Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ba ngàn đại đạo, ngườii đắc đạo thì thành tiên.

Nam Môn Đại Quân nghĩ rằng Dương Khai chính là một vị ẩn thế cao nhân, trong lòng bội phục không thôi.

- Dương đại sư ẩn giấu thật sâu a, lúc trước tại hạ thật thất lễ, mong Dương đại sư thứ lỗi! Nam Môn Đại Quân cười khổ, thành tâm phục tùng.

Sắc mặt Dương Khai ửng đỏ, nhưng hắn cũng lười giải thích gì, chỉ nói:

- Trận pháp không gian này đúng là do ta bố trí, nhưng cũng không phải như ngươi nghĩ đâu.

- Dương đại sư quá khiêm tốn rồi, là tại hạ trước đây múa rìu qua cửa Lỗ Ban.

Dương Khai lắc đầu, không để ý tới hắn nữa, xoay người về phía Băng Vân nói: - Tiền bối, thương vong thế nào?

Băng Vân khẽ thở dài, nói: - Chết hơn một ngàn đệ tử, hơn phân nửa bị thương, tuy tổn thất không nhỏ, nhưng đó đã là kết cục vạn hạnh rồi, cũng nhờ có ngươi và ba vị Yêu Vương.

Tuy rằng Dương Khai không tham dự chiến đấu qua, nhưng Phệ Hồn Ma Trùng hắn thả ra lại lập công lớn, nếu không có Phệ Hồn Ma Trùng, thương vong của Băng Tâm Cốc ít nhất cũng phải nhiều hơn vài lần. Dù sao số lượng địch nhân quả thực quá đông, bằng vào số Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc và ba vị Yêu Vương, thật sự là giết không hết.

Phệ Hồn Ma Trùng xuất động thì không giống vậy, nơi nào đám mây trùng đi qua, nơi đó đám người Vấn Tình Tông ngã xuống từng mảng lớn, có thể nói chúng là vũ khí có phạm vi sát thương cực lớn.

- Phía Vấn Tình Tông thì sao? Dương Khai lại hỏi.

- 100 ngàn người, chết một nửa, chạy thoát hai, ba mươi ngàn, đó là vẫn còn chưa thống kê kỹ.

Dương Khai nghe vậy gật gật đầu, kết quả này cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Tuy nhiên từ nay về sau, con quái vật khổng lồ Vấn Tình Tông này xem như đã hoàn toàn xuống dốc, tính từ tông chủ trở xuống, Đế Tôn Cảnh gần như đã chết sạch, cho dù còn cường giả lưu lại tông môn không tham chiến, chỉ sợ cũng không tạo thành tác dụng gì.

- Tiếp theo tiền bối có tính toán gì không?

Băng Vân nói: - Trước mắt lo liệu thương thế của các đệ tử bị thương đã, đại trận hộ tông cũng phải chữa trị một chút, về phần những tên đầu hàng… có chút khó xử lý.

Võ giả đầu hàng chừng hai, ba mươi ngàn, nếu giết hết chỉ sợ sẽ dẫn tới hậu quả không tốt, nhưng nếu cứ như vậy thả đi, thì lại thể hiện Băng Tâm Cốc dễ khi dễ, cho nên Băng Vân mới trù trừ không dứt.

Dù sao trong những tên đầu hàng kia, chỉ có một phần nhỏ là người Vấn Tình Tông, những người khác đều là người gần đây được Vấn Tình Tông chiêu mộ tới, cũng không có thâm thù đại hận gì với Băng Tâm Cốc.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó có thể tha, thả đi cũng được, nhưng phải cho bọn chúng nếm chút mùi đau khổ.

Băng Vân gật gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Nam Môn Đại Quân liền lên tiếng: - Băng Vân tiền bối muốn chữa trị đại trận hộ tông sao? Thật ra tại hạ có thể góp chút công sức.

Băng Vân mỉm cười nói: - Ta cũng đang có ý đó, chỉ sợ Nam Môn đại sư không nguyện ý mà thôi.

- Nguyện ý nguyện ý, sao lại không nguyện ý chứ!! Nam Môn Đại Quân tỏ ra vui mừng, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía trận pháp không gian bên kia.

Dương Khai sao còn không biết hắn đang có âm mưu gì chứ, liền mở miệng nói: - Chỉ cần ngươi có thể chữa trị xong đại trận hộ tông Băng Tâm Cốc, thì ngươi muốn nghiên cứu trận pháp không gian nhảy vực này như thế nào thì cứ thoải mái nghiên cứu.

Dù sao trận pháp này là do hắn dùng thần thông không gian bố trí ra, cho dù Nam Môn Đại Quân có nghiên cứu thấu triệt, cũng không thể phỏng chế ra được, Dương Khai cũng không sợ bị hắn học lén.

Hai mắt Nam Môn Đại Quân sáng ngời, vội vàng chắp tay nói: - Đa tạ Dương đại sư!

Hắn thật sự đã xem Dương Khai là cao thủ trận pháp lợi hại hơn hơn mình.

- Tiền bối, ta muốn đi Vấn Tình Tông một chuyến! Sắc mặt Dương Khai chợt trở nên hơi nghiêm túc, sát khí thoáng hiện ra.

Băng Vân nghe vậy cũng hiểu được, gật gật đầu nói: - Vậy thì để Dao nhi đi theo bồi tiếp ngươi.

Dương Khai nhìn Cơ Dao đang đứng sau Băng Vân, gật gật đầu, xem như đồng ý.

Không trì hoãn, hắn lập tức dẫn theo Cơ Dao bay ra ngoài. Khi ra khỏi tiểu đảo trong hồ băng, hắn gọi ba vị Yêu Vương một câu, rồi bay ra khỏi Băng Tâm Cốc.

- Dương thiếu, chúng ta đi đâu đây? Tính tình Tê Lôi tương đối ngay thẳng, thấy trên người Dương Khai tỏa ra sát khí, biết rằng hắn đang đi tìm người gây chuyện, không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Vấn Tình Tông! Dương Khai đáp lại một câu.

Đám người Tê Lôi nghe vậy lập tức hiểu rõ, cũng không nói thêm gì, chỉ đi theo phía sau Cơ Dao.

Biến cố ở Băng Tâm Cốc lần này, ít nhiều cũng có liên quan đến Dương Khai hắn, thậm chí xét đến cùng, còn chính là do Dương Khai gây ra, nếu lúc trước hắn không giết chết Phong Khê trong Toái Tinh Hải, thì sau đó cũng sẽ không có chuyện Băng Tâm Cốc bị vây khốn.

Hiện tại Vấn Tình Tông đã bị đẩy lùi, mặc dù cũng coi như là ăn đau khổ, nhưng hiển nhiên Dương Khai không từ bỏ ý đồ dễ như vậy.

Nếu thù oán đã kết, tất nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc.

Huống chi, Vấn Tình Tông sừng sững ở Bắc Vực mấy vạn năm, trong tông môn chắc chắn cất giấu không ít thứ tốt, Dương Khai sao nỡ bỏ qua chứ?

Không lâu sau, đoàn người đã bay tới Băng Luân Thành.

Trước đây Băng Luân Thành bị Vấn Tình Tông xâm chiếm, nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, Vấn Tình Tông binh bại như núi đổ. Dù vậy tình cảnh trong Băng Luân Thành nhất thời cũng chưa thể khởi sắc được, bên trong thành vắng ngắt, đường phố náo nhiệt ngày xưa lúc này không có lấy một bóng người.

Đoàn người tiến thẳng vào phủ thành chủ, tìm đến trận pháp không gian, bố trí nguyên tinh khởi động trận pháp, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy.

Dãy núi Vấn Thanh chính là nơi đóng đô của Vấn Tình Tông.

Nghe đồn năm xưa Vấn Tình Đại Đế đã khởi nghiệp ở nơi này từ hai bàn tay trắng, sáng lập ra một tông môn lớn mạnh như vậy, hắn cũng cảm ngộ đại đạo từ chính nơi này, đạt được Đại Đế thân.

Tông môn có truyền thừa từ mấy vạn năm, dĩ nhiên nội tình không tầm thường.

Dãy núi chập chùng, loạn thạch nhấp nhô, non xanh nước biếc, là một nơi địa linh nhân kiệt.

Bên trong dãy núi Vấn Thanh trong có vô số ngọn núi lớn nhỏ, linh khí thiên địa cũng vô cùng nồng đậm. Khác với Băng Tâm Cốc kiến tạo tại khu vực toàn băng tuyết, khí hậu bên trong dãy núi Vấn Thanh rất ôn hòa, khắp nơi đều tràn ngập hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo.

Một ngày sau, Dương Khai dẫn theo mấy vị Yêu Vương và Cơ Dao tới nơi, chỉ thấy sơn môn Vấn Tình Tông mở toang, chẳng những trận pháp không khởi động, mà ngay cả đệ tử bảo vệ sơn môn cũng không thấy được một người.

Hắn phóng thần niệm ra dò xét, toàn bộ Vấn Tình Tông lúc này giống như quỷ vực vậy, không thấy được một người sống.

- Không ngờ bọn chúng chạy cũng nhanh thật. Hiển nhiên Tê Lôi cũng phát hiện ra, không khỏi lẩm bẩm nói.

Một tông môn lớn như vậy, cho dù khi chiến đấu Phong Huyền dẫn theo không ít đệ tử và cao tầng rời đi, nhưng chắc chắn vẫn còn một số người lưu lại, chỉ có điều lúc này lại không thấy một bóng người, không thể nghi ngờ là có võ giả từ chiến trường Băng Tâm Cốc trốn về loan tin, dẫn tới đám đệ từ Vấn Tình Tông lưu lại lập tức rời khỏi tổ nghiệp, đi lánh nạn.

Nói cách khác, bắt đầu từ hôm qua, Vấn Tình Tông đã hoàn toàn bị diệt môn.

Ngẩng đầu nhìn lên sơn môn, chỉ thấy tấm biển bằng bạch ngọc đề ba chữ “Vấn Tình Tông” đang sáng lên lấp lánh, dường như thường xuyên được người lau chùi, cho nên mới sáng bóng như vậy.

Dương Khai giơ tay phát ra một kích, đánh nát tấm biển.

Tiếp đó, hắn gọi mọi người tiến thẳng vào bên trong.

Dọc đường quả nhiên không thấy được một người sống, đình đài lầu các hắn gặp qua cũng bị xáo trộn tan hoang, có lẽ là do đám đệ tử Vấn Tình Tông trước khi bỏ trốn đã vơ vét theo những thứ đáng tiền gây ra.

Một đường đi tới, chẳng những hắn không thấy được một bóng người, mà ngay cả thứ đáng tiền cũng không có.

Thứ còn lại chỉ là khu vực kiến trúc rộng lớn mà thôi.

- Nơi này cũng không tồi, linh khí thiên địa nồng đậm, chắc chắn phải có địa mạch tốt nhất. Tê Lôi ngó trái ngó phải, gật gù nói.

Dương Khai mỉm cười, nói: - Đây chính là tông môn truyền thừa của Đại Đế, người sáng lập lại chính là bản thân Đại Đế, nếu khu vực như vậy mà còn kém cỏi, thì có lẽ khắp cả Bắc Vực cũng không còn nơi nào tốt hơn nơi này nữa.

- Đáng tiếc, đáng tiếc mà, chúng lại đi trêu chọc tới người không nên chọc, khiến cơ nghiệp vạn năm cứ như vậy bị hủy đi. Ưng Phi cảm khái nói.

Tạ Vô Úy đảo tròng mắt một vòng, bỗng nhiên mỉm cười nói: - Dương thiếu, chi bằng ngươi tiếp quản nơi này, tự lập môn hộ, sáng lập một tông môn mới đi. Dù sao hiện tại nơi này cũng vô chủ, bỏ phí cũng thật đáng tiếc.

Nghe hắn nói vậy, Tê Lôi và Ưng Phi đều tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại cũng không phải họ cho rằng Dương Khai không có tư cách khai tông lập phái, dù sao hắn cũng là một vị Đế Tôn Cảnh, đương nhiên là có tư cách, nơi đặt chân cũng đã có sẵn, hơn nữa khí hậu nơi đây cũng rất ôn hòa, quả thật không còn nơi nào thích hợp hơn nơi này để khai tông lập phái.

Chỉ có điều hai người bọn họ không biết Tạ Vô Úy đang có âm mưu gì, tự nhiên lại đề nghị như vậy.

Tuy nhiên hai người cũng không ngốc, chỉ mới suy nghĩ một chút, hai mắt lập tức sáng ngời, đã hiểu ra âm mưu của Tạ Vô Úy.

Ưng Phi liền cười hì hì nói: - Tạ huynh đề nghị đúng lắm, nếu Dương thiếu khai tông lập phái ở nơi này, đến lúc đó xin hãy nhường cho ta vị trí hộ pháp trưởng lão gì gì đó nha.

Tê Lôi cũng ngoác miệng cười nói:

- Lão Ngưu ta cũng muốn một phần!

Dương Khai nghe vậy liền quay lại nhìn bọn họ, trong lòng thầm bật cười, hắn hiết rõ ba người này cũng không muốn trở về Cổ Địa, chỉ muốn đi theo bên cạnh mình.

Hắn cũng không có mặt mũi lớn tới mức khiến ba vị Yêu Vương đầu phục như vậy, nhưng hắn lại có Trương Nhược Tích a! Bọn chúng nói vậy chính là “ý ở ngoài lời” mà.

Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng Dương Khai cũng không vạch trần, chỉ nói:

- Các ngươi sẽ không sợ mấy vị Thánh Tôn tìm ta tính sổ sao? Ta cũng không có can đảm “đào mỏ” bọn họ đâu.

- Biết đâu đó. Tạ Vô Úy cười hắc hắc: - Mấy vị Thánh Tôn cũng không phải là người hẹp hòi, đến lúc đó Dương thiếu nói với bọn họ một câu, bọn họ ắt sẽ đáp ứng thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy, các vị Thánh Tôn cũng rất thông tình đạt lý. Ưng Phi cũng ở bên cạnh phụ họa.

Nếu là người bình thường muốn đào mỏ bọn họ, đám Thánh Tôn có thông tình đạt lý hay không thì không biết, nhưng nếu Dương Khai đặt vấn đề với bọnh họ thì khẳng định không thành vấn đề.

- Các người nghĩ kỹ đi. Dương Khai trầm ngâm một chút rồi nói, hắn cũng không cự tuyệt.

Ba vị Yêu Vương nghe vậy, hai mắt đều sáng ngời, thầm cảm thấy chuyện này rất có triển vọng, trong lòng không khỏi phấn chấn.

Tạ Vô Úy bỗng nhiên đề nghị, khiến Dương Khai cũng hơi động lòng.

Đúng như bọn họ nói, địa thế nơi này cực tốt, lại vô chủ, cho dù Dương Khai không cần, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị thế lực khác chiếm lĩnh.

Nơi này dù sao cũng là do Dương Khai đánh chiến mà có, tuy hiện tại không thấy một bóng người, nhưng kết quả này hoàn toàn là công lao của hắn a.

Nếu đã là địa bàn vô chủ do hắn tạo ra, thì không có lý nào lại chắp tay tặng người khác.

Huống chi, Dương Khai cảm thấy mình tới Tinh Giới đã nhiều năm như vậy mà vẫn cứ mãi lang bạt kỳ hồ, vẫn chưa có một nơi định cư cố định.

Khi còn một mình hắn thì không sao, nhưng nếu sau này đưa nhóm thân bằng quyến hữu ở U Ám Tinh tới đây, thì biết bố trí bọn họ ở đâu chứ? Còn có đám người Xích Nguyệt Quỷ Tổ nữa, cũng không thể để bọn họ ở mãi trong Thiên Diệp Tông được.

Chi bằng mình chuẩn bị nơi đặt chân sớm một chút, sau này bọn họ tới cũng dễ dàng sắp đặt nơi tu luyện hơn.

Cho nên nghe Tạ Vô Úy vô tâm nói như vậy, khiến Dương Khai động tâm không dứt.

Tuy nhiên hắn cũng biết, khai tông lập phái cũng không phải là chuyện đơn giản, năm xưa ở U Ám Tinh hắn có thể thuận lợi sáng lập Lăng Tiêu Tông, hoàn toàn là do cơ duyên xảo hợp. Còn hiện tại muốn đặt chân ở Tinh Giới, hắn cần phải suy tính chu toàn.

–––-oOo–––-
Advertisement
';
Advertisement