Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thấy sắc mặt Dương Khai khó coi, trưởng lão cùng Mộc Na nhìn nhau một cái, cùng nhau hành lễ, khẩn cầu nói: - Mong khách quý hãy trợ giúp hai tộc chúng ta một tay!

Dương Khai nghiêng người tránh qua một bên, thản nhiên nói: - Hai vị đây là muốn làm khó cho ta a.

Trưởng lão lắc đầu nói: - Không phải như vậy, chúng ta chỉ là thuận theo ý trời thôi.

- Ý trời?

Dương Khai cười lạnh một tiếng. - Ý trời đâu ra!

Trưởng lão mỉm cười, nghiêng người qua một bên, chỉ vào vách động nói: - Khách quý mời xem.

Mộc Na cũng vung tay lên, một luồng sáng bảy màu đột nhiên bắn ra, chiếu sáng cả một vách động. Luồng sáng đó dán chặc vào vách động, chậm rãi quay quanh, mà theo ánh sáng chiếu vào, Dương Khai đột nhiên phát hiện trên vách động đó lại hiện lên vài bức họa vô cùng cổ xưa.

Bức thứ nhất, một người ngồi khoanh chân, trên hai đầu gối đặt một tảng đá. Người đó đưa một ngón tay ra, trên đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu tươi rơi trên tảng đá đó. Kỳ lạ là máu tươi trên đầu ngón tay của người trong bức họa lại không phải màu đỏ sẫm mà là màu vàng.

Dương Khai nhìn ngơ ngác, còn chưa nhìn thấu triệt thì ánh mắt không tự chủ được theo luồng sáng di chuyển sang bức thứ hai.

Trên bức họa thứ hai, người đó vẫn ngồi khoanh chân, chỉ là gần đó lại có thêm một thân ảnh xinh xắn, lưng khom xuống, tứ chi chạm đất, giống như một con khỉ đang nhảy nhót đuổi theo bướm bay.

Hai bức họa cũng chỉ dùng những nét vẽ đơn giản nhất để phác họa ra, trông vô cùng thô sơ, nhưng ý tứ muốn biểu đạt thì lại được bày ra rất sống động.

Đây là Tiểu Tiểu cùng mình sao? Đầu Dương Khai mơ hồ, quả thực không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Cái thân ảnh xinh xắn đỏ rõ ràng chính là Tiểu Tiểu a, còn thân ảnh có thể nhỏ ra máu màu vàng thì ngoài mình ra còn có thể là ai khác?

Chỉ là... hình vẽ này rõ ràng đã loang lỗ nhiều năm, cực kỳ cổ xưa, ít nhất cũng vật của vài trăm đến ngàn năm trước, làm sao có thể vẽ mình lên trên đó?

Dương Khai không khỏi sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không chân thật.

Lại nhìn sang bức thứ ba, hình ảnh đập vào mắt khiến mí mắt Dương Khai không khỏi co rút lại. Bởi vì trên bức họa thứ ba đó chính là cảnh tượng mình cùng Tiểu Tiểu kề vai chiến đấu. Hình ảnh Tiểu Tiểu cầm Hám Thiên Trụ trong tay đại phát thần uy rất là sắc sảo, giống y như đúc.

Bức thứ tư tựa như là ở trong một thông đạo, ánh sao lượn lờ, không gian vỡ nát. Tiểu Tiểu bị hút vào trong khe nứt không gian, chỉ còn một cánh tay còn lộ ra bên ngoài, dường như muốn nắm bắt cái gì đó.

Đây là lúc mới vào Tinh Giới, cảnh ngộ trong thông đạo tinh quang a!

Bưc thứ năm, xung quang Tiểu Tiểu nhiều thêm chín thân ảnh bằng đá giống nó như đúc, trong một khu rừng nguyên thủy rậm rạp nghỉ ngơi lấy sức, bốn phía có rất nhiều Mộc linh nhỏ bé bay lượn.

Bức thứ sáu, người trong bức họa đầu tiên tìm được thân ảnh xinh xắn đó, xa cách lâu ngày gặp lại, vui mừng không kiềm chế được, lửa trại sáng sủa, rất nhiều Thạch linh cùng Mộc linh ở một bên vừa múa vừa hát, cùng với chuyện phát sinh đêm này hoàn toàn trùng khớp với nhau.

Bức thứ bảy, trên bức họa xuất hiện một cái cửa lớn hình trứng, toàn thân màu đỏ như máu, vô số sinh linh thiên hình vạn trạng ở gần cửa lớn màu máu chiến đấu với nhau, tử thương thành một mảnh.

Bức thứ tám, thân ảnh xinh xắn đó ngang trời mà đến, dưới sự giúp đỡ của nhân loại xông vào trong cửa lớn màu máu, biến mất không thấy.

Bức thứ chín, cái gì cũng không có, chỉ còn lại một cái cửa lớn màu máu, ngoài ra không còn vật gì khác, lưu lại cảm giác hụt hẫng.

Có tất cả chín bức họa, khắc ở trên vách thân cây, tuy phác họa đơn giản nhưng sống động như thật.

Dương Khai xem xong, tâm tư xoay chuyển, một lát sau mới ngẩng đầu nói: - Đây là có ý gì?

Trưởng lão nói: - Mộc linh nhất tộc mặc dù không giỏi chiến đấu nhưng lại có nhiều năng lực kỳ lạ, tộc trưởng đời trước của Mộc linh tộc tinh thông thuật bói toán. Trước khi chết, cảm nhận được một ngày nào đó trong tương lại hai tộc chúng ta sẽ gặp phải tai ương diệt tộc, liền dùng sinh mệnh lực cuối cùng làm cái giá để tính một quẻ, vì hai tộc chúng ra tìm được đường ra. Chín bức họa này chính là nàng lưu lại.

Mộc Na thở dài nói: - Hơn một ngàn năm rồi, ta cùng với trưởng lão vẫn luôn tìm hiểu ngụ ý của chín bức họa này nhưng vẫn không thể hiểu được. Cho đến khi Thạch Cửu đột nhiên từ ngoại giới tìm đến, khiến cho chúng ta ấn chứng với nội dung trên bức họa thứ năm. Chúng ta mới hiểu được hi vọng của hai tộc không nằm trong hai tộc mà là ở trên người Thạch Cửu, trên người của khách quý ngài.

Khóe miệng Dương Khai giật một cái: - Chỉ dựa vào chín bức họa này hai vị liền mạo hiểm tính mạng của mọi người trong hai tộc?

Trưởng lão nghiêm nghị lắc đầu, nói: - Đây là ý trời, đây là gợi ý, không phải là mạo hiểm! Khách quý, chúng ta đã đợi ngài rất lâu rồi!

Dương Khai sửng sốt, hôm nay lúc vừa mới gặp trưởng lão thì đã nghe lão nói qua lời này. Lúc đó hắn còn tưởng rằng là bởi vì Tiểu Tiểu, lại không nghĩ tới lão còn có ý khác.

Bên trong cây, ánh mắt của trưởng lão cùng Mộc Na đều sáng quắt nhìn Dương Khai, gương mặt đầy kỳ vọng.

Dương Khai thở dài:

- Cho dù là gợi ý do tộc trưởng đời trước của Mộc linh tộc dùng sinh mệnh cuối cùng lưu lại cũng không có nói sự việc nhất định thành công a. Hắn chỉ vào bức họa thứ chín nói: - Ở đây cái gì cũng không có!

Mộc Na nghiêm mặt nói: - Ta tin tưởng đại nhân đời trước sẽ không làm chuyện vô ích, nếu đây là một cái tuyệt lộ thì ngài sẽ không lưu lại gợi ý ở đây. Nếu như ngài đã lưu lại vậy thì sẽ chỉ cho chúng ta con đường chính xác.

- Khách nhân ngài...

Trưởng lão lại mở miệng nói.

Còn chưa kịp nói hết lời, Dương Khai đã xua tay cắt ngang lão: - Chuyện này liên quan quá lớn, ta phải suy nghĩ lại, hai vị không cần nói thêm nữa.

Nói xong, Dương Khai cũng không cần biết hai người có ý nghĩ gì, xoay người đi ra hốc cây. Bên ngoài vẫn huyên náo không ngừng, rất nhiều tộc nhân của Mộc linh cùng Thạch Linh đều ca múa nói cười. Nhược Tích bị một đám Mộc linh kéo đi, đang nhẹ nhàng nhảy múa, tư thế duyên dáng, làm cho một đám Mộc linh vỗ tay khen ngợi, vài tên Thạch linh thì nhìn tới con ngươi cũng muốn rớt ra ngoài.

Tiểu Tiểu cũng uốn tới ẹo lui giống như người điên vậy, chỉ là bộ dáng quả thật không dám khen.

Dương Khai không có đi quấy rầy bọn họ, thân hình lắc một cái, liền quay về nhà trên cây của Tiểu Tiểu, khoanh chân ngồi xuống.

Mắt thấy hắn biến mất, trưởng lão khẽ thở dài một hơi, dường như đang tiếc hận không thể ngay tại chỗ thuyết phục được Dương Khai.

Mộc Na quay đầu nhìn chín bức họa, đột nhiên vung tay một cái, luồng sáng nhấp nháy, bức họa thứ chín hoàn toàn biến đổi. Cửa lớn màu máu vẫn như cũ, chỉ là nhiều thêm một người đá khổng lồ có hình thể to lớn, bễ nghễ ngông cuồng, tự cao tự đại, trên vai khiêng một cây gậy to lớn đen như mực, rõ ràng là Tiểu Tiểu.

Mộc Na nói: - Nếu như là hình ảnh này, lúc nãy hắn có thể đồng ý hay không?

Trưởng lão nói: - Nếu đã là gợi ý, tự nhiên sẽ chỉ dẫn con đường, sẽ không chỉ ra kết quả. Nếu là như vậy, sợ là hắn sẽ nổi lên nghi ngờ, hắn cũng không phải ngu ngốc, hình ảnh lúc trước là tốt nhất.

Mộc Na nghe vậy, gật đầu đồng ý, lại vung tay lên, bức họa thứ chín lại khôi phục như ban đầu.

Trưởng lão thở ra một hơi nặng nề, nói: - Chúng ta liên thủ lừa gạt hắn vốn là không nên, chỉ là chúng ta đã tới bước đường cùng rồi, muốn thành công nhất định phải có trợ giúp, tự nhiên phải cho hắn cơ hội suy nghĩ.

Mộc Na nói: - Trưởng lão nói không sai!

Hai vị tộc trưởng cũng coi như là khổ tâm suy tính rồi. Dương Khai làm sao nghĩ tới hai vị này thoạt nhìn đức cao vọng trọng không ngờ lại cấu kết với nhau lừa gạt mình. Mà chín bức họa trên vách cây cũng chỉ là Mộc Na tiện tay tạo ra mà thôi, căn bản không phải là cái gì gợi ý do tộc trưởng đời trước của Mộc linh tộc lưu lại.

Nếu mà biết được, Dương Khai nhất định đánh bọn họ thành đầu heo.

Dương Khai khoanh chân ngồi trong nhà cây đang lưỡng lự, theo hắn nghĩ, trực tiếp mang hai tộc ra khỏi nơi thị phi này là cách tốt nhất, nếu không được thì mang Tiểu Tiểu đi.

Nhưng một câu cố thổ khó rời của trưởng lão làm cho ý nghĩ của hắn chết yểu. Nếu thật sự muốn cưỡng ép mang Tiểu Tiểu đi cũng không phải không được nhưng nếu làm như vậy thì sẽ khiến cho Tiểu Tiểu mất đi cơ hội trở thành Thái Nhạc thánh linh.

Một mặt có cơ hội để Tiểu Tiểu trở thành thánh linh, một mặt lại phải đối mặt với nguy hiểm lớn lao, Dương Khai rơi vào thế khó xử.

Vẫn phải xem suy nghĩ của bản thân Tiểu Tiểu a.

Khi trời sáng, cuộc vui chơi của hai tộc cuối cùng cũng dừng lại. Đám Mộc linh rối rít ẩn vào trong rừng biến mất không thấy, đám Thạch linh cũng từng người quay về nhà cây của mình.

Nhược Tích cùng Tiểu Tiểu cùng nhau quay về, thấy Dương Khai khoanh chân ngồi ở nơi đó. Nhược Tích không nhịn được thè lưỡi ra, tối hôm qua chơi đến quên hết tất cả, rốt cuộc tiên sinh biến mất lúc nào nàng cũng không biết.

- Tiểu Tiểu qua đây! Dương Khai hướng về phía Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay.

Tiểu Tiểu lập tức nhảy nhót tới bên cạnh, tò mò nhìn hắn, không biết Dương Khai có chuyện gì.

Dương Khai đưa một tay ra, cầm một tay của Tiểu Tiểu, thúc dục thần niệm cùng nó bắt đầu nói chuyện.

Một hồi lâu sau, Dương Khai mới than nhẹ một tiếng: - Ngươi thật sự quyết đinh vậy sao?

Không ngoài dự đoán, Tiểu Tiểu quả thật muốn vào Huyết Môn, lợi hại trong đó trưởng lão đã sớm nói qua với nó rồi, không hề có nửa điểm ý tứ cưỡng ép.

Tiểu Tiểu đứng thẳng người, hai đấm vỗ vào ngực, dáng điệu ta rất cường tráng, ta cái gì cũng không sợ.

Dương Khai lắc đầu cười khổ, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: - Đi nói với trưởng lão, chuyện của hắn ta đáp ứng.

Tiểu Tiểu ngẩn ra, hiển nhiên là không hiểu được ý tứ của Dương Khai, nhưng vẫn nghe lời chạy ra ngoài.

- Tiên sinh, có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Nhược Tích thấy sắc mặt Dương Khai không tốt, không khỏi có chút bất an.

Dương Khai nhíu nhíu mày, cũng không có che giấu, nói: - Hai tộc Thạch linh cùng Mộc linh muốn đưa Tiểu Tiểu vào Huyết Môn, đi kế thừa căn nguyên thánh linh lực, ta có chút lo lắng.

- A! Nhược Tích lập tức che miêng kinh hô. - Vào Huyết Môn, nhưng lúc này ở nơi đó...

- Đúng vậy, rất khó, nếu ta không giúp thì bọn họ khẳng định không có cách nào đột phá được phòng ngự xung quang Huyết Môn, cho dù có ta giúp đỡ cũng không nhất định thành công.

- Vậy vì sao tiên sinh còn đáp ứng?

Dương Khai nói: - Làm hết sức mình, còn lại theo ý trời, nếu thật sự không được thì ta vẫn có chút nắm chắc dẫn bọn họ chạy trốn.

Ánh mắt Nhược Tích lóe lên, khẽ cắn đôi môi đỏ mộng, nói: - Vậy ta cũng muốn giúp.

Dương Khai trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: - Không được, nếu lần này thật sự muốn xông qua Huyết Môn, cục diện sẽ rất nguy hiểm, thực lực của ngươi... không đủ, ngoan ngoãn chờ đợi là được.

Gương mặt Trương Nhược Tích đầy vẻ ủy khuất, nhưng lại không dám làm trái ý của Dương Khai, chỉ có thể nhẹ giọng đáp: - Biết rồi!

Dương Khai nhìn nàng một cái, ôn hòa nói: - Ta từ Trương gia mang ngươi ra thì có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ngươi, đợi tới lúc ngươi tấn thăng Đế Tôn rồi lại tham gia chuyện như vậy cũng không muộn.

- Vâng! Trương Nhược Tích rầu rĩ trả lời.
Advertisement
';
Advertisement