Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đối với người như thế, Dương Khai thật sự không có kiên nhẫn, nếu thần trí nàng ta rõ ràng ngược lại có thể ngồi xuống nói chuyện, hỏi thăm lại lịch và xuất thân của nàng. Nhưng bộ dáng của nàng lại điên điên khùng khùng như vậy, muốn nói chuyện thì nàng ta phải cho cơ hội mới được.

Dương Khai giận đến ngứa răng nhưng lại không dám đánh rắn động cỏ.

Nữ nhiên điên này tới vô ảnh đi vô tung, công phu ẩn nặc lại rất cổ quái, nếu thật hù dọa nàng chạy mất, chỉ sợ muốn tìm nàng cũng không dễ dàng.

Ổn định lại tâm thần, trên mặt Dương Khai nặn ra nụ cười, cố gắng làm ra bộ dáng cả người lẫn vật đều vô hại, hướng vể phía trước vẫy vẫy tay nói: - Ngươi qua đây!

Nữ nhân điên căn bản không hề nhúc nhích, chỉ là cười đùa cợt nhã nói: - Mau qua đây bắt ta nha!

Nàng tới tới lui lui, tựa hồ chỉ biết có một câu này, mà còn vô cùng vui vẻ nữa.

Dương Khai thử kêu vài lần đều không có hiệu quả, trong lòng cũng đành bất đắc dĩ.

- Tiên sinh, lấy ra chút đồ dụ dỗ nàng, xem thử nàng ta có qua đây không. Trương Nhược Tích đột nhiên lên tiếng đề nghị.

Dương Khai nghe vậy, cảm thấy chủ ý đó cũng không tệ, vùi đầu vào trong nhẫn không gian tìm kiếm một phen, rất nhanh thì tìm ra một quả trái cây đỏ rực. Hiện giờ số lượng tài liệu luyện đan trong tay hắn cũng không ít, đa số đều là giết người cướp của mà có được, thêm vào lần trước tìm trong Thượng Cổ Dược Viên nữa.

Bích Sa Quả này dù gì cũng là tài liệu luyện đan cấp Đế, đem bán giá tất nhiên không thấp, hơn nữa dược linh mười phần, vừa lấy ra liền có mùi hương xông vào mũi.

Dương Khai lật tay, đặt Bích Sa Quả vào lòng bàn tay, hướng phía trước nói: - Cho người đồ ăn này, ngươi qua đây, không cần sợ!

Bộ dáng của hắn như một ác thúc thúc lừa bán trẻ con vậy, trong lòng tự nói làm vậy không đúng nhưng phải cố tình làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nữ nhân điên đang treo ngược trên cây quả nhiên đối với quả này rất có hứng thú, đôi mắt sáng to lập tức ngưng lại trên nó, ánh mắt khát vọng không chút che giấu, thậm chí còn chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng như đang ăn vậy.

Nhưng mà không biết có phải do bản năng hay không, nàng vẫn như cũ vô cùng cảnh giác, tuy gương mặt đầy khát vọng nhưng lại không có xông qua đây đoạt lấy như Dương Khai tưởng tượng.

"Xào xạt"

Lá cây lắc lư một cái, nữ nhân điên đột nhiên biến mất.

Dương Khai sợ run tại chỗ, vội vàng thả ra thần niệm muốn khóa lại hành tung của nàng. Trong Cổ Địa mờ mịt này nếu bị nàng thoát được thì cũng giống như đào kim dưới đáy biển, thật sự không biết phải đi đâu tìm.

"Xào xạt"

Bên khác lại có tiếng động truyền đến, Dương Khai quay đầu nhìn, bất ngờ phát hiện nữ nhân điên đó lại xuất hiện lần nữa ở trên cành của một cây khác, một tay vịn vào thân cây, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Nhanh! Rất nhanh!

Mí mắt Dương Khai co rụt lại, cuối cùng cũng lĩnh giáo được tốc độ của nữ nhân này, hắn căn bản chưa kịp khóa lại hành tung của đối phương thì nàng đã xuất quỷ nhập thần hiện thân lần nữa.

Nhưng hình như khoảng cách lần này so với lúc nãy gần hơn không ít.

Dương Khai âm thầm thở nhẹ một hơi, hiểu được nhất định là trái cây trên tay đã khơi dậy hứng thú của nàng.

Dương Khai mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, đưa trái cây trên tay ra phía trước, nói: - Muốn hay không, không muốn là ta ăn đấy.

Nói xong thu hồi lại trái cây, từ từ đưa lên miệng.

Nữ nhân điên kia thấy thế liền khẩn trương, dáng điệu như hận không thể xông qua đây rút đao đoạt lấy, nhưng lại không biết đang cố kỵ cái gì, chỉ ở trên cành cây đi qua đi lại không dám xuống.

Dương Khai tức đến ngứa răng, trong lòng hung hăng, trực tiếp mở miệng ra cắn về phía Bích Sa Quả.

Ăn được một miếng, khóe miệng đọng nước, đây dù sao cũng là một linh quả cấp Đế, linh khí tích chứa trong nó tự nhiên là cực kỳ kinh người, hơn nữa mùi vị cũng vô cùng tốt, hương vị vốn đã mê người càng thêm nồng đậm.

"Chẹp chẹp"

Dương Khai ăn trông rất là ngon lành, vừa ăn vừa tạo ra một vài âm thanh quái dị, làm cho nữ nhân điên đó trong lòng ngứa ngày.

Nàng lại nhìn Bích Sa Quả một lần nữa, đôi mắt đẹp lóe lên một tia kiên định, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, xoay thân mình hóa thành một đạo ánh sáng trắng bắn về phía Dương Khai, nhanh như tia chớp.

Dương Khai đợi chính là giờ khắc này, sao có thể bõ lỡ được, trái cây trên tay ném về phía nàng đồng thời đưa tay ra, cánh tay như rồng chộp vào trong hư không.

Bóng người nhoáng lên một cái, nữ nhân điên bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Khai cách đó không xa. Đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Bích Sa Quả bị Dương Khai ném tới, dường như trên đời này không còn vật nào khác có thể thu hút chú ý của nàng vậy.

Linh quả bay đến, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhất định sẽ trúng vào trán của nàng.

Một kích này của Dương Khai mặc dù không có ý lấy mạng nàng nhưng cũng không phải tiện tay ném đi, mà đã rót vào một ít đế nguyên. Hắn vốn là muốn quấy nhiễu nữ nhân điên một chút để dễ dàng cho hành động tiếp theo.

Nào biết được nữ nhiên điên đó vào thời khắc mấu chốt thì thân hình ngửa về sau, vừa đúng tránh được tập kích của linh quả. Ngay sau đó nàng há miệng ra trực tiếp cắn linh quả ngay trên miệng, đôi mắt lập tức cong thành trăng lưỡi liềm, bộ dáng vui vẻ không kiềm chế được.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Khai đã vọt đến bên cạnh nàng, bắt lấy cánh tay của nàng.

Nữ nhân điên kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn Dương Khai, đôi mắt đẹp luôn cười híp lại lóe lên một tia rét lạnh khó nói nên lời.

Thân thể như không có xương vặn người một cái, trong nháy mắt tư thế của cơ thể liền biến ảo, đứng mặt đối mặt với Dương Khai.

Nàng đưa tay còn lại lên hung hăng chưởng về phía Dương Khai, công kích chưa tới mà đã có một loại ý cảnh cực kỳ băng hàn lan tràn ra bốn phía, dường như muốn đóng băng cả trời đất.

Dương Khai hít vào một hơi lạnh, nhịn không được run lên một cái, trầm giọng nói: - Pháp tắc băng!

Nếu như nói lúc trước chỉ là suy đoán nữ nhân điên này có quan hệ gì đó với lão tam Băng Tâm Cốc đã mất tích nhiều năm, vậy thì hiện giờ gần như có thế xác định rồi.

Tất cả đệ tử của Băng Tâm Cốc đều tu luyện công pháp hệ băng.

Sắc mặt Dương Khai nghiêm lại, không dám sơ xuất, đồng dạng một chưởng đánh tới, trong lòng bàn tay ẩn chứa lực lượng pháp tắc không gian.

"Oanh..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể hai người đều lắc lư mãnh liệt, giống như hai chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa sóng to gió lớn vậy, hai loại lực lượng pháp tắc khác nhau giao phong với nhau lại ngang sức ngang tài.

Tu vi của nữ nhân điên dù sao cũng cao hơn Dương Khai một cái tầng thứ nhỏ, lại ra tay trong lúc tức giận. Ngược lại, Dương Khai thì vội vàng ứng đối, có thể cùng nàng đánh ngang tay đã là cực hạn của hắn rồi, nếu đổi lại cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh khác chỉ sợ sẽ bị thua thiệt lớn.

Không đợi cho lực lượng pháp tắc của hai người phân ra cao thấp, nữ nhân điên đó đột nhiên uốn éo cánh tay. Cánh tay đang bị Dương Khai nắm lấy bỗng nhiên trở nên mềm mại không xương, vặn vẹo tựa như rắn, lại trợt khỏi bàn tay của Dương Khai.

Dương Khai kinh hãi, lại đưa tay ra chộp về hướng nàng thì đã muộn rồi. Sau khi bị Dương Khai dọa qua một lần, nữ nhân điên đã nhanh chóng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Dương Khai.

"Xoẹt xoẹt"

Cho đến lúc này, giao phong pháp tắc giữa hai người mới lặng lẽ dừng lại, Dương Khai với gương mặt cười khổ đứng nguyên tại chỗ, không dám hành động khinh suất nữa, sợ dọa cho đối phương quá sợ hãi. Ngoài hai mươi trượng, nữ nhân điên kia tức giận đứng tại đó, ánh mắt tràn đầy vẻ u oán, dường như Dương Khai đối với nàng bội tình bạc nghĩa vậy, làm hắn rất là ngượng ngùng.

Lừa gạt một người thần trí có vấn đề, hơn nữa còn là một nữ nhân, thật không phải chuyện quang minh gì.

Nữ nhân điên đưa tay lấy linh quả mình đang ngậm trên miệng xuống cắn một miếng, không một chút e ngại linh quả đã bị Dương Khai gặm qua. Nàng ăn được ngon miệng liền mặt mày hớn hở, cười đến lỗ mũi không phải lỗ mũi mắt không phải mắt.

Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, dù gì cũng là tam đệ tử của Băng Vân, là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hiện giờ lại thành ra bộ dáng này, một trái linh quả đã khiến cho nàng dường như có được hạnh phúc lớn nhất rồi. Nếu như để cho đám người Băng Tâm Côc thấy được, không biết sẽ đau lòng như thế nào.

Lén lút hướng về phía Trương Nhược Tích ra dấu, Trương Nhược Tích hiểu ý, vội vàng từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một quả trái cây nữa, dịu dàng nói: - Muốn nữa không? Chỗ này của ta cũng có, nếu muốn thì tặng cho ngươi.

Nữ nhân điên ở bên kia đưa mắt lên nhìn, vừa nhìn liền mặt hoa biến sắc, không ngừng xua tay.

Nàng bị Dương Khai dọa cho một lần, giống như một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng vậy.

Không chỉ như thế, nàng còn hoảng hoảng hốt hốt xoay người bỏ chạy.

Dương Khai lập tức gấp gáp, trong lòng ão não bản thân lúc nãy ra tay có chút gấp gáp, chưa làm rõ được bản lãnh của người ta đã đánh rắn động cỏ.

Thực ra trước khi ra tay hắn rất có nắm chắc, dù sao với thực lực hiện giờ của hắn vốn nghĩ rằng muốn bắt một Đế Tôn lưỡng tầng cảnh cũng không phí bao nhiêu sức, nhưng không ngờ tới phản ứng cùng năng lực ứng biến của lão tam này lại vượt quá tưởng tượng của hắn.

Nhưng nếu nghĩ kỹ một chút, nàng có thể lưu lạc ở bên ngoài thời gian dài như vậy, lại ở trong Man Hoang Cổ Địa sinh tồn lâu như thế, nếu không có chút bản lãnh thì sớm dã thành môt đống xương rồi.

Thực lực hiện giờ của nàng, chỉ sợ còn lợi hại hơn Đại sư tỷ cùng Nhị sư tỷ của mình nữa, tuy rằng An Nhược Vân cùng Tôn Vân Tú cũng là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nhưng đâu có trải qua nhiều phong ba nguy hiểm như nàng.

Nguy hiểm cùng đau khổ, vĩnh viễn là đá kê chân cho sự trưởng thành của một người.

Mắt thấy nữ nhân điên xoay người muốn chạy, Dương Khai không dám do dự nữa, quát lớn một tiếng: - Lão tam, Băng Vân tiền bối đang đợi ngươi trở về, ngươi chạy đi nơi nào đó!

Hắn không biết tam đệ tử của Băng Vân rốt cuộc có tên gì, trước đó hắn không có nghe ngóng qua nên chỉ có thể thuận miệng la lên một tiếng, hai chữ Băng Vân càng được hô mạnh lên chút, cũng không biết có hiệu quả hay không.

Nếu nữ nhân điên này đúng là tam đệ tử của Băng Vân, cho dù thần trí hỗn loạn nhưng cũng không thể không có chút phản ứng được.

Điều làm cho Dương Khai vô cùng vui mừng là khi nghe được tiếng hô của hắn, nữ nhân điên đó lại lập tức dừng lại, thân thể mềm mại run nhẹ, gương mặt đen thui từ từ quay lại, linh quả trong miệng cũng quên nuốt xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai phát hiện trong đôi mắt của nàng đầy vẻ mê mang, hiển nhiên cái tên Băng Vân đã gợi lên một chút trí nhớ của nàng, nhưng tình trạng hiện giờ của nàng không cách nào khiến cho trí nhớ đó trở nên rõ ràng được, suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn, thần sắc trên mặt lộ ra một chút thống khổ cùng giãy dụa.

Nàng nhất định là lão tam! Trong lòng Dương Khai khẳng định, ngữ khí ôn hòa nói: - Lão tam, Băng Vân tiền bối đã quay về rồi, Đại sư tỷ, Nhị sư tỷ cùng mấy vị sư muội của ngươi đều đang đợi ngươi, không nên chạy loạn nữa, ta dẫn người về nhà!

Trong lúc nói, hắn đưa một tay về phía nàng.

Thần sắc giãy dụa trên mặt lão tam càng thêm nghiêm trọng, đôi mắt sáng đẹp cũng run rẩy kịch liệt, hai hàng nước mắt chảy dọc theo hai gò má, trong miệng lẩm bẩm: - Sư tôn, sư tôn...!

Dương Khai nghe vậy vui mừng, bộ dáng này của lão tam rõ ràng là nhớ lại được cái gì đó.
Advertisement
';
Advertisement