Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ta lừa ngươi thì được gì chứ, dù sao ngươi cũng sắp chết. Dương Khai hờ hững nhìn hắn.

Yêu Vương kia nói: - Lời nói của nhân loại các ngươihừ hừ Ý hắn muốn nói, phần lớn nhân loại đều là kẻ lừa gạt, không đáng tin.

Dương Khai không nói hai lời, xoay người rời đi: - Một khi đã như vậy thì quên đi.

- Chờ chút

Không ngoài dự đoán, Dương Khai mới đi mấy bước, phía sau đã truyền đến tiếng kêu của Yêu Vương kia.

Dù sao tính mạng cũng quan trọng, có một chút hy vọng cũng phải níu vào.

Dương Khai nghiêng người, liếc mắt nhìn hắn.

Yêu Vương lầm bầm một câu, cũng không biết có phải chửi người hay không, một lúc sau mới nói:

- Trước tiên hãy mang bổn vương ra ngoài đã, ngươi muốn biết gì bổn vương sẽ nói hết cho ngươi.

- Cút! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn để ý đến hắn nữa.

Thấy Dương Khai thật muốn đi, tên Yêu Vương liền trở nên khẩn trương, không dám nói điều kiện với Dương Khai nữa, thanh âm khàn khàn nói: - Không sai, lúc trước quả thật có một người từ nơi này rời đi!

Dương Khai lần nữa dừng chân, quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Đừng có giở thủ đoạn bịp bợm ra đây, nếu không ta lập tức đi ngay.

Sắc mặt Yêu Vương khó coi, cũng không dám nhiều lời.

Dương Khai hỏi: - Người từ nơi này rời đi trông như thế nào?

Yêu Vương tức giận nói: - Một nữ nhân, tóc tai bù xù điên điên khùng khùng, còn cầm một viên nội đan đập vào gáy bổn vương, thật là tức chết bổn vương mà, nếu không phải bổn vương là hổ xuống đồng bằng, sao có thể bị nàng ta lăng nhục như thế!

Dương Khai nghe vậy tức cười, nhưng nghĩ lại, lão tam thật đúng là có thể làm ra chuyện như vậy, hắn thản nhiên, mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi: - Nàng rời đi từ phía đó sao?

- Không sai!

Nghe vậy, Dương Khai không khỏi yên tâm. Trước kia hắn không phát hiện ra chút dấu vết nào của lão tam, rất sợ nàng gặp phải bất trắc ở trong này, dù sao trong này cũng rất hung hiểm, vô số thú hồn cực kỳ không dễ chọc. Dương Khai sờ sờ cằm, lại hỏi: - Nàng có thể rời đi, vậy vì sao ngươi vẫn còn bị giữ lại?

Yêu Vương tỏ ra bi phẫn nói: - Nếu có thể rời khỏi, sao bổn vương cò ở lại nơi này chứ, Vạn Linh Chi Mộ có tính áp chế cực lớn đối với sinh linh Cổ Địa, bổn vương có thể đi tới đây đã là may mắn rồi, nhưng muốn rời khỏi lại bất lực!

- Xem bộ dáng của ngươi cũng không giống như gặp đại nạn, vậy sao ngươi ại chạy đến nơi này? Dương Khai tò mò nhìn hắn.

Nhắc đến chuyện này, Yêu Vương không khỏi thổn thức, thở dài nói: - Người có họa phúc khó lường, bổn vương bước nhầm chân liền đi tới địa phương quỷ quái này.

Ở Cổ Địa cũng không biết có bao nhiêu kẻ gặp phải tình cảnh như Yêu Vương, không phải mỗi một sinh linh đi vào nơi này đều là do đại nạn đưa tới, nhưng sau khi vào trong này thì quả thật chính là gặp đại nạn

Cũng may thực lực của Yêu Vương này mạnh mẽ, mới có thể miễn cưỡng chạy đến nơi này, thoát khỏi sự đuổi giết của thú hồn. Nếu không đã sớm chết ngay cả cặn bã đều không còn.

Sau khi nói xong, Yêu Vương thúc giục: - Còn có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi, bổn vương không biết còn kiên trì được bao lâu.

- Không còn. Dương Khai lắc đầu, ánh mắt nhìn qua khắp người hắn.

Thấy ánh mắt hắn không có ý tốt, trong lòng Yêu Vương khẽ động, ý thức được Dương Khai muốn qua cầu rút ván, lúc trước nói cái gì mà tiện tay mang hắn theo, hoàn toàn chỉ là hoang đường. Trong nháy mắt tâm trạng của hắn bi phẫn vô cùng, đã sớm biết nhân loại nói không đáng tin, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, kết quả là vẫn bị người ta qua cầu rút ván, Yêu Vương chỉ cảm thấy muốn gặp được một người lương thiện thật là xa vời, xa vời...

Nhưng không nghĩ tới Dương Khai không lập tức hạ sát thủ với hắn, mà ngược lại, sau một hồi trầm ngâm liền nói: - Giao hồn ấn ra đây, tha ngươi khỏi chết!

Hắn ăn quen bén mùi, lúc trước khống chế Dương Hữu Vi, kết quả lão tam vừa xuất hiện đã do thám được hành tung. Dương Hữu Vi chỉ là một tên Yêu Tướng mà thôi, thủ hạ dưới tay có hạn, nếu có thể khống chế được một tên Yêu Vương phục vụ cho mình, đừng nói tìm lão tam, chỉ sợ tìm Tiểu Tiểu cũng là làm ít hưởng nhiều a.

Hơn nữa có Yêu Vương này làm lá chắn, hắn đi lại hành động ở trong Cổ Địa này cũng dễ dàng hơn.

Yêu Vương vừa nghe vậy lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, giễu cợt nói: - Si tâm vọng tưởng!

Nghĩ lại, hắn đường đường là một trong 32 Yêu Vương, thân phận tôn quý, thực lực mạnh mẽ, sao có thể cam tâm bị một tên nhân loại khống chế? Tên nhân loại này còn không lợi hại bằng mình, nếu mình ở trạng thái đỉnh phong, chỉ cần một bạt là có thể đập chết hắn. Vậy mà hắn lại dám yêu cầu mình giao ra hồn ấn, quả thật là chuyện cười.

Dương Khai cũng không ép buộc hắn, chỉ ung dung nói: - Nếu ngươi chết thì cái gì cũng không còn, còn sống mới có hy vọng.

Yêu Vương cười lạnh không ngừng: - Dù sao vẫn tốt hơn là bị người nô dịch, kéo dài hơi tàn!

Dương Khai quét mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: - Yêu Vương, ngươi có con cái không? Nếu ngươi chết ở đây, thì con cái của ngươi tính sao? Những Yêu tộc từng bị ngươi chèn ép chắc chắn sẽ không khách khí với chúng. Đúng rồi, Yêu Vương, ngươi có thê thiếp không? Với thân phận địa vị Yêu Vương, thê thiếp có lẽ đều xinh đẹp quyến rũ như hoa, sau khi ngươi chết đi, những thê thiếp kia e là sẽ bị người khác mặc sức giày xéo thưởng thức. Lúc đó Yêu Vương ngươi đã bị mất hồn mất xác không thể cảm nhận được gì nữa, đáng tiếc, đáng tiếc a, một đám cô nhi quả phụ, sau này e là sẽ không dễ chịu lắm!

Yêu Vương nghe Dương Khai nói những lời này, sắc mặt vốn mờ đi lập tức đen như đít nồi, chỉ cảm thấy lời nói của tên nhân loại này quả thực như đâm vào tim gan, khiến hắn không khỏi nghĩ tới kết cục bi thảm của con cái và thê thiếp của mình sau khi chết đi.

Nhất là những thê thiếp kia, nếu quả thật bị người khác đặt dưới thân tùy ý rong ruổi

Yêu Vương không muốn nghĩ tiếp nữ, hai mắt đều đỏ lên, không ngừng thở phì phì qua lỗ mũi.

Trương Nhược Tích ở bên cạnh nghe cũng vô cùng không được tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thầm nghĩ sao tiên sinh lại có thể nói ra những lời này chứ, mắc cỡ chết đi được.

Yêu Vương biến sắc, đốm sáng phát ra từ trong người cũng đột nhiên tăng nhanh không ít, dường như bởi vì tâm tình biến hóa mà không thể áp chế được sinh cơ đang mất đi vậy.

Ngoài dự liệu của Dương Khai, một lát sau, không ngờ Yêu Vương lại quay đầu, nghiến răng nói: - Bổn vương thà chết cũng không chịu khuất phục!

Ngay cả những điều này cũng không làm hắn khuất phục? Dương Khai hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng có chút kính nể đối với hắn. Người bình thường, thời điểm sắp chết chỉ sợ điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng, giống như Dương Hữu Vi vậy, mình muốn hắn giao hồn ấn ra, hắn liền lập tức giao ra, nhưng tên Yêu Vương này không ngờ cũng có chút phong phạm, quả thật khiến người ta nhìn với ánh mắt khác trước.

Không có biện pháp thì chỉ có thể dùng chiêu lợi hại hơn. Dương Khai còn trông cậy Yêu Vương này làm việc cho mình, nên không thể giết hắn lúc này, ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu cho Trương Nhược Tích, hừ lạnh nói: - Cho hắn mở mang một chút.

Trương Nhược Tích ngẩn ra, tuy nhiên tâm tư nàng cũng linh hoạt, chỉ trong chốc lát đã hiểu ý Dương Khai, liền đưa tay vỗ vào hư không, lấy ra Vạn Thú Ấn.

Yêu Vương cười lạnh không ngừng: - Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời. Hắn vẫn tỏ ra thấy chết không sờn, ngược lại cũng khiến người ta phải ghé mắt.

Dương Khai không nói một lời. Trương Nhược Tích bấm niệm pháp quyết, không ngừng điểm về phía Vạn Thú Ấn. Chỉ trong chốc lát, liền vang lên những tiếng rào rào chói tai, liên tiếp có từng thú hồn với hình dáng khác nhau từ trong Vạn Thú Ấn bay ra, chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp không gian.

Mỗi một thú hồn đều bảo lưu lại hình dáng khi còn sống, đều uy vũ bất phàm, khí chất lẫm liệt, khí tức kia đều không yếu hơn Yêu Vương, thậm chí còn muốn mạnh hơn.

Yêu Vương trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn.

Trương Nhược Tích nói: - Đây chính là Vạn Thú Ấn, có lực khắc chế cực mạnh đối với hồn phách của yêu thú các ngươi, Yêu Vương, hiện tại ngươi thần phục tiên sinh nhà ta, hay là chờ sau khi ngươi chết ta dùng Vạn Thú Ấn thu thần hồn của ngươi lại, khiến ngươi vĩnh viên không thể luân hồi, ngươi tự chọn đi!

Thân thể gầy yếu của Yêu Vương lập tức run lên, giơ tay chỉ vào Dương Khai, bi phẫn nói: - Các ngươiquả thực khinh người quá đáng!

Hắn có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, không muốn hiến ra hồn ấn để sống lay lắt, nhưng như vậy thì tính sao? Vạn Thú Ấn vừa ra, cho dù hắn chết đi cũng không được an bình, hồn phách vẫn như cũ bị thu vào trong Vạn Thú Ấn.

Đến lúc đó, quả thật chính là sống không bằng chết.

Dương Khai cười hắc hắc, ra hiệu Trương Nhược Tích thu Vạn Thú Ấn lại, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ bả vai Yêu Vương, nói: - Đừng nói những lời khó nghe như thế, Yêu Vương thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, khí khái anh hùng quả thật khiến người khác bội phục, nhưng ta và ngươi dù sao cũng là Nhân Yêu khác đường, không có chỗ tốt thì ta cứu ngươi làm gì!

- Ngươi mà cũng đồng cảm với ta sao. Yêu Vương phẫn nộ nhìn Dương Khai, nhưng hắn cũng không biết làm sao.

Dương hai sờ cằm, nói: - Trước khác nay khác, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nói thật, Yêu Vương, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, ta muốn ngươi thần phục sinh ta cũng chỉ là muốn ngươi làm chút chuyện nhỏ, đợi sau khi làm xong ta sẽ rời khỏi Cổ Địa, đến lúc đó nhất định sẽ trả lại tự do cho ngươi!

- Ta còn có thể tin lời ngươi nói sao?

Yêu Vương khinh bỉ nhìn Dương Khai.

Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Hiện tại ngươi còn có lựa chọn sao?

Tên này trở mặt so với lật trang sách còn nhanh hơn, Yêu Vương sửng sốt nhìn hắn.

- Không có thời gian dây dưa với ngươi, muốn giao hồn ấn ra hay muốn lập tức bị giết chết rồi thu hồn phách ngươi vào Vạn Thú Ấn, ngươi tự xem mà làm! Dương Khai vung tay lên, ngữ khí không cho phép hoài nghi.

Bên kia Trương Nhược Tích đã khống chế Vạn Thú Ấn bay đến đỉnh đầu Yêu Vương, rất có khí thế nếu hắn dám không đáp ứng sẽ lập tức động thủ.

Yêu Vương không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể nghiến răng khẽ kêu lên: - Giao!

Trong thanh âm của hắn tràn đầy bi phẫn cùng không cam lòng, lần này quả nhiên là "rồng bơi nước cạn gặp tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" mà.

Dương Khai lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười, đưa tay ra.

Yêu Vương thúc giục bí pháp, rất nhanh liền có một luồng ánh sáng vàng hiện ra trên trán, Dương Khai bắt lại, phong ấn vào trong thức hải của mình.

Chuyến này vào mộ địa, không chỉ có được Dương Hữu Vi, mà còn có thêm một tên Yêu Vương, cũng không tính là thua thiệt.

Mà lúc này, sau khi Yêu Vương thi triển bí pháp giao ra hồn ấn bản thân thì suy yếu vô cùng, đốm sáng sinh cơ tỏa ra tán loạn, như thể sắp chết đến nơi vậy.

Dương Khai dùng một tay đỡ lấy hắn, rồi xoay người bay về hướng quang môn màu xám đen kia, cất tiếng hỏi: - Có thể ra ngoài từ nơi này đúng không?

Yêu Vương khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp. Tuy lần này thoát vây, nhưng lại mất đi tự do, từ nay về sau phải làm nô bộc cho người ta, đây quả thật không phải là điều hắn mong muốn, cho nên hắn cũng không tỏ ra vui sướng sau khi sống lại từ cõi chết, ngược lại tâm trạng rất kém.

Không bao lâu, Dương Khai đã dẫn theo Yêu Vương đi tới trước quang môn, hắn thúc giục đế nguyên, bao phủ Yêu Vương và Trương Nhược Tích lại, lúc này mới chợt lách người vọt vào.

Trong nháy mắt, hai người một yêu đã thoát khỏi Vạn Linh Chi Mộ, lần nữa xuất hiện ở một thế giới xanh biếc.

Xung quanh là cổ thụ cao chọc trời, tràn đầy lực lượng hoang dã, chính là một nơi nào đó trong Man Hoang Cổ Địa.

Không ngờ lại dễ dàng như vậy! Dương Khai không khỏi có chút kinh ngạc.

Xem ra sự tồn tại của Vạn Linh Chi Mộ quả thật là nhắm vào sinh linh trong Man Hoang Cổ Địa, cũng không hạn chế người từ ngoài vào, dĩ nhiên, sau khi đi vào sẽ phải trốn khỏi sự đuổi giết của vô số thú hồn, nếu không thì cũng đều chỉ là con đường chết.

Hắn quan sát xung quanh, nơi này không phải là sơn cốc lúc trước đi vào Vạn Linh Chi Mộ, cũng không biết là nơi quỷ quái nào.
Advertisement
';
Advertisement