Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Phượng Huyết Quả không những có công dụng khác, lại có hiệu quả trị thương, chỉ cần có một hơi thở, Phượng Huyết Quả đều có thể cải tử hồi sinh, về mặt này, nó có cùng hiệu quả như Bất Tử Nguyên Dịch.

Đám người Phạm Ngô cũng đều nhìn sáng con mắt, mặc dù bọn họ là thánh linh cao cao tại thượng, nhưng kỳ trân tuyệt thế như Phượng Huyết Quả này, bọn họ chưa từng thấy qua? Ai nấy đều bị dọa cho khiếp sợ không thôi.

Bất quá rất nhanh, sắc mặt ba vị Thánh Tôn lại sụp xuống, nhất là Loan Phượng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy hối tiếc và bất an.

Bởi vì xem từ tình hình trước mắt, vị Thiên Hình người đời sau này mặc dù là huyết mạch thức tỉnh rồi, cũng vô cùng coi trọng Dương Khai, nếu không thì sao có thể từ trong Huyết Môn triệu ra một quả Phượng Huyết Quả cho hắn trị thương? Cái này đúng là phí của trời mà!

Nhưng trước đó lúc Dương Khai bị Thạch Hỏa khi dễ làm nhục, ba người bọn họ cũng chỉ là thờ ơ đứng nhìn, cũng không có ra tay can ngăn, kết quả dẫn tới Dương Khai trở nên chật vật như vậy, cũng không biết có làm cho vị Thiên Hình người đời sau này ghi hận tính toán sổ sách với bọn họ hay không?

Nhất là Loan Phượng, Nhược Tích ở trước mặt nàng tự tát hai má, chỉ cầu nàng ra tay trợ giúp Dương Khai, nhưng Loan Phượng vẫn không nhích động, thậm chí ngay cả ý niệm ngăn cản Trương Nhược Tích cũng không có, kết quả Trương Nhược Tích tát cho một bên mặt mình sưng tấy lên, máu tươi bên khóe miệng đến bây giờ còn chưa khô.

Sớm biết như thế, lúc đó không ngại bán cho nàng ta một cái mặt mũi, ra tay cứu Dương Khai, nhất định có thể làm cho đối phương thiếu mình một mối nhân tình... Thế nhưng bởi vì nàng không muốn đắc tội với Thạch Hỏa chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Đây chính là mối nhân tình với người đời sau Thiên Hình đấy!

Hiện tại thì xong rồi, Thạch Hỏa chết, ngay cả lực lượng căn nguyên đều bị tước đoạt, sự băn khoăn của nàng trước đó hoàn toàn trở thành trò cười, ngược lại còn phải lo lắng đề phòng.

Lần đầu trong đời, Loan Phượng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác hối hận, miệng đầy chua xót. Nếu có cơ hội lựa chọn lần nữa, cho dù đắc tội với Thạch Hỏa thì sao chứ?

- Tiên sinh, ngài trước trị thương đi! Nhược Tích thấy Dương Khai tay cầm Phượng Huyết Quả không nhúc nhích, không nhịn được thúc giục.

Nàng đi theo Dương Khai nhiều năm, chưa bao giờ thấy tiên sinh chật vật như vậy? Nàng đau lòng, đồng thời, sâu trong nội tâm cũng vô cùng phẫn nộ! Thạch Hỏa, tên đầu têu gây họa kia tuy rằng bị nàng giết chết, nhưng ba người khoanh tay đứng nhìn cũng rất đáng ghét!

Dương Khai gật gật đầu, thảy Phượng Huyết Quả vào trong miệng nhai nuốt.

Trái cây tuy rằng quý hiếm, nhưng đây là tâm ý của Nhược Tích, đương nhiên hắn sẽ không từ chối.

Mùi vị ngọt thanh tan ra trên đầu lưỡi, ngay sau đó một luồng hơi nóng từ trong bụng chạy lan ra tứ chi bách hài, tràn đầy trong máu thịt và xương cốt, nhanh chóng chữa trị thương thế trên thân thể.

Dương Khai thầm cảm thấy kinh hãi, mặc dù đã sớm biết Phượng Huyết Quả chính là Thánh quả trị thương, nhưng chân chính uống vào thể hội mới biết chỗ nghịch thiên của linh quả này.

Theo như lời đồn đãi chỉ cần còn có một hơi thở, một quả Phượng Huyết Quả cũng đủ để người ta khỏe lại sinh lực dồi dào. Giờ này xem ra, lời đồn đãi kia không giả!

- Tiên sinh, ba người bọn họ làm sao bây giờ?

Nhược Tích một mặt lặng lẽ truyền âm, một mặt quay đầu nhìn về phía ba người Phạm Ngô đứng ở đó không dám nhúc nhích.

Thấy ánh mắt nàng trông lại, ba người Phạm Ngô đều căng thẳng trong lòng, không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Hai tròng mắt lạnh như băng kia đích thực làm cho bọn họ kiêng dè. Không biết vị người đời sau Thiên Hình này đang có tính toán gì trong lòng.

- Cô nương muốn làm thế nào? Dương Khai không đáp hỏi ngược lại.

- Giết hết bọn họ!

Nhược Tích đáp ánh mắt lạnh xuống.

Dương Khai cười khổ không thôi, biết lần này sợ là nàng tức giận không nhỏ, cho nên hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho đám người Phạm Ngô.

- Tuy nhiên ta nghe lời tiên sinh! Nhược Tích lại bổ sung một câu: - Tiên sinh muốn bọn họ chết, ta sẽ giết bọn họ!

Dương Khai trầm ngâm một hồi, nói: - Lúc trước lực lượng cô nương dùng giết chết Thạch Hỏa, cũng không phải là bản thân có đúng không?

Nhược Tích khẽ gật gật đầu, nói: - Là mượn lực lượng của tổ tiên lưu tại bên trong Huyết Môn, lực lượng của chính ta, không thể là địch với bọn họ!

- Dùng lực lượng kia, có tệ đoan gì không? Dương Khai hỏi tiếp. Dùng lực lượng không thuộc về mình, đĩ nhiên sẽ không dễ sai khiến, Nhược Tích dù sao chỉ là một võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đột nhiên thu được lực lượng có thể đánh chết một vị thánh linh, không có khả năng một chút trả giá cao cũng không có.

Nhược Tích im lặng một hồi mới nói thật: - Có chút gánh nặng với cơ thể của ta!

- Vậy thì quên đi! Dương Khai mỉm cười.

- Nhưng mà tiên sinh... Nhược Tích dường như tỏ vẻ còn không nguyện ý từ bỏ ý đồ.

Dương Khai nói: - Bọn họ trước đây tuy rằng thờ ơ đứng nhìn, cũng là chuyện thường tình của con người, tội không đáng chết! Nói đến cùng, bọn họ cũng không có làm gì có hại đối với ta, Thạch Hỏa chết là đủ rồi! Hơn nữa, trước đó Loan Phượng từng ngăn cản cô nương, ta còn thiếu nàng ta một mối nhân tình!

Nhược Tích cắn cắn bờ môi đỏ mọng, lúc này mới không làm sao được gật gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của Dương Khai.

- Tiên sinh nói không giết, thì không giết, nhưng bất kể như thế nào cũng phải gõ một cái, bằng không bọn họ còn cho là chúng ta dễ khi dễ! Nhược Tích khẽ hừ một tiếng, từ trước mặt Dương Khai từ từ đứng lên, mắt lạnh nhìn lại ba người Phạm Ngô.

Dương Khai lắc đầu cười khổ, Nhược Tích huyết mạch lực này vừa thức tỉnh, liền thay đổi tính tình, trở nên cường thế như vậy, quả thật làm hắn có chút không thích ứng lắm: Tuy nhiên đây là chuyện tốt! Ở trên đời này, yếu đuối và ôn thuận đều không có chỗ để đặt chân.

Phạm Ngô, Loan Phượng, Thương Cẩu từ lúc chào đời tới nay cuối cùng mới cảm nhận được cái gì gọi là nỗi khổ hành hạ, mắt thấy Nhược Tích ở bên kia nói nhỏ với Dương Khai, âm thầm truyền âm không biết trao đổi những gì... ai nấy đều tâm tình khẩn trương, thấp thỏm lo âu.

Thời khắc này bất chợt thấy Nhược Tích đứng dậy, ba người đều da đầu tê rần, theo bản năng muốn bỏ chạy cách xa chỗ thị phi này, nhưng cái chết của Thạch Hỏa vết xe đổ trước mắt, ba người sao dám có hành động khinh suất, e sợ dẫn tới họa sát thân.

- Không biết đại nhân... có gì phân phó không? Phạm Ngô đánh liều ôm quyền hỏi. Loan Phượng, Thương Cẩu cũng đều trông lại, trên mặt cứng đờ.

Nhược Tích hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: - Ba người các ngươi nghe cho kỹ, trước đây các ngươi đám trợ Trụ vi ngược, vẽ đường cho hươu chạy, nơi chốn làm khó tiên sinh nhà ta... dù có giết chết các ngươi cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng bổn cung!

Lời vừa nói ra, ba người Phạm Ngô đều biến sắc mặt, thiếu chút nữa không nhịn được vọt chạy trốn, nhưng trong lòng có cố kỵ còn là cố gắng đứng yên tại chỗ.

- Bất quá... Nhược Tích chợt chuyển giọng: - Tiên sinh có lòng từ bi không muốn tùy tiện tạo sát nghiệp, nếu đầu têu gây họa đã đền tội thì tiên sinh cũng không muốn truy cứu thêm nữa!

Phạm Ngô, Loan Phượng, Thương Cẩu lập tức vui mừng ra mặt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Dương Khai, giống như nhìn ân nhân cứu mạng của mình, trên mặt đầy ý cảm kích.

- Các ngươi tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tránh! Bổn cung hơi trừng phạt cảnh cáo, nhìn sau này các ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu sau này dám dựa vào lực lượng thánh linh làm xằng làm bậy thì kết quả của Thạch Hỏa chính là vết xe đổ của các ngươi! Dứt lời, Nhược Tích bỗng nhiên vỗ ra một chưởng về hướng ba người.

Huyết Môn kêu vù vù, bỗng nhiên từ bên trong Huyết Môn bắn ra hai luồng sáng đỏ sẫm, không chút sai lệch đánh thẳng vào trên người Phạm Ngô và Thương Cẩu. Hai vị Thánh Tôn căn bản không có sức đánh trả liền bị đánh bay ra ngoài, thân ở giữa không trung miệng phun máu tươi.

Loan Phượng ngẩn người tại chỗ, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp.

Một hồi lâu mới kịp có phản ứng: chính mình không ngờ không có bị công kích, bất quá nàng cũng là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ vì sao Phạm Ngô, Thương Cẩu đều bị đả thương cố tình mình vẫn bình an vô sự? Rõ ràng là do trước đây mình ra tay cứu vị người đời sau Thiên Hình này mà ra.

Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn!

Bên kia Phạm Ngô, Thương Cẩu ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi, cũng không dám có nửa câu oán hận, ngược lại đều thở ra một hơi như trút được gánh nặng, sau đó đứng lên đồng loạt ôm quyền nói: - Đa tạ đại nhân nhẹ tay nương tình!

Bọn họ cũng đều biết, nếu Nhược Tích đã ra tay, thì xem như đã bỏ qua chuyện kia, mình không còn nguy hiểm đến tánh mạng nữa.

Nhược Tích hừ một tiếng, dưới gương mặt xinh đẹp nổi lên một tia đỏ ửng không bình thường, hẳn là một lần nữa mượn lực lượng bên trong Huyết Môn mang đến gánh nặng cho thân thể.

Đứng tại chỗ, Nhược Tích đưa mắt nhìn ra phía xa xa, bỗng nhiên đưa tay ngoắc: - Thạch đầu thúc, Tiểu Tiểu, các ngươi đến đây!

Thạch đầu thúc trong miệng nàng chính là pháp thân. Chung sống với nhau không ít năm tháng ở trong Huyền Giới Châu, Nhược Tích còn là rất quen thuộc với pháp thân.

Pháp thân nghe vậy, lập tức cùng Tiểu Tiểu từ ngoài mười dặm chạy tới.

Không bao lâu, pháp thân và Tiểu Tiểu liền dừng lại trước mặt Nhược Tích.

Nhược Tích quay đầu liếc nhìn Phạm Ngô một cái, cũng không lên tiếng, Phạm Ngô lại lập tức hiểu ý, vội vàng ra tay giải trừ cấm chế trên người pháp thân và Tiểu Tiểu cho bọn họ lấy được tự do.

- Thạch đầu thúc, cái này tặng cho thúc! Nhược Tích vừa nói chuyện, vừa bắn Thạch Hỏa căn nguyên một mực nắm trên lòng bàn tay đến trước mặt pháp thân. Vật kia giống như trái tim xoay tròn, trôi lơ lửng nơi ngực pháp thân.

- Tặng cho ta ư?

Pháp thân trong mắt sáng ngời, Nhược Tích giết chết Thạch Hỏa hắn cũng nhìn thấy trong mắt, tự nhiên biết vật này rốt cuộc là thứ gì!

Đây chính là Thạch Hỏa căn nguyên, nếu người có điều kiện thích hợp chiếm được luyện hóa, thừa kế lực lượng căn nguyên trong đó, vậy thì lại có một Thạch Hỏa thứ hai.

Nhược Tích gật gật đầu, lần nữa rút ra Thiên Hình Kiếm, vừa nhẹ nhàng điểm tới trên người pháp thân, vừa nói: - Thạch Linh nhất tộc và Thạch Hỏa vốn có chút ít quan hệ sâu xa, cấu tạo thân thể, lực lượng truyền thừa rất tương tự, cho nên Thạch Linh nhất tộc có thể thừa kế lực lượng của Thạch Hỏa!

Thiên Hình Kiếm điểm vào trên người pháp thân, trên mũi kiếm tia sáng nở rộ, lập tức ở chỗ ngực hắn lạc ấn ra một cái đồ án vô cùng cổ quái. Trong đồ án kia dường như truyền đến một lực hút kỳ bí, hút vào Thạch Hỏa căn nguyên trôi lơ lửng giữa không trung kia, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Pháp thân kêu lên một tiếng đau đớn, bên ngoài thân bỗng nhiên dấy lên một ngọn lửa đen như mực, sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng đau đớn.

Nhược Tích ném xuống Thiên Hình Kiếm, hai tay nhanh chóng kết ấn, từng đạo pháp quyết huyền diệu liên tiếp không ngừng đánh trên người pháp thân. Mỗi một lần pháp ấn đánh xuống, ngọn lửa đen kịt kia liền bị áp chế rất nhiều, một hồi lâu sau, ngọn lửa thiêu đốt kia mới từ từ biến mất.

Cùng lúc đó, pháp thân cũng yên tĩnh lại, rồi trực tiếp khoanh chân ngồi tại chỗ như lão tăng nhập định.

- Thạch linh này... một bước nhảy vọt lên trời! Phạm Ngô ở cách đó không xa nhìn, bỗng nhiên lên tiếng nói một câu.

Loan Phượng cười khổ một tiếng, nói:

- Đã từng nghe nói Thiên Hình chẳng những có thể tước đoạt căn nguyên thánh linh, còn có thể tạo ra thánh linh mới! Hôm nay nhìn thấy, mới biết danh bất hư truyền!

Thương Cẩu cũng không nhịn được nói hâm mộ: - Nếu để cho Thạch linh này tự mình thừa kế Thạch Hỏa căn nguyên, sợ là chỉ có tỷ lệ thành công 10%, nhưng có người đời sau Thiên Hình ra tay tương trợ thì không hề có tai họa ngầm, cộng với thời gian, đợi sau khi hắn luyện hóa Thạch Hỏa căn nguyên, thiên hạ này lại có thêm một thánh linh rồi đây!
Advertisement
';
Advertisement