Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Diện tích của Vấn Tình Tông rất rộng lớn, Dương Khai dẫn theo đám người Cơ Dao đi lòng vòng khoảng hai ngày, cuối cùng mới khảo sát được đại khái.

Càng nhìn Dương Khai càng cảm thấy hài lòng đối với nơi này.

Lúc trước hắn nói nơi này có lẽ là nơi có linh khí thiên địa nồng đậm nhất Bắc Vực, cũng chỉ xuất phát từ danh tiếng của Vấn Tình Đại Đế mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, lời này cũng thật chính xác ah.

Bởi vì môi trường tu luyện ở nơi này so với Thanh Dương Thần Điện còn tốt hơn rất nhiều.

Thanh Dương Thần Điện cũng là tông môn đứng đầu, bàn về địa vị thực lực cũng không xê xích bao nhiêu so với Vấn Tình Tông, không ngờ môi trường tu luyện vẫn còn kém hơn nơi này một bậc.

Có lẽ chỉ có những tông môn do các Đại Đế khác sáng lập ra, mới có thể so được với Vấn Tình Tông.

Cơ nghiệp như vậy, kiến trúc nhiều như vậy, lại còn nội tình của Vấn Tình Tông lưu lại suốt mấy vạn năm, khiến Dương Khai càng thêm không nỡ nhường cho người khác, trong lòng âm thầm tính toán.

Hắn đi qua rất nhiều nơi, nhưng lại không phát hiện ra thứ gì đáng tiền.

Cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Cơ Dao, nhóm người liền đi tới một ngọn núi nguy nga.

Cơ Dao đã từng được theo Băng Vân tới Vấn Tình Tông bái phỏng qua mấy lần, biết được ngọn núi này chính là vị trí tối cơ mật của Vấn Tình Tông, nếu như nói Vấn Tình Tông có cất giấu kho báu, thì kho báu đó nhất định phải ở trên ngọn núi này.

Khi đám người Dương Khai tới, chỉ thấy bên ngoài ngọn núi này bao phủ một quầng sáng, có vẻ vô cũng vững chắc, hiển nhiên là vì trận pháp cấm chế đã được mở ra.

Điều này khiến cho hai mắt Dương Khai sáng lên, chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ.

Quầng sáng hoàn hảo không bị hao tổn gì, chứng tỏ chưa có ai công phá, nếu như bên trong thật sự có thứ gì tốt, chắc chắn vẫn còn ở trong đó, không bị những tên đệ tử Vấn Tình Tông chạy trốn mang đi.

Hắn ngăn mấy vị Yêu Vương định dùng sức phá trận, tìm kiếm trong nhẫn không gian một hồi, rồi lấy ra mấy tấm lệnh bài thoạt nhìn vô cùng bất phàm, ngay sau đó lần lượt rót đế nguyên vào từng tấm một thí nghiệm.

Không lâu sau, một tấm lệnh bài chợt rung động rồi phát ra một luồng sáng, bắn thẳng vào quầng sáng kia. Chỉ trong chớp mắt, quầng sáng đã nứt ra.

Những tấm lệnh bài này đều là thứ Dương Khai lấy được từ trên người đám võ giả cao tầng của Vấn Tình Tông bị giết chết, nhất là tấm lệnh bài có thể mở được cấm chế kia, hẳn là lệnh bài của tông chủ Phong Huyền.

- Vào xem bên trong có thứ gì tốt không. Dương Khai phấn chấn, dẫn đầu đi vào.

Trên ngọn núi có một một tòa đại điện to lớn, khí thế bất phàm.

Nhóm người bước vào trong điện, chỉ thấy những thứ bài trí bên trong hết sức cổ xưa, dường như đã có niên đại từ rất xa xưa, dấu vết năm tháng bào mòn hết sức rõ ràng.

Hắn quét thần niệm qua, không phát hiện có gì đặc biệt, trầm ngâm một chút liền nói: - Phân công nhau tìm xem, có chỗ nào khả nghi thì gọi một tiếng.

- Được! Ba vị Yêu Vương liền phân ra hành động.

Cơ Dao không đi, chỉ theo sau Dương Khai đi lòng vòng.

- Ngươi thật sự muốn khai tông lập phái lúc này sao?

Đi một hồi, bỗng nhiên Cơ Dao lên tiếng hỏi.

Ba vị Yêu Vương đều là hạng người thô cuồng rộng rãi, cho nên không để ý thấy vẻ động tâm của Dương Khai, nhưng Cơ Dao yên lặng quan sát, đã phát hiện Dương Khai thật sự động tâm, muốn khai tông lập phái ở chỗ này.

- Cũng có chút suy nghĩ như vậy. Dương Khai quay đầu lại, nhìn Cơ Dao toét miệng cười nói: - Thế nào?

Cơ Dao khẽ lắc đầu: - Không có gì, nếu ngươi muốn khai tông lập phái lúc này, ngược lại cũng là lựa chọn tốt.

- Ngươi cũng cảm thấy nên như vậy sao?

Cơ Dao nói: - Vấn Tình Tông và Băng Tâm Cốc đều ở Bắc Vực, nếu ngươi có thể định cư lâu dài ở chỗ này, vậy Băng Tâm Cốc và nơi này sẽ dễ dàng chiếu cố lẫn nhau hơn, hơn nữa ngươi cũng có tư cách này.

Tuy rằng Dương Khai chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng Cơ Dao lại biết, tu vi của hắn cũng không phải là người bình thường có thể so sánh, ngay cả bản thân nàng cùng hắn đơn đả độc đấu, cũng quyết không phải là đối thủ. Trên đời này, người có thể giao thủ ngang tay với hắn, cũng chỉ có những cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh khác mà thôi.

Nếu như ngay cả hắn cũng không có tư cách khai tông lập phái, thì đại đa số tông môn trong thiên hạ này cũng không có tư cách tồn tại.

Dương Khai cười cười nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều vẫn chưa lên kế hoạch cụ thể, hơn nữa nếu thật sự bắt tay vào làm nhất định là có rất nhiều phiền toái.

Cơ Dao mỉm cười, nói: - Chuyện này cũng không có gì, đến lúc đó ngươi nói với sư tôn một câu, nhờ người trợ giúp, nhất định Băng Tâm Cốc sẽ trợ ngươi giúp một tay.

Dương Khai gật gật đầu, nói:

- Chuyện này không vội, ta cũng chỉ mới nghĩ sơ qua mà thôi, nếu thực sự có ngày đó, nhất định sẽ mời Băng Vân tiền bối rời núi chỉ điểm.

Cơ Dao gật gật đầu, thầm mong đợi.

Dương Khai và Băng Tâm Cốc có quan hệ mật thiết, quan hệ với sư tôn Băng Vân của mình lại càng thêm sâu đậm, một khi hắn thật sự an cư lập nghiệp ở Vấn Tình Tông, vậy thì có thể cùng Băng Tâm Cốc giúp đỡ lẫn nhau, đến lúc đó, hai đại quái vật ở cùng một chỗ, ai dám tới trêu chọc chứ? Cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện Băng Tâm Cốc bị vây khốn như lần này.

Lần này sở dĩ Băng Tâm Cốc gặp kiếp nạn, chủ yếu cũng là bởi vì trước giờ luôn khép mình, rất ít quan hệ với ngoại giới, cũng không có quan hệ thân tình gì với các tông môn ở bên ngoài.

- Tuy nhiên danh hiệu tông môn ngươi phải suy nghĩ kỹ một chút, không thể tiếp tục dùng cái tên Vấn Tình Tông được. Cơ Dao gợi ý nói.

Dương Khai mỉm cười, gật gật đầu nói: - Ta tự có tính toán.

Về tên Tông môn, hắn đã sớm nghĩ tới.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng ưng khiếu từ một hướng chợt truyền đến.

Dương Khai quay đầu nhìn về phía đó, mở miệng nói: - Dường như Phi Ưng đã phát hiện ra thứ gì đó, đi qua nhìn một chút.

Cơ Dao gật đầu đi theo.

Không lâu sau, hai người đã tới trước một vách đá dựng đứng, vách đá này sừng sững tại trên ngọn núi, thoạt nhìn không bắt mắt chút nào, nhưng ánh mắt Ưng Phi lại sáng quắc, tỏ ra vô cùng cao hứng xem xét, thỉnh thoảng còn đưa tay gõ gõ chỗ này, sờ sờ chỗ kia.

Thấy Dương Khai đến, Ưng Phi vội nói: - Dương thiếu, nơi này có cổ quái.

Dương Khai nghe vậy quét mắt nhìn về phía vách đá dựng đứng, thả thần niệm ra dò xét một chút, rồi gật gật đầu nói: - Quả nhiên có cổ quái.

Vách đá dựng đứng này vừa nhìn thì không bắt mắt chút nào, nhưng thật ra lại có cấm chế vô cùng cao minh bao phủ, khiến người ta trong lúc lơ đãng căn bản không thể phát hiện được.

Nếu Dương Khai đi qua đây, nói không chừng cũng sẽ sơ suất bỏ qua, nhưng bản thể Phi Ưng chính là cự ưng, chẳng những tốc độ nhanh, mà nhãn lực cũng không tầm thường, lập tức nhìn ra nơi không thích hợp.

- Không biết những lệnh bài kia có thể mở ra cấm chế này hay không! Phi Ưng có chút lo được lo mất nói.

- Thử một chút thì biết. Dương Khai mỉm cười, lần nữa lấy ra những tấm lệnh bài cướp đoạt được trên người đám cao tầng Vấn Tình Tông, lần lượt thăm dò.

Trong lúc hắn đang bận rộn, Tê Lôi và Tạ Vô Úy cũng nghe tiếng chạy tới, sau khi hỏi rõ tình huống đều tỏ ra động lòng, thầm cảm thấy trong này nhất định chính là nhà kho hoặc bảo tàng gì đó của Vấn Tình Tông.

Tài sản truyền thừa mấy vạn năm của tông môn đứng đầu, dĩ nhiên làm cho người ta động lòng.

Sự thật chứng minh, những lệnh bài Dương Khai cướp đoạt thật sự có tác dụng, cũng không biết tấm lệnh bài nào phát sinh cảm ứng, cũng tương tự như lúc mở ra cấm chế của ngọn núi này vậy, sau khi phát ra một luồng ánh sáng đen bắn tới, không ngờ mặt vách đá dựng đứng lại ầm ầm mở ra, lộ ra một thông đạo tối đen nối thẳng xuống lòng núi.

Mà ngay sau đó, từ trong đường hành lang bỗng nhiên tự động phát ra ánh sáng, ánh sáng kia lan ra như lửa cháy vậy, càng ngày càng nhiều, chiếu dọc hành lang sáng trưng.

- Đi! Dương Khai gọi một câu, rồi vừa cẩn thận cảnh giác dò xét bốn phía, vừa dẫn đầu đi vào.

Những người khác dĩ nhiên cũng vội vàng đi theo.

Tiến vào đường hành lang, vách đá dựng đứng kia lần nữa khép lại, tuy nhiên có ánh sáng xung quanh chiếu sáng, nên đường đi cũng rất rõ ràng.

Không biết đi bao lâu, bỗng nhiên phía trước chợt trở nên rộng rãi thoáng đãng, một cái hang đá trong lòng đất hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Mà sau khi nhìn rõ tình huống trong hang đá này, Tạ Vô Úy lập tức hít sâu một hơi, không nhịn được phấn khích nói: - Quả nhiên là một bảo tàng!

Chẳng những là hắn, mà hai vị Yêu Vương còn lại và Dương Khai cũng có chút không bình tĩnh được. Trái lại, vẻ mặt Cơ Dao vẫn tỏ ra như thường, như thể nàng xem tiền tài như cặn bã vậy. Dù sao nàng cũng là người tu luyện công pháp băng hệ, tâm như băng thanh, trời sập cũng không sợ hãi a.

Phóng mắt nhìn tới, bên trong hang đá này có hàng đống nguyên tinh chất cao như một tòa núi nhỏ vậy, nguyên tinh hạ phẩm, nguyên tinh trung phẩm, nguyên tinh thượng phẩm thứ nào cũng có, cũng không biết số lượng bao nhiêu.

Dương Khai phóng mắt nhìn tới, cơ hồ là bị ánh sáng nguyên tinh phản chiếu hoa cả mắt.

Tuy trước đây hắn cũng kiến được một mớ bên trong Man Hoang Cổ Địa, nguyên tinh thu hoạch được phải lấy ức làm đơn vị tính, nhưng đống nguyên tinh trước mắt này cũng tuyệt đối xa xỉ, thậm chí so với thu hoạch trong Man Hoang Cổ Địa của hắn còn nhiều hơn.

Dù sao cũng là tài sản tích lũy của Vấn Tình Tông suốt mấy vạn năm, quả thật không phải là tông môn bình thường có thể so sánh.

Nếu Dương Khai đã định khai tông lập phái lúc này, dĩ nhiên trong tay cần phải có càng nhiều tài nguyên càng tốt, đợi cho một ngày nào đó hắn có năng lực đưa đám thân bằng quyến hữu ở U Ám Tinh tới đây, cũng không đến mức không có tài nguyên tu luyện cung cấp cho bọn họ.

Ở phía sau nguyên tinh còn có từng cái giá gỗ một, bên trên giá gỗ kia đặt các loại hộp gỗ, hộp ngọc, hộp kim loại lớn nhỏ khác nhau nhiều không đếm xuể.

Dương Khai dẫn mọi người tới chỗ giá gỗ, thuận tay lấy ra mấy thứ dò xét, thấy thứ trong những chiếc hộp này không khác lắm so với hình dung của hắn, đều là những dược liệu quý hiếm, mỗi một gốc đều vô cùng trân quý, dược tính mười phần.

Đám Yêu Vương không cảm thấy hứng thú đối với dược liệu, bởi vì linh thảo diệu dược trong Man Hoang Cổ Địa rất thừa thãi, nếu nói là trên đời này chỗ nào có thể tìm được linh dược tốt nhất, vậy thì Man Hoang Cổ Địa tuyệt đối là một nơi trong số đó.

Cho nên bọn họ chỉ nhìn qua vài lần, rồi cũng không chú ý tới nữa.

Ở một phía khác cũng có rất nhiều giá gỗ, bên trên cũng không đặt các loại hộp chứa đồ, mà là các loại bình ngọc.

Dương Khai dò xét, thấy bên trong những chiếc bình này đều là linh đan tốt, cấp bậc không đồng nhất, tuy nhiên đều là những thứ võ giả tu luyện cần dùng đến. Số lượng bình ngọc ở đây cũng rất nhiều, có tới mấy chục ngàn lọ.

Phía sau nữa, lại là nơi cất giữ các loại điển bí tịch, các loại bí mật bất truyền của Vấn Tình Tông.

Những thứ này cũng khiến cho hai mắt Dương Khai sáng ngời, bởi vì đây đều là báu vật có giá trị được bảo tồn tại Vấn Tình Tông suốt mấy vạn năm qua. Sau này khai tông lập phái, môn hạ đệ tử đều có thể dùng được.

Chỗ sâu hơn trong hang đá, tiếp tục là đại lượng bí bảo, những bí bảo này thấp nhất đều là cấp bậc Đạo Nguyên, thậm chí còn có hơn trăm món Đế Bảo đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Nhiều bí bảo đặt cùng một chỗ như vậy, khiến nơi đó tràn ra dao động năng lượng khiếp người.

–––-oOo–––-
Advertisement
';
Advertisement