Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ba người xuất hiện gây ra tiếng động nhỏ, cách đó không xa một tên Yêu tộc liền bay nhanh tới dò xét, nhưng chưa kịp tới gần, Dương Khai đã ra lệnh cho Yêu Vương. Nó lập tức khẽ gầm lên, lao thẳng tới tên Yêu tộc kia nhanh như tia chớp

Một tiếng kêu thảm lập tức truyền ra, tên Yêu tộc kia ngay cả người nào đánh lén cũng không kịp nhận ra đã bị ấn ngã xuống đất. Hàm răng của Yêu Vương táp thẳng vào cổ hắn, cắn nuốt máu thịt ngấu nghiến. Tên Yêu tộc lập tức liền hét lên thảm thiết, không ngừng vung vẫy nhưng thủy chung không thể thoát khỏi, từ từ im hẳn.

Một lát sau, Yêu Vương đứng dậy, chùi mép rồi vòng trở lại.

Máu tươi Yêu tộc đối với nó có vẻ là thứ đại bổ, vốn hình dáng gầy trơ xương, nay đã có chút sáng bóng, ngay cả máu thịt cũng sinh ra không ít, sinh cơ cũng được gia tăng.

Hắn nhìn Dương Khai, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu.

- Yêu Vương, ngươi xưng hô thế nào? Dương Khai hỏi.

- Tạ Vô Úy! Yêu Vương khó chịu trả lời. Tuy nhiên thấy Dương Khai cũng không vì hắn là hồn nô mà khinh thường, ngược lại cũng dễ chịu hơn không ít. Quả thực hắn sợ Dương Khai vừa trở thành chủ nhân đã vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, với hắn tính tình nóng nảy của hắn khẳng định sẽ không nhịn được.

- Có ý nghĩa, cái tên Yêu Vương rất hay! Dương Khai mỉm cười.

Tạ Vô Úy khoát tay chặn lại nói: - Vớ vẫn.

Im lặng một hồi, hắn lại hỏi: - Muốn bổn vương gọi ngươi như thế nào?

Dương Khai trả lời: - Gọi Dương thiếu là được.

Tạ Vô Úy khẽ gật gật đầu, hỏi: Dương thiếu, lúc trước ngươi nói muốn bổn vương làm chút chuyện, không biết cụ thể là chuyện gì?

Hắn tỏ ra không thể chờ đợi được, muốn sớm làm cho xong chuyện của Dương Khai, thoát khỏi khống chế của hắn, không chút che giấu.

- Không vội. Dương Khai khẽ cười, nói: - Ta dẫn ngươi trở về địa bàn của ngươi trước đã rồi nói sau, chuyện ta muốn làm, nếu thiếu nhân thủ không thể tiến hành được.

Còn muốn ta trở về địa bàn của mình sao? Tạ Vô Úy tỏ ra chán nản, hắn thân là Yêu Vương một trong 32 đường, thân phận địa vị cao quý, không ngờ lại phải đi cùng một tên nhân loại, lại còn bị tên nhân này loại sai làm này làm nọ, sau này cái mặt già này biết giấu đi chỗ nào chứ?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Dương Khai nói:

- Yêu Vương yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải khó xử. Nếu thủ hạ của ngươi hỏi, cứ nói bổn thiếu là bằng hữu từ bên ngoài tới thăm ngươi, Yêu tộc Cổ Địa quen biết với một hai bằng hữu nhân loại bên ngoài chắc không có vấn đề gì chứ?

Khóe miệng Tạ Vô Úy giật một cái, nói một câu trái với lòng: - Không có vấn đề.

Nếu không phải hồn ấn bị Dương Khai nắm trong tay, sao hắn lại nghe theo lệnh của Dương Khai chứ, nhưng hiện tại ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu a.

Lập tức ba người thi triển thân hình, bay vào sâu trong Cổ Địa.

Tạ Vô Úy vô cùng quen thuộc Man Hoang Cổ Địa, hắn dẫn theo Dương Khai và Trương Nhược Tích một đường tiến thẳng mà đi, không cần che dấu.

Bên đường ngẫu nhiên có vài tên Yêu tộc không có mắt đi tới dò xét, kết quả đều trở thành thức ăn bổ sung sinh cơ cho Tạ Vô Úy.

Nửa ngày sau, phía trước liền xuất hiện một tòa núi cao nguy nga, trên núi thấp thoáng có một vài ngôi nhà. Khi tới gần, Dương Khai mới phát hiện những kiến trúc kia rõ ràng đều dùng từng khối đá lớn nhỏ xây thành, cũng không có bao nhiêu mỹ cảm, ngược lại còn có vẻ thô cuồng, phóng khoáng, thể hiện đúng bản tính Yêu tộc.

Sườn núi có sơn động dày đặc, trong sơn động có không ít Yêu tộc cư ngụ. Khi ba người Dương Khai bay tới, hiển nhiên kinh động những Yêu tộc này, chúng vội vàng bay ra dò xét. Nhưng còn chưa kịp thấy rõ, ba người đã bay vào trong đại điện duy nhất ở nơi này.

Lập tức mấy tỳ nữ thanh tú trong điện quýnh lên, sợ hãi nhìn Tạ Vô Úy, rồi hạ thấp người hành lễ: - Đại nhân!

Tâm trạng của Tạ Vô Úy đang không tốt, nên cũng lười để ý tới những tỳ nữ này, xông thẳng vào trong. Trái lại, Dương Khai cùng Trương Nhược Tích theo sau Tạ Vô Úy, lại khiến cho những tỳ nữ kia liên tiếp liếc nhìn.

Dù sao trên người hai người không có chút yêu khí nào, rõ ràng chính là nhân loại. Các nàng cũng không biết tại sao, Tạ Vô Úy ra ngoài một chuyến lại dẫn theo hai nhân loại về, hơn nữa nhìn bộ dáng hai người này, dường như cũng không phải là tù binh bị đại nhân bắt về.

Trên đại điện, có một bảo tọa bằng xương trắng nhợt, cũng không biết do hài cốt yêu thú gì điêu khắc thành, trông rất cuồng dã. Tạ Vô Úy đi thẳng lên phía trên, xoay người phất trường bào ngồi xuống, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống, trông cũng rất uy nghiêm.

Tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt Tạ Vô Úy liền trở nên ngượng ngùng.

Vừa về tới địa bàn của mình, nhất thời hắn quên mất tình cảnh của bản thân, đến khi nhìn thấy Dương Khai đứng dưới tủm tỉm cười nhìn mình, Tạ Vô Úy vội vàng đứng lên.

- "Yêu Vương, ngươi ngồi xuống đi, chúng ta chỉ là ngươi bằng hữu bên ngoài tới đây mà thôi". Dương Khai truyền âm nói một câu, hắn thấy tính khí Yêu Vương là loại người thà chết chứ không chịu khuất phục, cho nên cũng không muốn làm khó hắn. Dù sao Dương Khai còn có việc cần hắn làm, những thủ tục bề ngoài này không cần quá để ý.

Tạ Vô Úy thầm cảm kích, cảm thấy nhân loại này cũng coi như thông tình đạt lý, sự bài xích trong lòng ngược lại cũng không có còn mãnh liệt như trước, liền thuận thế ngồi xuống rồi đưa tay nói: - Mời Dương thiếu an tọa!

Dương Khai mỉm cười, xoay người đi sang một bên, tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện thấy nơi này so với nơi ở của tên Dương Hữu Vi kia, khí thế phải hơn ba phần, bất kể là kiến trúc hay cách bố trí đều hơn không chỉ một cấp bậc, thầm nghĩ Yêu Vương không hổ là Yêu Vương, Dương Hữu Vi chỉ là một Yêu Tướng nhỏ bé, căn bản không thể sánh bằng. Lúc hắn vừa mới đến đây đã cảm nhận được có không ít khí tức yêu thú bậc mười hai trên núi, tương đương với cường giả Đế Tôn Cảnh của nhân loại.

Chỉ một Yêu Vương trong tay đã có nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy, thì 32 đường sẽ có bao nhiêu, chưa nói trong Man Hoang Cổ Địa này còn có tứ đại thánh linh.

Lực lượng yêu tộc như vậy, nếu đưa ra ngoài, trừ khi 10 đại Đế Tôn liên thủ ngăn cản, nếu không chỉ sợ thật sự có thể càn quét toàn bộ Tinh Giới.

Man Hoang Cổ Địa, quả thực không thể khinh thường a.

Trương Nhược Tích ngoan ngoãn đứng ở phía sau, ánh mắt cũng tò mò quan sát xung quanh.

- Người đâu! Tạ Vô Úy trầm giọng gọi người.

Lập tức phía ngoài có sáu tên Yêu tộc khí thế mười phần bước nhanh vào, dường như đã sớm chờ đợi từ trước. Khí tức mỗi tên đều rất hung hãn, khi nhìn tới Dương Khai đồng tử hơi co lại, bởi vì mấy tên Yêu tộc này cảm nhận được, tên nhân loại này không dưới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

6 tên Yêu tộc bước vào đại điện, đồng loạt ôm quyền, nói: - Bái kiến đại nhân!

Tạ Vô Úy nhấc tay ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ, lúc này mới cất tiếng hỏi: - Trong khoảng thời gian bổn vương rời khỏi, không xảy ra chuyện gì chứ?

Hắn cũng không nói với thuộc hạ bản thân trong lúc vô ý đã tiến vào Vạn Linh Chi Mộ, nếu không cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.

Lập tức, một tên Yêu tộc bên trái có thân hình gầy gò tiến lên một bước, ôm quyền nói: - Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.

- Chuyện gì? Tạ Vô Úy không thèm liếc mắt, hờ hững hỏi một câu rồi nhận lấy ly trà tỳ nữ đưa qua, khẽ nhấp một ngụm. Nước trà này cũng không biết làm từ thứ gì, màu nước đỏ sẫm, sền sệt như máu tươi, lại tỏa ra mùi hương cổ quái.

Tên Yêu tộc nghe hỏi vậy, liền ngập ngừng liếc mắt nhìn Dương Khai đang ngồi bên cạnh.

Rõ ràng là không muốn bẩm báo trước mặt một tên nhân loại, tránh cho tin tức cơ mật bị tiết lộ.

Tạ Vô Úy nhấp trà, rồi đặt xuống cái đế đựng trà bằng xương, nhướng mày nói: - Cứ nói đừng ngại, Dương thiếu là sinh tử chi giao của bổn vương, không cần giấu giếm.

Hắn nói vậy cũng là bất đắc dĩ, hiện tại hồn ấn của hắn bị Dương Khai nắm trong tay, sống chết chỉ trong một ý niệm của người ta, nên cho dù hắn có muốn Dương Khai lui ra cũng hữu tâm vô lực. Hắn thầm hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không truyền thủ hạ vào, khiến tình huống bây giờ tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể kiên trì để thuộc hạ hồi báo.

Những tên Yêu tộc kia nghe vậy liền tỏ ra kinh hãi, trước đó bọn chúng thấy trong đại điện có một tên nhân loại đang ngồi, trong lòng còn đang nghi hoặc, không biết tên nhân loại này có lai lịch gì, không ngờ lại được Yêu Vương đại nhân tiếp đãi như thế. Hiện tại lại nghe Tạ Vô Úy nói là sinh tử chi giao, khiến chúng vô cùng khiếp sợ.

Từ lúc nào Yêu Vương đại nhân lại giao hảo cùng một tên nhân như vậy?

Tuy nhiên nghĩ lại, có lần Yêu Vương đại nhân rời khỏi Cổ Địa mấy chục năm, dường như là đi ra thế giới nhân loại, nghe nói chuyến đi đó vô cùng hung hiểm, suýt nữa bỏ mạng, sau đó lại được một nhân loại cứu mạng, mới có thể quay lại Cổ Địa.

Bất tri giác, mấy tên Yêu tộc này đã đem Dương Khai cùng ân nhân cứu mạng của Tạ Vô Úy cho là một, trong lòng liền bừng tỉnh, sự kiêu ngạo và khinh thường trong ánh mắt cũng thu liễm rất nhiều.

Tên Yêu tộc kia trầm giọng nói: - Đại nhân, Huyết Môn có biến!

- Huyết Môn! Động tác của Tạ Vô Úy chợt ngừng, ánh mắt tỏ ra khiếp sợ quay lại nhìn tên thủ hạ, tên này khẽ gật đầu xác nhận. Tạ Vô Úy tỏ ra kích động, trầm giọng nói: - Tin tức chính xác chứ?

Tên Yêu tộc kia nói: - Hoàn toàn chính xác, tin tức này ban đầu do một tên thuộc hạ của Yêu Vương Tê Lôi phát hiện ra, tuy nhiên lúc đó có không ít người đều thấy được, liền vội vàng báo lên trên. Hiện giờ tin tức về Huyết Môn đã kinh động đến bốn vị nguyên Thánh Tôn, họ đều đang phái người dò xét.

Tạ Vô Úy lập tức không giữ được bình tĩnh, hấp tấp đứng dậy nói: - Nói cặn kẽ tình huống một lần.

- Rõ! Tên Yêu tộc kia lĩnh mệnh, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, rồi nói: - Hơn một tháng trước, Huyết Môn bỗng nhiên phát ra huyết quang, phóng lên cao, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt liền trở về bình thường như cũ. Nhưng trong một tháng này, rõ ràng Huyết Môn không giống như trước kia, dường như nó tỏa ra một loại ma lực, không ít người sau khi tiến lại gần đều không tự chủ được mà xông vào, bỏ mạng.

- Huyết mạch hấp dẫn? Ánh mắt Tạ Vô Úy sáng lấp lánh.

Tên Yêu tộc kia gật gật đầu nói: - Thuộc hạ cũng đoán vậy, thuộc hạ cũng từng liều chết đi tới đó tìm hiểu, phát hiện Huyết Môn kia quả thật có thể lôi kéo thuộc hạ, khiến trong đầu thuộc hạ hiện ra ý niệm không quản hết thảy xông vào, nếu không phải đám người Thử Ngọc vào thời khắc mấu chốt xuất thủ cứu giúp, hẳn thuộc hạ đã gặp phải bất trắc! Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Huyết Môn sắp mở ra, truyền thuyết lưu truyền không phải là giả.

Tạ Vô Úy nghe vậy vẻ mặt tràn đầy kích động, hai tay chắp sau lưng, bước qua bước lại trên đài cao, một hồi lâu sau mới dừng lại, trầm giọng nói: - Bên phía Thánh Tôn nói sao?

Tên Yêu tộc kia trả lời: - Cách nhìn nhận vấn đề của mấy vị Thánh Tôn bên kia đều thống nhất, giết những người đến gần, tung tin đồn thất thiệt. Hiện tại tám vị sứ giả đã đồng loạt xuất động tới phụ cận Huyết Môn, phong tỏa xung quanh, không ai có thể tới gần.

- Tung tin thất thiệt? Tạ Vô Úy cười lạnh: - Bị huyết mạch hấp dẫn là bản năng của chúng ta, mấy tên Thánh Tôn vọng tưởng chỉ dùng lời nói là có thể lấp liếm được sao? Bọn chúng tính toán cũng thật hay, chúng sợ rằng sẽ lại có thêm vài vị Thánh Tôn mới, dẫn tới địa vị của bọn họ bị ảnh hưởng đó thôi.
Advertisement
';
Advertisement