Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đưa Thạch Hỏa căn nguyên vào trong cơ thể pháp thân xong, sắc mặt của Nhược Tích bỗng nhiên trở nên hơi tái nhợt.

Vừa rồi một phen động tác kia nhìn như tùy ý, có lẽ cũng tiêu hao của nàng không ít tinh khí thần, quay nhìn chung quanh, nàng lại lần nữa đưa tay chụp một cái, Vạn Thú Ấn trước bị Thạch Hỏa cướp đi kia "vù" một tiếng bay tới, bị nàng cầm trong lòng bàn tay.

- Tiên sinh, lễ vật ngài tặng ta này, ta để lại! Nhược Tích nắm chặt Vạn Thú Ấn trong tay, trong mắt hiện đầy vẻ không đành lòng.

- Cô nương định đi đâu? Dương Khai cả kinh, vội hỏi.

Nhược Tích cắn cắn bờ môi đỏ mọng nói: - Huyết mạch lực của ta đã thức tỉnh, ta cần phải đi thừa kế lực lượng của tổ tiên!

Dương Khai lập tức nhìn lại hướng Huyết Môn.

Nhược Tích nhoẻn miệng cười, vẻ lạnh như băng cố ý giữ trên mặt kia lập tức hòa tan đi, nói giọng dịu nhẹ: - Tiên sinh hãy đợi Nhược Tích đi ra là có thể giúp chiếu cố ngài, sau này sẽ không làm liên lụy cho ngài... chuyện hôm nay cũng vĩnh viễn sẽ không phát sinh nữa!

Dương Khai há to miệng, thở dài nói: - Là ta không thể bảo vệ tốt cho cô nương!

Nhược Tích lắc đầu: - Chuyện không liên quan với tiên sinh, là Nhược Tích quá tự tung tự tác chủ trương!

Dương Khai không nói thêm vấn đề đó nữa, chỉ nhìn nàng nói: - Không đi không được sao?

Trương Nhược Tích gật gật đầu, thần sắc kiên định.

Dương Khai gật gật đầu nói: - Vậy thì đi đi! Nếu là lực lượng của tổ tiên cô nương, thì không có đạo lý không để ý tới, bất quá mọi sự hãy cẩn thận!

- Nhược Tích biết! Trong hốc mắt Nhược Tích hơi có chút ươn ướt, lại nhìn Tiểu Tiểu nói: - Tiên sinh! Còn Tiểu Tiểu ta mang vào, nhất định giúp nó thừa kế lực lượng của Thái Nhạc! Chuyện này đợi lát nữa ngài hãy nói cho Thạch Linh nhất tộc biết!

- Tốt! Dương Khai gật đầu.

Thạch Linh nhất tộc lần này dốc hết lực lượng, vốn chỉ muốn đưa Tiểu Tiểu đi vào Huyết Môn thừa kế lực lượng thánh linh Thái Nhạc kia, chỉ tiếc chuyện phát triển ra ngoài ý muốn của họ, nhưng bây giờ đã có Trương Nhược Tích mang theo Tiểu Tiểu đi vào, thì dĩ nhiên là không có vấn đề gì.

- Tiểu Tiểu! Vào Huyết Môn, hết thảy nghe theo lời Nhược Tích, không cần mang tới phiền toái gì cho nàng! Dương Khai lại dặn dò Tiểu Tiểu một tiếng.

Tiểu Tiểu không ngừng gật gật đầu, trong miệng không ngừng "ô ô", bộ dáng như muốn nói ta rất có nề nếp.

- Tiên sinh hãy yên tâm, Thạch đầu thúc có thể thừa kế Thạch Hỏa căn nguyên, Tiểu Tiểu thừa kế Thái Nhạc căn nguyên càng không thành vấn đề! Nhược Tích nói trấn an.

Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn lại hướng đám người Phạm Ngô, vẻ ôn hòa dịu dàng trên mặt trong nháy mắt bị băng hàn thay thế, lạnh lùng nói: - Tiên sinh nhà ta nếu ở trong Cổ Địa xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đợi tới ngày bổn cung từ trong Huyết Môn đi ra, chính là lúc táng thân của ba người các ngươi!

Lời nói này không chút khách sáo, nếu là câu nói của người khác, ba người Phạm Ngô hẳn đã sớm xông tới liều mạng, nhưng cố tình Trương Nhược Tích nói như thế, ba người một chút nổi giận cũng không có.

Phạm Ngô lại sợ hãi ôm quyền nói: - Đại nhân yên tâm, có Phạm Ngô ta ở đây một ngày, nhất định sẽ không để cho vị tiên sinh này xảy ra bất kỳ chuyện xấu gì!

Loan Phượng, Thương Cẩu cũng run run căng thẳng gật gật đầu phụ họa.

Ba người thầm nghĩ trong lòng: "Nhìn tình thế này, sau này muốn sống thoải mái dễ chịu một chút, còn phải làm tốt quan hệ với Dương Khai mới được! Chỉ cần làm tốt quan hệ với Dương Khai, còn sợ vị người đời sau Thiên Hình này tìm tới mình gây phiền toái sao?"

Trong lúc nhất thời, ở trong mắt ba người, Dương Khai bất ngờ biến thành một khối bảo bối chiếu sáng lấp lánh, mỗi người đều muốn gặm một miếng...

- Tiên sinh...

Nhược Tích lần nữa quay đầu lại, trong đôi mắt đẹp chứa đầy ý lưu luyến không nỡ rời xa, cắn cắn bờ môi đỏ mọng nói: - Nhược Tích... đi!

Dương Khai ngồi dưới đất, ít nhiều cũng có chút sầu não, nhưng gượng cười nói: - Cũng không phải sinh ly tử biệt, chung quy sẽ có một ngày gặp lại, ta chờ cô nương từ trong Huyết Môn đi ra!

Nhược Tích cúi đầu, trên hai má bỗng nhiên ửng lên chút đỏ hồng, có chút khẩn trương nói: - Trước khi đi, tiên sinh có thể thỏa mãn ta một yêu cầu hay không?

Lời nói này nghe cực kỳ không có tự tin, vừa nói còn vừa lén lén lút lút nhìn lại hướng Dương Khai, dáng vẻ như có tật giật mình!

Dương Khai mỉm cười, nói: - Cô nương nói đi! Đừng nói là một yêu cầu, dù là mười cái trăm cái, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể!

- Vậy... Tiên sinh nhắm mắt lại đi! Nhược Tích cắn răng một cái, lấy hết dũng khí nói, sau đó chỉ cảm thấy hai má nóng rần lên.

Đám ba người Phạm Ngô ở bên cạnh nhìn xem kinh ngạc, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ý vị sâu sắc, đột nhiên ý thức được nhóm người mình còn xem thường quan hệ giữa vị người đời sau Thiên Hình này và Dương Khai! Vốn tưởng rằng hai người chỉ là quan hệ bằng hữu không tệ, giờ này xem ra... lại là mối tình đầu của vị người đời sau Thiên Hình này đây!?

Nếu chuyện này đúng thật như thế, ngày sau bọn họ cũng không phải là muốn làm tốt quan hệ với Dương Khai đơn giản như thế, mà chỉ sợ phải là nghe lệnh làm việc mới được a!

Mà một khi như thế đúng là ứng với câu nói của Dương Khai trước kia.

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, nói không chừng lúc nào đó thì có yêu cầu trợ giúp của hắn.

Lúc đó tuy rằng Dương Khai chỉ chính là Thạch Linh nhất tộc, Phạm Ngô căn bản không thèm để trong mắt, nhưng hiện tại xem ra, lời này còn nói thật không có sai!

Dương Khai nghe vậy cũng ngạc nhiên, hắn cũng không phải đứa nhỏ mới ra đời, thần thái cùng giọng nói của Nhược Tích như thế, sao hắn còn không nhìn ra một chút đầu mối... Trong lòng khẽ thở dài, từ khi đến Tinh Giới đến giờ, hắn chưa bao giờ dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt, dù sao tại cố thổ cách xa nơi này, còn có Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Khinh La cùng Tuyết Nguyệt đang chờ hắn.

Xông xáo Tinh Giới nhiều năm như thế, cuộc sống của hắn cũng rất tự ràng buộc, chưa bao giờ có hành vi quá thân mật với bất kỳ một nữ nhân nào.

Thế nhưng hắn cũng là người, là một nam nhân...

Trong đầu xoay chuyển bao ý niệm, Dương Khai theo lời nói nhắm hai mắt lại.

Nhược Tích cắn bờ môi đỏ mọng, trái tim đập "thình thịch" trong lồng ngực, nhịp tim kịch liệt kia quả thực giống như tiếng trống trận, trên gò má của nàng nóng rần lên như lửa đốt.

Nàng bước từng bước một đi tới trước mặt Dương Khai, rồi mới ngồi xuống, đưa ra hai tay run run ôm gò má của Dương Khai, nhắm lại hai mắt của mình, lông mi thật dài khẩn trương lay động, chậm rãi áp đôi môi đỏ mọng của mình.

Trên trán Dương Khai rất nhanh truyền đến một cảm giác ấm áp, chóp mũi lại quanh quẩn một mùi hương thơm say lòng người, sợi tóc mềm mại mơn trớn gò má của Dương Khai, mang theo cảm giác tê tê từ bên tai.

Dường như chỉ trong một chớp mắt đó, lại như qua trăm ngàn năm, Nhược Tích giống như con thỏ bị dọa cho kinh sợ nhảy dựng lên, mắt say lờ đờ mờ ảo, bên vành tai xinh xắn đều đỏ sẫm, run run nói: - Tiên... tiên sinh... Nhược Tích thật... thật phải đi rồi... ngài hãy bảo trọng!

Nói xong, nàng uốn thân mình phóng vọt tới Huyết Môn bên kia, dường như một khắc cũng không dám ở lại lâu nơi này.

Kết quả thân mình như nhũn ra một cách kỳ bí, thiếu chút nữa bị vướng chân một hòn đá té xuống đất.

"Xùy..." Thương Cẩu lập tức không nhịn được, thiếu chút nữa bật cười.

Nhược Tích thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn bên kia một cái, lập tức vẻ cười trên mặt Thương Cẩu liền cứng đờ, trên trán nhỏ giọt mồ hôi.

- Chiếu cố tốt tiên sinh nhà ta, bằng không các ngươi nhất định phải chết! Nhược Tích bỏ lại một câu nói, chợt lách người vọt vào bên trong Huyết Môn biến mất không thấy, Tiểu Tiểu ở trước mặt Dương Khai ô ô một hồi, dường như là đang cáo biệt, lại quay đầu phất phất tay về phía Thạch Linh nhất tộc ngoài mười dặm, tiếp theo vọt vào Huyết Môn.

"Rầm..." Truyền ra một tiếng vang lạ, cấm địa Huyết Môn đứng sừng sững trong Man Hoang Cổ Địa vô số năm kia, lại đột nhiên biến mất không thấy, dường như chưa từng xuất hiện.

Huyết Môn vừa biến mất, lực lượng kỳ bí áp chế sinh linh Cổ Địa kia cũng theo đó tiêu tan.

Đám người Phạm Ngô đồng loạt nhẹ thở ra, sâu trong nội tâm không khỏi trào ra một cảm giác may mắn còn sống nốt quãng đời còn lại. Thầm nghĩ, vị cô nãi nãi này cuối cùng cũng đi rồi! Nếu nàng ta còn không đi, sợ là ba người ngay cả nhịp thở đều phải phí sức.

Liếc nhìn nhau, rồi thân hình đều nhoáng lên một cái, lập tức đi tới trước mặt Dương Khai, đồng loạt ôm quyền nói: - Chúc mừng Dương tiên sinh!

Thời khắc này ba người đâu còn dám tự tôn tự phụ ở trước mặt Dương Khai, rối rít hạ thấp tư thái, e sợ cho hình tượng của mình không đúng chọc cho Dương Khai không vui, sau này nói ra nói vào ở trước mặt người đời sau Thiên Hình kia.

Dương Khai còn đang tay sờ trên trán của mình, nhớ lại nụ hôn ấm áp vừa rồi kia... nghe vậy ngẩng đầu nhìn bọn họ, tức giận nói: - Có cái gì tốt mà chúc mừng?

Còn có cái gì tốt để chúc mừng ư? Bất cứ người nào leo lên cây cổ thụ là người đời sau Thiên Hình như vậy, sau này đều có thể xông pha dọc ngang ở trong Tinh Giới, dù là Đại Đế đều phải cho mấy phần mặt mũi.

- Dựa vào đàn bà, đáng để chúc mừng sao? Dương Khai hừ nhẹ nói giọng khinh miệt, ánh mắt quét qua trên mặt ba người:

- Hay là ba vị cảm thấy bổn thiếu giống như một tên công tử bột?

Đám người Phạm Ngô nhất thời nghẹn lời, cũng không biết trong lòng Dương Khai rốt cuộc là đang nghĩ gì, ba người đều ngượng ngùng không nói, vô cùng lúng túng, ngây ngốc đứng tại chỗ.

- Bổn thiếu còn có chút chuyện phải làm, các ngươi tự tiện đi! Dương Khai phất phất tay, bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì, nói: - Bảo Thạch Linh nhất tộc ở lại một chút!

- Rõ! Đám người Phạm Ngô vội vàng ôm quyền, cung kính lui đi.

Đợi bọn họ rời đi, lúc này Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trong bầu trời, lão tam Băng Tâm Cốc đứng ở nơi đó, cau mày, chu cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt không thoải mái, ánh mắt một mực nhìn vào chỗ vốn là Huyết Môn ở đó.

Nàng cùng đi với Nhược Tích tới đây, thời khắc này Nhược Tích đi mất, bỗng nhiên chỉ còn lại một mình nàng, dưới thần trí đang hỗn loạn nàng còn có chút không hiểu rõ tình huống.

- Lão tam! Dương Khai lên tiếng gọi một tiếng.

Lão tam lập tức quay nhìn lại, đợi thấy rõ khuôn mặt Dương Khai, bỗng nhiên nàng mừng rỡ, cười đùa nói: - Tới bắt ta đi, tới bắt ta đi...

Nói xong, dường như nàng muốn chạy khỏi nơi này, tiếp tục chơi trò mèo bắt chuột với Dương Khai.

- Lão tam đừng làm rộn, cô nương còn muốn gặp Băng Vân tiền bối, muốn gặp An Nhược Vân, Tôn Vân Tú, Trưởng Tôn Oánh hay không?! Đã trải qua chuyện Nhược Tích, Dương Khai hoàn toàn không có tâm tình chơi trò náo loạn với lão tam, liền nói ra tên mấy người thân mật với nàng nhất.

Quả nhiên lão tam bị một chút lực đánh sâu vào, thân mình vừa xoay qua chỗ khác định vọt vào không trung, từ từ quay đầu lại, đôi mắt đẹp run rẩy kịch liệt, chứng tỏ thần thức hỗn loạn.

Dương Khai thật sợ nàng xảy ra vấn đề gì, nhưng ngoài ý liệu là, chỉ trong chốc lát, trong hai mắt của nàng lại toát ra một tia thanh minh, nàng cắn răng kêu lên: - Ngươi nhận biết sư tôn ta ư?

Dương Khai nhướn mày, ngạc nhiên nói: - Cô nương đã khỏe rồi à?

Lúc nàng nói câu nói kia, thần thái không khác gì với ngươi bình thường, hiển nhiên là đã khôi phục thanh tỉnh.

- Ngươi có biết sư tôn ta hay không? Lão tam vội vàng hỏi tới.

- Có! Dương Khai gật đầu.

- Lão nhân gia bà... Lão tam lập tức tâm tình kích động, khẩn trương nhìn Dương Khai nói:

- Vẫn còn sống chứ?

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Băng Vân tiền bối đã trở về Băng Tâm Cốc, các vị sư tỷ sư muội đều rất quan tâm tung tích của cô nương, đáng tiếc trước nay không tìm được cô nương!
Advertisement
';
Advertisement