thủ hạ của đại nhân, nhưng cũng không thể thả ngươi đi vào. Đại nhân nói, chuyện nhỏ không nên quấy rầy ngài, ngươi có chuyện gì, chúng ta có thể nhắn dùm!

Nam nhân trung niên vội la lên: - Cũng không phải là chuyện nhỏ gì, ta phải nói ngay mặt đại nhân mới được!

Chuyện này làm được chính là một công lớn, nam nhân trung niên sao có thể tùy tiện trao vào tay người khác?
Advertisement
';
Advertisement