Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nửa ngày sau, sự kiện kết thúc.

Vũ thở hổn hển, mặt hơi tái nhợt, không thể tin nổi nhìn thithể Thực Cốt Lang Vương nằm dưới đất.Trận chiến này, lại không tổn thất nhân viên nào.

Mấy tộc nhân của mình thậm chí chỉ bịthương nhẹ! Mà nguy nhân lớn nhất làm được đến thế, chính là Vu Ngưu da mỏng thịt mềmkia! Hắn một mình cuốn lấy Thực Cốt Lang Vương, khiến cho Lang Vương căn bản khôngthể rút ra, nàng dẫn các tộc nhân không ngừng tạo ra vết thương lên người nó, ác chiến nửangày, cuối cùng đánh chết nó!Gần như có thể nói, Lang Vương là bị mài từ từ đến chết.

Nhìn Vu Ngưu đang mò mẫm trongthi thể Lang Vương, tâm tình của Vũ có chút lộn xộn, đến giờ nàng vẫn còn không tin, thắnglợi này thần kỳ như thế.

Đây là Lang Vương sánh ngang Vu Sư đó, ngay cả bị trọng thương,đám người mình cũng không đối phó được.

Nhưng tới Vu Ngưu dùng đủ loại thủ đoạn nhỏ nhặtlại thành kỳ diệu, Lang Vương lại không có sức chống cự.Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào? Từ đầu tới giờ, hắn cũng không thả ra Vu thuật lợi hại gì,thi triển ra Vu thuật thì đa số nàng cũng biết, nhưng tuyệt đối sẽ không có hiệu quả rõ ràngnhư hắn.– A, tìm được rồi! Dương Khai cười lớn, móc ra nội đan đẫm máu từ thi thể Lang Vương, cẩnthận chùi trong tuyết, cất đi như bảo bối.Sau đó hắn không quay đầu lại, đi thẳng tới chỗ 6 con Thực Cốt Lang khác, y như cũ, móc ra6 viên nội đan.Vũ bình ổn tâm tình, nháy mắt ra hiệu với tộc nhân, liền có một người đi đào Ngưng TuyếtHoa, còn Vũ đi thẳng đến chỗ Dương Khai, hỏi: – Ngưu đại nhân, ngươi rất cần nội đan sao? Dương Khai nhìn túi da phồng lên, không ngẩng đầu đáp: – Cần chứ!Hắn muốn nhanh chóng tích lũy lực lượng, nhất định phải dựa vào nội đan yêu thú.Vũ nói: – Dù ta không biết ngươi cần nhiều nội đan như vậy làm gì, nhưng có một chỗ, có lẽngươi sẽ thấy hứng thú.– Là chỗ nào? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.– Sương Tuyết Thành?Dương Khai nhướng mày: – Là thành trì Sương Tuyết Bộ các người?– Đúng thế.– Ở đó có rất nhiều nội đan sao?Vũ mỉm cười: – Sương Tuyết Thành là thành trì duy nhất ở Sương Tuyết Bộ, tụ tập 8 phầnVu của Sương Tuyết Bộ, cho dù Vu bộ lạc khác cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trong Sương Tuyết Thành.

Nhất là mùa đông, chỉ có SươngTuyết Thành ta không bị mùa đông xâm lấn, mở ra cả ngày, ở trong thành mỗi ngày có giaodịch rất ớn, nội đan Man thú không phải hiếm gì ở đó, nội đan cao cấp hơn Thực Cốt LangVương cũng có, chỉ cần Ngưu đại nhân có thể lấy ra hàng hóa giá trị không chênh lệch baonhiêu, ta tin các Vu khác chắc chắn sẵn lòng trao đổi với ngươi.– À? Dương Khai vuốt cằm, động lòng không thôi.Nếu nói Sương Tuyết Thành thật sự tốt như Vũ nói, vậy hắn quả thật phải đi xem thử, ít ratốc độ thu hoạch nội đan còn nhanh hơn là tìm kiếm Man thú trong La Bạch Sơn này.

Đươngnhiên, trong tay hắn không có gì để trao đổi.– Thế nào? Có muốn đi xem thử? Vũ thừa dịp thổi lửa, nhìn ra Dương Khai đã có hứng thú.

- Vũ đại nhân nhiệt tình, ta từ chối thì bất kính.

Dương Khai cười hì hì.Vũ gật đầu: – Vậy đợi một lát chúng ta cùng lên đường.Lúc này, chiến sĩ Man tộc đào ra Ngưng Tuyết Hoa đã trở lại, nhỏ giọng nói với Vũ, nàng liềnnhìn sang Dương Khai: – Ngưu đại nhân, thi thể những con Man thú này…– Các người tùy tiện xử lý đi.– Vậy cám ơn! Vũ nói rồi, mới gọi tộc nhân xử lý thi thể những con Thực Cốt Lang.Nếu Vu có thể dùng thịt Man thú thời gian dài, sẽ có thể tăng lên thực lực, cho nên dù choVũ cũng là Vu Sĩ thượng phẩm, cũng không nỡ bỏ lại nhiều thi thể Man thú như thế ở chỗnày, thật là lãng phí của trời, nhất là thi thể Thực Cốt Lang Vương, đây chính là thức ăn đạibổ đối với cả Đại Vu Sư.

Mà còn Vu Ngưu, lại chỉ lấy nội đan, không cần thịt thú, Vũ hoàn toàn không biếthắn suy nghĩ thế nào.Tuy rằng giá trị nội đan khá cao, nhưng cách dùng thường thấy là pha rượu để uống.

Cónhững Dược sư có thể dùng nội đan Man thú chế ra dược phẩm, nhưng mà nhìn Vu Ngưunày thế nào cũng không giống một vị Dược sư.Các chiến sĩ Man tộc tự nhiên không phải lần đầu tiên xử lý thi thể yêu thú, tay nghề thànhthạo, không quá một nén nhang, 6 con Thực Cốt Lang cộng thêm một con Lang Vương đã bịxử lý gọn gàng.

7 tấm da sói, cộng thêm phần thịt mềm ngon nhất trên người chúng, mỗingười khiêng vác, thu hoạch trở về.Xử lý ổn thỏa xong, mọi người liền xuất phát.

Sương Tuyết Thành không gần La Bạch Sơn,dù chạy hết tốc lực, ít nhất cũng phải tốn 3 ngày, còn là Vũ bỏ thêm Thần Hành Thuật cho mọi người, nếu không, tốc độ sẽ càng chậm hơn.Nửa đường, Dương Khai tới xin Vũ chỉ giáo, tự nhiên vừa học liền biết Thần Hành Thuật,làm Vũ chấn động vì ngộ tính của hắn.3 ngày sau, một cái bóng to lớn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Các chiến sĩ Mantộc kể cả Vũ, đều không khỏi toát ra mỉm cười từ đáy lòng.– Ngưu đại nhân, đã đến Sương Tuyết Thành! Vũ chỉ về phía trước.Dương Khai vận đủ thị lực nhìn ra, không khỏi ngạc nhiên.

Đây là lần đầu hắn đến thành trìMan tộc thượng cổ, nhưng nhìn thấy, lại không giống như trong tưởng tượng của mình.

Hắnvốn tưởng là thành trì thì ít ra cũng phải có hình dáng thành trì, nhưng bên đó không cóbóng dáng thành trì, mà là một cây to che trời, đứng ở chân trời, ngay cả khoảng cách cựcxa, Dương Khai vẫn cảm nhận được hoành tráng của nó.Cây to che trời phủ đất, cao tận trên mây, thật khó tưởng tượng nó cao lớn thế nào.

Còn bêndưới tán cây như vòm trời của cây to này, những công trình lộn xộn xây dựng dưới đất,giống một bàn cờ bị lật tung.

Mơ hồ có thể thấy không ít người đang hoạt động trong đó.– Đây là Sương Tuyết Thành? Dương Khai quay lại nhìn Vũ.Vũ mỉm cười: – Đúng vậy, đây là Sương Tuyết Thành! Cũng là căn cơ của Sương Tuyết Bộchúng ta, có thấy Trường Thanh Thần Thụ kia không?Đó là Thanh đại nhân, cũng là Thần thủ hộ che chở Sương Tuyết Bộ chúng ta.– Thanh đại nhân… Khóe miệng Dương Khai co rút.

– Ý ngươi nói là, cây đó… là sống? Nếu làsống, vậy còn không phải là thụ yêu sao, nhưng mà thụ yêu lớn như thế, thật là khó gặp.Vũ nghiêm mặt lại, nói: – Thanh đại nhân đã trải qua vạn năm, bất tử bất diệt, Ngưu đạinhân nếu vào Sương Tuyết Thành, nhớ kỹ không được khinh nhờn Thanh đại nhân!Bất tử bất diệt, vậy không phải Bất Lão Thụ sao.

Nhưng Bất Lão Thụ của mình so vớiTrường Thanh Thần Thụ này, quả thật là cháu chắt với tổ tông mà.

Nhưng mà Vũ nghiêmtúc dặn dò, Dương Khai cũng ý thức được Trường Thanh Thần Thụ có địa vị tối cao tronglòng người Sương Tuyết Bộ, liền gật đầu: – Ta hiểu.Vũ lại mỉm cười, nói: – Ngưu đại nhân cũng không cần quá lo lắng, Thanh đại nhân bao dungvạn vật, chỉ cần ngươi không cố ý khinh nhờn ngài ấy, tộc nhân của ta sẽ không làm khóngươi.Nói rồi, mấy người dần tới gần Sương Tuyết Thành, nhìn gần, Trường Thanh Thần Thụ làmngười ta càng rung động mạnh.

Toàn bộ Sương Tuyết Thành không có tường thành cùngtrận pháp bảo vệ như đời sau,nhưng tán cây to lớn bao phủ kín trong vòng mấy trăm dặm, các tộc nhân Sương Tuyết Bộ đời đời sinh tồn dưới tán cây bảo hộ.

Dù là mùa đông, nhưng bên trong Sương Tuyết Thành không một chút tuyết đọng, mà lại tràn ngập ý xuân.Nửa canh giờ sau, khi Dương Khai cùng Vũ đến cạnh Sương Tuyết Thành, chợt cảm nhậnđược một cỗ thần niệm mạnh mẽ quét qua người mình, thoáng cái cả người Dương Khaicăng cứng, cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng lại không phát hiện gì.Vũ nói: – Ngưu đại nhân đừng căng thẳng, bất cứ người nào đi vào Sương Tuyết Thành,Thanh đại nhân đều sẽ kiểm duyệt một lần, nếu đối phương có địch ý với Sương Tuyết Bộ,sẽ lập tức bị trục xuất.Dương Khai thở dài: – Thanh đại nhân thật là lợi hại.

Đây không phải lời nịnh nọt, mà là thậtlòng, đạo thần niệm vừa rồi còn vượt qua cả hắn ở thời kỳ đỉnh cao, đủ thấy được thụ yêu này quả thật là cường giả vô song!Vũ nói: – Đương nhiên, Thanh đại nhân là Thần thủ hộ Sương Tuyết Bộ chúng ta, vạn nămqua vẫn luôn bảo hộ, chỉ là đáng tiếc…– Đáng tiếc thế nào?Vũ ảm đạm nói: – Nghe nói từ mấy ngàn năm trước, Thanh đại nhân đã chìm vào ngủ say,hiện tại cũng không ai gọi tỉnh lại được.– Vậy vừa rồi… Dương Khai khó hiểu, nếu ngủ say, vậy thần niệm vừa rồi là chuyện gì?Vũ mỉm cười: – Cho dù đang trong ngủ say, Thanh đại nhân vẫn có năng lực phân biệt kẻđịch.Cái này không phải hoang đường sao… Dương Khai thầm nghĩ nếu mình đang trong bếquan, trừ khi có cảm ứng với nguy cơ sống chết, còn lại sẽ không thể cảm giác được chuyện gì khác, vị Trường Thanh Thần Thụ này dù có lợi hạicỡ nào, cũng không thể làm được tới mức này.

Nhưng người ta nói là phải, Dương Khai cũngkhông giải thích.Trong lúc nói, mấy người đã vào Sương Tuyết Thành, các chiến sĩ Man tộc trải qua đi lại mỏimệt thời gian dài, hiện tại cuối cùng trở về an toàn, đều có vẻ hưng phấn, thần sắc toát ramột chút vinh quang.

Dương Khai đứng trong Sương Tuyết Thành, lại sinh ra cảm giác lâungày không gặp.

Bên tai truyền tới tiếng la lớn cùng cò kè trả giá, làm hắn thoáng sinh ra ảogiác trở về Tinh Giới.– Ngưu đại nhân, cám ơn ngươi hỗ trợ ở La Bạch Sơn, chúng ta chia tay ở đây, ta còn phải đigặp Vu Sư đại nhân, nộp lên vật phẩm nhiệm vụ lần này.

Vũ quay lại nói với Dương Khai.– Ngươi cứ làm việc, không cần để ý tới ta.

Dương Khai gật đầu.Vũ liền đưa tay với một chiến sĩ Man tộc bên cạnh, người này liền lấy ra một cái túi nướcđưa cho nàng, Vũ cầm lấy, chuyển đưa lại cho Dương Khai:– Cầm cái này, tưới lên rễ của Thanh đại nhân, ngươi sẽ có được một chỗ ở.Dương Khai nhướng mày, hắn nhận ra túi nước này, lúc ở La Bạch Sơn các chiến sĩ Man tộcxử lý thi thể yêu thú, chính là dùng túi nước này để chứa máu yêu thú.

Lúc đó hắn cònkhông rõ mấy người Vũ lấy máu yêu thú làm gì, nhưng giờ xem ra, nó còn có tác dụng khác.
Advertisement
';
Advertisement