Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong nhà trưởng lão trên cây, Thạch linh trưởng lão cùng Mộc linh tộc trưởng đều mừng rỡ ra mặt khi nghe được Tiểu Tiểu thông báo, thầm cảm thấy không có uổng phí một phen khổ tâm, cuối cùng cũng khiến cho Dương Khai đáp ứng thỉnh cầu của hai tộc.

Hai người còn tay trong tay mà đến, chủ động đến nhà trên cây của Tiểu Tiểu.

Nhược Tích cùng Tiểu Tiểu bị đuổi ra bên ngoài, chỉ còn lại Dương Khai cùng tộc trưởng hai tộc ngồi khoanh chân ở bên trong.

Trưởng lão cười ha hả, rõ ràng tâm trạng không tệ, gương mặt Mộc Na cũng như gió mùa xuân, vui không kiềm chế được.

Chỉ có Dương Khai mặt như đưa đám, có chút phá hỏng phong cảnh.

- Trưởng lão, ta nói trước, giúp các ngươi là giúp các ngươi, nhưng nếu sự việc không ổn, ta sẽ mang Tiểu Tiểu rời đi ngay, các ngươi chỉ có thể tự cầu phúc.

- Tất nhiên tất nhiên! Trưởng lão vuốt râu đá, liên tục gật đầu. - Nếu thật sự chuyện không làm được, chúng ta cũng không miễn cưỡng cái gì.

Dương Khai gật đầu nói: - Một khi đã như vậy, ta cũng không còn gi để nói, hai vị có kế hoạch gì không?

Trưởng lão cùng Mộc Na nhìn nhau một cái, người trước nói: - Xông qua đó đưa Thạch Cửu vào trong Huyết Môn, đây có tính là kế hoạch không?

Khóe miệng Dương Khai co giật một cái, cả giận nói: - Cái này tính là kế hoach cái rắm! Lúc này Huyết Môn đang bị bốn đại Thánh Tôn giám thị, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là tám sứ cùng xuất hiện, ba mươi hai đường Yêu Vương gào thét chạy ra, các ngươi làm sao xông qua đó?

Trưởng lão hơi có chút ngượng ngùng nói: - Khách nhân ngài không phải tinh thông lực lượng không gian sao? Mang theo chúng ta xông qua là được rồi.

Mí mắt Dương Khai co lại, nhìn chằm chằm lão nói: - Tiểu Tiểu nói cho ngươi biết?

Hắn chưa từng ở trước mặt Thạch linh nhất tộc thi triển qua lực lượng không gian. Trưởng lão ngay cả cái này cũng biết, rõ ràng là nghe được từ Tiểu Tiểu.

Mộc Na nói: - Khách nhân không nên tức giận, hai tộc chúng ta tuyệt đối không có ác ý với ngài, sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật nào của ngài. Chuyện này cũng không phải Thạch Cửu chủ động nói ra. Là nhờ vào tin tức do trưởng lão thăm dò được từ trong ký ức của Thạch Cửu lúc Thạch Cửu tìm đến chúng ta.

Thanh âm của Dương Khai càng thêm rét lạnh, nhẹ nhàng cười nói: - Vậy hai vị còn biết được bí mật gì của ta nữa?

Trưởng lão ho khan một tiếng, nói: - Chúng ta còn biết khách nhân có một bí báo không gian rất thần kỳ, có thể thần không biết quỷ không hay mang chúng ta đi cùng.

Dương Khai không khỏi liếc mắt một cái, có chút muốn giết người diệt khẩu, chỉ một cái là xong. Hắn cũng hiểu được tại sao hai tộc nhất định muốn nhờ mình giúp đỡ, thậm chí trước đó ngay cả mình có thực lực gì cũng không hỏi thăm câu nào.

Mình có Huyền Giới Châu, lại tinh thông lực lượng không gian, quả thật có thể thần không biết quỷ không hay mang bọn họ cùng nhau đến trước Huyết Môn. Đây là ưu thế không người nào có được.

Tìm ai hỗ trợ cũng không bằng tìm mình hỗ trợ được nhanh gọn như vậy.

Trưởng lão nói: - Kế hoạch của chúng ta là như vậy. Đầu tiên tộc nhân hai tộc chúng ta sẽ trốn trong không gian bí bảo, sau đó khách nhân ngài sẽ thi triển thần thông không gian mang chúng ta đến trước Huyết Môn. Những chuyện còn lại khách nhân không cần quá lo lắng nữa, chỉ cần có thể tới gần Huyết Môn, chúng ta tự có biện pháp đưa Thạch Cửu vào trong đó.

Dương Khai híp mắt nói: - Theo như ta được biết, Huyết Môn là một trong hai đại cấm chế của Man Hoang Cổ Địa, ngày thường sinh linh trong Cổ Địa ngay cả đến gần cũng không cách nào làm được, càng không cần nói tiến vào trong đó. Các ngươi có biện pháp gì sao?

Mộc Na hé miệng cười, nói: - Ngày thường là ngày thường, hiện giờ Huyết Môn có dị động, lực cấm chế đó đã buông lỏng rất nhiều rồi. Đến gần Huyết Môn không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất là làm sao phá vỡ phong ấn của Huyết Môn.

Trưởng lão ngạo nghễ nói: - Lực lớn thắng mười người luyện võ, Thạch linh nhất tộc ta cùng ra tay, phong ấn gì cũng có thể đánh nát!

Sắc mặt Dương Khai khó coi nói: - Các ngươi đây là muốn dùng bạo lực?

Trưởng lão giật giật lông mày nói: - Có gì không ổn!

Dương Khai một tay dán lên mặt mình, quay đầu nhìn Mộc Na nói: - Tộc trưởng, Thạch linh nhất tộc đầu óc không linh hoạt, làm bừa như vậy cũng thôi, ngươi làm sao cũng hô hào đi theo a?

Mộc Na cười khổ nói: - Không lẽ còn có biện pháp tốt hơn sao?

Dương Khai không nói nên lời, ý thức được hai tộc này căn bản không có kế hoạch gi hay cả, thuần túy chỉ là không trâu bắt chó đi cày, bị thông điệp của bốn đại Thánh Tôn bức bách đến không còn biện pháp, lúc này mới mạo hiểm thử một lần. Nếu thật sự có thể để cho Tiểu Tiểu kế thừa Thái Nhạc Lực, trở thành thánh linh thượng cổ, như vậy hắn tự nhiên có thể bảo vệ hai tộc dưới mí mắt của bốn đại Thánh Tôn rồi.

Nói chung, hai tộc nếu không thành công thì thành nhân!

Dương Khai hờ hững một hồi rồi nói: - Hay là... để ta thử xem có thể xé rách phong ấn của Huyết Môn hay không. Trong Huyết Môn nếu đã phong ấn Thánh Linh Cung, như vậy trong đó nhất định là một tiểu thiên địa. Thần thông không gian của ta may ra có thể xé rách giới diện lực của tiểu thiên địa đó.

Trưởng lão nghe vậy, lập tức chà xát hai tay nói: - Có khách nhân ra tay tất nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng mà nếu không được, vẫn phải dùng bạo lực.

Trưởng lão luôn tạo cho Dương Khai một loại cảm giác cơ trí, nhưng hiện giờ xem ra Thạch linh rốt cuộc vẫn là Thạch linh. Cho dù sống đủ lâu, suy nghĩ cũng không phải rất linh hoạt. Thạch linh tôn sùng bạo lực để giải quyết vấn đề hơn, thật là làm khó cho Mộc linh nhất tộc có thể cùng bọn họ chung sống lâu như thế a.

- Khi nào chúng ta sẽ hành động? Dương Khai nhìn hai người hỏi.

- Việc này không nên chậm trễ, sớm muộn gì cũng phải đi, chủ ý của lão hủ là sáng mai sẽ hành động. Trưởng lão nghiêm mặt nói.

Mộc Na hơi gật đầu, hiển nhiên cũng có ý như vậy.

Dương Khai thở dài: - Được rồi, hai vị quay về cho tộc nhân chuẩn bị một chút, mai sáng... lên đường!

Trưởng lão cùng Mộc Na lập tức cáo từ rời đi, rõ ràng là quay về thông báo cho tộc nhân của mình.

Dương Khai vẫn như cũ khoanh chân ngồi trong nhà. Hành động này của hai tộc có thể nói là cực kỳ mạo hiểm, nói thật là Dương Khai cũng thấy không ổn, khả năng thất bại rất lớn. Hiện giờ hắn cần suy tính làm sao để gia tăng độ an toàn cùng tỷ lệ thành công. Dù sao cũng hành động dưới mí mắt của bốn đại Thánh Tôn trong Cổ Địa, một khi chọc cho bốn thánh linh ra tay ngăn trở thì lúc đó cho dù Dương Khai có thần thông không gian cũng không nhất định có thể an toàn thoát thân.

Có lẽ... Tạ Vô Úy có thể giúp một chút.

Cả đêm Dương Khai đều trầm tư suy nghĩ.

Lúc trời sáng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề. Dương Khai mở mắt, thần niệm quét qua, lập tức thấy được Thạch linh nhất tộc đã toàn bộ xuất động. Không chỉ Thạch linh nhất tộc, ngay cả Mộc linh nhất tộc cũng chạy ra hơn một trăm tộc nhân, dưới sự lãnh đạo của Mộc Na bay trên đầu của Thạch linh nhất tộc.

Lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn, Dương Khai than thở một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy Dương Khai xuất hiện, thần sắc tộc trưởng hai tộc đều nghiêm lại, trưởng lão nói: - Khách nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong rồi!

Dương Khai nhìn Mộc Na, cau mày nói: - Mộc Linh nhất tộc cũng muốn đi?

Hôm qua tuy rằng Mộc Na với trưởng lão cùng thương lượng nghị sự với hắn nhưng hắn thật không nghĩ tới Mộc linh nhất tộc sẽ dốc toàn bộ ra hết. Chuyến đi này hung hiểm vạn phần, Mộc linh nhất tộc không am hiểu chiến đấu thì có thể làm gì? Một khi bị cuốn vào trong chiến đấu, tùy tiện một Yêu Vương cũng có thể tàn sát sạch sẽ bọn họ.

Trưởng lão mỉm cười nói: - Mộc linh nhất tộc cùng Thạch linh nhất tộc ta đồng sinh cộng tử, mặc dù bọn họ sẽ không trực tiếp tham gia chiến đấu nhưng vẫn có thể giúp được việc lớn đấy, khách nhân không cần lo lắng.

Dương Khai nhíu nhíu mày, hắn cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: - Nếu như thế, vậy thì tùy các ngươi!

Quay đầu nhìn, Dương Khai hồ nghi hỏi: - Nhược Tích đâu?

Hắn không ngờ không tìm thấy Trương Nhược Tích. Hôm qua hắn một mực ở trong phòng tĩnh tọa, trầm tư suy nghĩ, cũng không có gặp mặt Trương Nhược Tích, còn tưởng nàng vẫn ở bên ngoài. Nhưng đến bây giờ mới phát hiện, Trương Nhược Tích vậy mà không thấy đâu.

Trưởng lão cùng Mộc Na nhìn nhau một cái, mỗi người quay đầu hỏi tộc nhân của mình, nói: - Có ai thấy qua vị tiểu cô nương kia không?

Không ai trả lời, đừng nói Thạch linh ít người, ngay cả hơn một trăm Mộc linh cũng không thấy bóng dáng của Nhược Tích.

Dương Khai biến sắc, thần niệm như thủy triều điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, ngay lập tức bao trùm phạm vi mấy ngàn dặm, nhưng trong phạm vi thần niệm bao phủ căn bản không có khí tức của Nhược Tích.

Điều này làm hắn vừa sợ vừa giận, một người sống sờ sờ, làm sao vô duyên vô cớ biến mất?

- Thạch Cửu, ngươi có phải là biết chút gì không? Trưởng lão đột nhiên trầm giọng hỏi.

Dương Khai quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Tiểu đứng ở nơi đó, vẻ mặt lo lắng bất an, không ngừng nắm tai gãi cằm, ánh mắt mơ hồ không chừng.

Trong lòng Dương Khai vừa động, nhìn nó nói: - Tiểu Tiểu, Nhược Tích đi đâu rồi?

Thấy không tránh khỏi, Tiểu Tiểu lập tức ủ rũ cúi đầu, trong miệng ô ô vài tiếng.

Sắc mặt Dương Khai đại biến, ngẩng đầu nhìn về hướng Huyết Môn, cắn răng nói: - Nha đầu này!

Mộc Na cũng che miệng thất thanh nói: - Nàng ta lại đi trước đến phụ cận Huyết Môn?

Dương Khai cả giận nói: - Nhất định là hôm qua ta ngăn cản nàng tham gia hành động lần này mới khiến nàng hành động tự tiện như thế, chờ bắt được sẽ đánh cho nhừ mông!

Quả thật bị chọc tức mà, Nhược Tích luôn ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới lần này lại dám gạt mình len lén chạy đi, thế này còn được sao?

Dương Khai lại giơ tay gõ Tiểu Tiểu một cái, cả giận nói: - Ngươi nếu biết, tại sao không sớm nói với ta!

Tiểu Tiểu ôm đầu, gương mặt ủy khuất kêu ô ô hai tiếng.

- Hiện giờ nói cái này cũng vô dụng rồi, khách nhân tốt nhân nên nhanh chóng tìm được nàng. Hiện giờ phụ cận Huyết Môn giăng đầy Yêu tộc, nếu để cho nàng rơi vào tay của Yêu tộc thì sự tình sẽ rất phiền toái. Trưởng lão cho lời khuyên.

Dương Khai làm sao không biết đạo lý này, chỉ có thể đè xuống xao động trong lòng, mở miệng nói: - Đều thả lỏng thể xác và tình thần, không nên chống cự, đợi lát nữa vào trong thấy được cái gì cũng không nên sợ hãi cùng kỳ quái.

Sau khi nói xong, Dương Khai đưa tay chụp hướng hai tộc, pháp tắc không gian được thúc dục, miệng giới của Huyền Giới Châu mở ra, thu tộc nhân hai tộc vào trong Tiểu Huyền Giới.

Pháp thân đang cười híp mắt ngồi ở bên trong sớm đã nhận được thông báo của Dương Khai, nghênh tiếp tộc nhân hai tộc.

Trưởng lão nói qua, Thạch linh nhất tộc trời sinh không quá mười, quá mười nhất định chết yểu.

Cũng không biết lát nữa họ thấy được pháp thân sẽ có biểu tình gì, Dương Khai cũng lười để ý tới, càng không có tâm tư đi giải thích cho bọn họ đặc thù của pháp thân. Sau khi thu toàn bộ tộc nhân hai tộc vào Tiểu Huyền Giới, hắn lập tức xoay người lại, thân hình nhoáng một cái, nhanh chóng phóng về phía Huyết Môn.

Những nơi chạy qua, Dương Khai không ngừng thả ra thần niệm dò xét, hy vọng có thể tìm được bóng dáng của Trương Nhược Tích.

Nhưng nha đầu này xuất phát trước một ngày, nếu đi với tốc độ tối đa thì nói không chừng đã đến phụ cận Huyết Môn, tự nhiên trên đường sẽ không có bóng dáng nàng rồi.

Sự thật cũng đúng là như vậy, lúc này Trương Nhược Tích đã đến bên ngoài Huyết Môn ba trăm dặm. Nàng một đường cẩn thận đi tới, ngược lại cũng có vài phần may mắn nên không gặp phải trắc trở quá lớn.

Chỉ có điều đến nơi này rồi, nàng cũng không dám đi tiếp nữa, phía trước thực sự có quá nhiều Yêu tộc, ai cũng không hề che giấu, khí tức đều lộ ra bên ngoài. Nếu nàng dám tùy ý xuất hiện khằng định sẽ bị phát hiện ra.
Advertisement
';
Advertisement