Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Một ngày sau, Dương Khai từ trong sơn động đi ra, miệng vết thương trên vai đã lành lặn, cũng đổi mặc vào bộ quần áo mới, tránh cho mùi máu tươi dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Trương Nhược Tích canh giữ ở cửa động nghe động tĩnh vội vàng đứng lên, phát hiện Dương Khai sắc mặt đỏ hồng, lúc này mới yên lòng lại.

Tuy rằng nàng cũng biết Dương Khai bị thương không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên vẫn lo lắng không thôi.

Hai người nhìn nhau, Dương Khai gật gật đầu, Trương Nhược Tích nói: - Tiên sinh, ta phát hiện một chuyện lạ!

- Chuyện gì vậy? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.

Trương Nhược Tích vội vàng nói một lần tình huống mình vận công tu luyện trước đây, rồi mới nhìn Dương Khai, mong đợi hắn có thể giải đáp phần nào.

Dương Khai nào biết đây là vấn đề gì, trước mặt Trương Nhược Tích lại không tiện để lộ sự dốt nát của mình, chỉ có thể giả bộ trầm ngâm một hồi, nói: - Cẩn thận sẽ không sai lầm lớn! Ở trong Cổ Địa này, cô nương tạm thời không cần tu luyện, nếu như cần khôi phục lực lượng, thì tận lực sử dụng nguyên tinh và linh đan, đích thực không được thì vào Tiểu Huyền Giới!

Trương Nhược Tích đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh, không mang lòng nghi hoặc chút nào, chần chờ một chút nói: - Còn tiên sinh thì sao?

Dương Khai cười nói:

- Ta không sao, hoang dã lực trong này còn không làm gì được ta!

Trương Nhược Tích nhìn Dương Khai, đầy mặt sùng bái, trong đôi mắt đẹp toát ra điểm điểm sáng nhỏ, thầm nghĩ: "Tiên sinh thật lợi hại! Nghe nói hoang dã lực trong này dù là Đại Đế đích thân tới cũng ít nhiều bị chút ảnh hưởng, nhưng với tiên sinh không ngờ một chút chuyện cũng không có!"

Dương Khai ho nhẹ một tiếng, nói: - Đi thôi...

Vừa mới dứt lời, hắn bỗng nhiên biến sắc, quay đầu nhìn về một hướng, quát lớn: - Người nào lén lút?

Trương Nhược Tích cũng bị giật mình hoảng sợ, nàng một mực canh giữ chỗ này, căn bản không có dấu vết có sinh linh nào tới gần, không nghĩ tới tiên sinh vừa hiện thân liền có phát hiện, bất quá tiên sinh không có khả năng bắn tên không đích, nói cách khác, chỗ này thật sự có người!

Nàng nghiêng đầu nhìn chung quanh, theo ánh mắt của Dương Khai nhìn về phía một gốc cây cổ thụ.

Bên kia không có mảy may khác thường, rất yên tĩnh, ngay cả nàng dùng thần niệm quét qua, cũng không có phát hiện chỗ nào không thích hợp.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Giấu đầu lòi đuôi, muốn bổn thiếu mời ngươi đi ra hay sao?

m vang vừa dứt, chỉ thấy trên tán cây cổ thụ kia, vang lên một loạt tiếng "xoạt xoạt", ngay sau đó, từ trong lá cây rậm rạp thò ra một cái đầu, một đôi mắt to sáng ngời đảo lên đảo xuống, nhìn ngắm trên người Dương Khai và Trương Nhược Tích, nhe răng trợn mắt cười.

Trương Nhược Tích sắc mặt đều đen xuống.

Ở địa phương quỷ quái này, bỗng nhiên có người cười chế giễu mình như thế, tạo cho người có cảm giác đích thực quá đột ngột!

- Hả? Dương Khai kinh nghi kêu một tiếng, ánh mắt quan sát cẩn thận trên khuôn mặt người đó, chỉ thấy người này tóc tai bù xù, dường như vô số năm chưa có tắm gội, rối rối cuộn vào nhau giống như những con rắn đen bao trùm trên đỉnh đầu.

Mà trên gương mặt của người này cũng giống như sơn một màu đen nhánh, không thấy rõ hình dáng; duy chỉ có đôi mắt kia rất sáng ngời, và hàm răng kia trắng nõn mà thôi.

Nữ nhân!

Mặc dù không thấy được khuôn mặt, nhưng Dương Khai liếc mắt một cái liền nhìn ra, người nọ là một nữ nhân!

Đâu có nữ nhân nào không thích làm đẹp, nhưng cố tình nữ nhân này lại có bộ dáng bẩn thỉu rách rưới, còn nhếch nhác hơn so với Hồng Trần Đại Đế trong vai lão lừa đảo lúc trước Dương Khai gặp được ở Phong Lâm Thành, cũng không biết ở trong Man Hoang Cổ Địa này nàng gặp phải chuyện gì?

Không chỉ như thế, Dương Khai theo bản năng cảm giác thần trí người này dường như có chút vấn đề. Bởi vì giờ khắc này nàng lại treo ngược trên cành cây khô, ánh mắt tuy rằng sáng sủa, lại tạo cho người ta có cảm giác cực kỳ hỗn loạn.

Bất quá càng làm cho Dương Khai để ý là công pháp ẩn giấu hành tung của nàng.

Nếu không phải vừa rồi bỗng nhiên nàng gây ra một chút động tĩnh trên cây, thì đúng là Dương Khai cũng không có phát hiện nàng ẩn trốn ở chỗ này.

Đây là người nào?

Thần niệm quét qua, cảm nhận được dao động năng lượng hơi yếu trong cơ thể nàng, Dương Khai lập tức sợ hãi cả kinh, người nữ này lại là một cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh!

Ngay lúc trong lòng Dương Khai nghi hoặc không hiểu, nữ nhân kia bỗng nhiên cười hì hì nói: - Tới bắt ta đi!

Khi nói chuyện, thân mình nàng ta bỗng nhiên giống như cành liễu từ trên cành khô rớt xuống, còn không đợi rơi xuống đất, eo ếch nàng uốn một cái lập tức bắn vào trong rừng, thoáng cái không thấy bóng dáng, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc: - Tới bắt ta đi... tới bắt ta đi!

"Bắt lão nương ngươi!" Dương Khai giật giật khóe miệng, càng xác định nữ nhân này thần trí có vấn đề.

Bằng không đường đường là một cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh như thế nào hành sự như thế? Chẳng những ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nói chuyện cũng không ra làm sao. Đi tới Man Hoang Cổ Địa lại đụng phải một nữ nhân điên khùng như vậy, đích thực Dương Khai không biết nói gì cho tốt, nào có tâm tình chơi trò mèo đuổi chuột với nàng ta.

- Tiên sinh, y phục của nàng... Trương Nhược Tích lại dường như phát hiện điều gì, đưa tay che lại đôi môi đỏ mọng, khiếp sợ nhìn chằm chằm theo hướng nữ nhân điên khùng kia biến mất.

- Quần áo làm sao? Dương Khai nhíu mày hỏi.

Trước đó lúc nữ nhân điên kia từ trên cành khô rơi xuống, Dương Khai thật ra cũng nhìn lướt qua, quần áo cũng giống như bản thân nàng ta, rách rưới, hơi động một chút là lộ hết xuân quang, cũng không biết trước đây vốn màu sắc gì, dù sao bây giờ là màu xám tro, dường như đã rất nhiều năm không có giặt tẩy.

- Tiên sinh không cảm thấy có chút quen mắt sao? Trương Nhược Tích không đáp hỏi ngược lại.

Dương Khai ngạc nhiên, qua nhắc nhở của nàng như thế, bỗng nhiên hắn nổi lên nghi hoặc.

- Đó là phục sức của đệ tử Băng Tâm Cốc a!

Trương Nhược Tích vội vàng nói.

- Cô xác định? Dương Khai trợn to mắt hỏi.

Trương Nhược Tích nói: - Lần trước ở Băng Luân Thành tại Bắc Vực, ta đã gặp không ít đệ tử Băng Tâm Cốc, các nàng mặc y phục giống như vị vừa rồi kia, tuy rằng rách nát, nhưng dấu hiệu hoa băng nơi ngực của nàng ta lại không giả!

- Đệ tử của Băng Tâm Cốc làm sao lại chạy tới nơi này?! Dương Khai vô cùng khiếp sợ.

Băng Tâm Cốc ở Bắc Vực, nơi này là Đông Vực, giữa hai vực cách nhau rất xa, người bình thường không có khả năng đi tới nơi này. Tuy nhiên nghĩ tới Man Hoang Cổ Địa này đều là bảo địa mơ ước của cường giả cả Tinh Giới, ngược lại cũng là chuyện bình thường.

Hắn coi như là đệ tử của Nam Vực, hắn đều có thể chạy đến đây, người của Bắc Vực tới nơi này có gì lạ. Nơi này vốn là chỗ hội tụ của cường giả bốn vực, là địa phương rồng rắn lẫn lộn hỗn tạp.

Thế nhưng có một điều hắn không biết rõ, từ khi Băng Vân tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, số lượng cường giả cũng không nhiều, Đế Tôn Cảnh lại thưa thớt, như thế nào có một đệ tử Đế Tôn lưỡng tầng cảnh lưu lạc ở chỗ này, hơn nữa thần trí còn xảy ra vấn đề.

Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên trong mắt Dương Khai sáng ngời, nhớ lại một chuyện.

Năm đó lúc Băng Vân từ Tịch Hư Bí Cảnh quay trở về Băng Tâm Cốc, thay mặt cốc chủ cũng chính là đại đệ tử An Nhược Vân của bà từng báo cho bà biết một chuyện: sau khi Băng Vân mất tích, tam đệ tử của bà đã đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng cho tới nay cũng không có bất kỳ đầu mối, cuối cùng ngay cả vị tam đệ tử kia cũng mất tích, đến nay đã có hơn ba ngàn năm, không biết sống chết.

Lúc An Nhược Vân bẩm báo chuyện này, Dương Khai ở ngay bên cạnh, lúc đó hắn cũng cảm khái không thôi, cảm thấy lão tam kia sợ là dữ nhiều lành ít! Dù sao Tinh Giới hung hiểm, nếu như lão tam kia còn sống, không có khả năng hơn ba ngàn năm không có tin tức.

Bất quá dù sao đây cũng là chuyện nhà của người ta, Dương Khai cũng không có để ở trong lòng lắm.

Hiện tại qua Trương Nhược Tích nhắc tới như thế, đột nhiên Dương Khai có cảm giác, nữ nhân điên kia rất có khả năng chính là tam đệ tử của Băng Vân. Tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh ngược lại cũng thích hợp, bởi vì đại đệ tử An Nhược Vân cùng nhị đệ tử Tôn Vân Tú của Băng Vân cũng đều là tu vi này, lão tam hẳn cũng không thể kém hơn.

Ý thức được có khả năng này, Dương Khai vội vàng nhìn lại hướng nữ nhân điên biến mất, nhưng đâu còn thấy bóng dáng của nàng ta. Nữ nhân này sớm đã không biết chạy tới địa phương nào rồi!

Lão tam tại sao lại xuất hiện ở địa phương này ngược lại cũng dễ giải thích: nàng rời Băng Tâm Cốc là để tìm tung tích Băng Vân, Man Hoang Cổ Địa danh tiếng vang xa, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua, nhất định là hy vọng tới nơi này có thể tìm được Băng Vân.

Còn vì sao thần trí xảy ra vấn đề, Dương Khai cũng không biết, bất quá có thể tưởng tượng: nữ nhân này hẳn đã chịu không ít đau khổ, nếu không một cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh như thế nào điên điên khùng khùng, không để ý tới hình tượng như thế.

Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Dương Khai, nữ nhân điên kia rốt cuộc có phải là tam đệ tử của Băng Vân hay không... còn cần có kiểm chứng. Cũng có lẽ nữ nhân điên kia giết chết lão tam, đoạt y phục của nàng cũng nói không chừng.

Nhưng nếu không gặp cũng không sao, nếu đã gặp, mà chuyện còn liên quan tới Băng Tâm Cốc và Băng Vân, Dương Khai cũng không tiện bỏ mặc.

- Tiên sinh, trước Ban lão đã nói, ở trong thông đạo Cổ Địa có một vị cường giả Đế Tôn Cảnh bị lạc hơn mười năm, hơn nữa còn là một nữ nhân... ngài nói xem, hẳn không phải là nàng chứ? Trương Nhược Tích bỗng nhiên lên tiếng nói.

Dương Khai cũng không nghĩ tới điểm này, bất quá cẩn thận nghĩ lại, ngược lại cũng không phải không có khả năng! Có lẽ cũng vì bị lạc quá lâu ở bên trong thông đạo Cổ Địa, cho nên nàng ta mới trở nên điên khùng.

Ban lão nói thiếu nữ kia là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng Ban lão mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, sao biết rõ lão tam rốt cuộc là nhất tầng cảnh hay là lưỡng tầng cảnh, có lẽ cũng chỉ là phỏng đoán.

- Đuổi theo nhìn kỹ tính sau! Dương Khai phất phất tay, đế nguyên bọc lấy Trương Nhược Tích rồi bay theo hướng nữ nhân điên biến mất.

Nhưng trên đường bay qua, lại không thấy nửa điểm dấu vết của nàng ta, Dương Khai buông ra thần niệm, cũng không có phát hiện khí tức của nữ nhân kia, nhưng ngược lại phát hiện không ít bóng dáng yêu thú.

Còn nữ nhân điên giống như tiêu tan trong hư không, cũng giống như lúc nàng ta đột ngột xuất hiện.

- Đi đâu mất rồi! Dương Khai áo não không thôi, nếu sớm biết nữ nhân điên kia rất có khả năng là lão tam của Băng Tâm Cốc, hắn đã sớm ra tay ngăn cản nàng, đâu có để cho nàng chạy mất, giờ này muốn tìm nàng chỉ sợ không dễ dàng lắm.

Đuổi theo hơn nửa ngày cũng không có mảy may thu hoạch, Dương Khai không thể không dừng lại bước chân. Ở bên trong Man Hoang Cổ Địa này chạy loạn ào tới chính là hành vi không sáng suốt, làm không tốt sẽ dẫn tới một số di chủng hoang dã thực lực cường đại.

Tìm cũng không tìm được, Dương Khai chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tính toán đợi xong chuyện nơi này, sẽ đi một chuyến tới Bắc Vực, truyền đạt tin tức nữ nhân điên này cho Băng Vân, nói vậy Băng Vân sẽ có an bài.

Lấy ra ngọc giản dò xét một phen, Dương Khai phát hiện truy đuổi nửa ngày này, đã làm mình xâm nhập vào sâu trong Cổ Địa không ít, nếu tiếp tục đi tới trước, có một địa phương tụ tập đông đúc yêu thú, dường như còn có một con yêu thú bậc mười hai.

Dương Khai vô tình đi trêu chọc phiền toái, chuyến này chủ yếu là đi tìm Tiểu Tiểu, đương nhiên là tận khả năng lẩn tránh chỗ nguy hiểm.

Hắn thu cất ngọc giản, đang chuẩn bị đi vòng tránh địa phương kia, bất chợt trên một cây cổ thụ cách không xa lại truyền tới tiếng "xoạt xoạt", ngay sau đó, một gương mặt đen như mực từ trong đám lá cây thò ra, nhe răng trợn mắt cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, còn ngoắc tay về phía Dương Khai, nói: - Tới bắt ta đi! Mau tới bắt ta đi!

Nữ nhân điên này, làm cho Dương Khai tức giận lỗ mũi đều sai lệch: Mình một mực không tìm được, thì ra nàng ta vẫn ẩn núp ở phụ cận, đây là đùa chơi với mình hay sao...
Advertisement
';
Advertisement