Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vũ dẫn các chiến sĩ Man tộc Sương Tuyết Bộ đi về phía tòa nhà cao to, Dương Khai đứngtrong Sương Tuyết Thành, trầm ngâm một hồi, cũng không vội đi tìm chỗ ở theo như Vũ chỉ dẫn, mà bắt đầu dạo quanh Sương Tuyết Thành rộnglớn náo nhiệt, vừa đi vừa xem xét.Sở dĩ hắn đồng ý tới Sương Tuyết Thành, đơn giản là muốn mau thu được nội đan để tuluyện.

Nhưng giờ trên người hắn không có thứ gì, ngoài 7 viên nội đan Thực Cốt Lang ra,cũng chỉ có một túi máu sói.

Nhưng thứ nào cũng là thứ bắt buộc, cho nên Dương Khaimuốn thăm dò giá thị trường nơi này, rối mới tính toán tiếp.Hắn tin tưởng với bản lĩnh của mình, dù cho khởi đầu rất thấp, cũng sẽ nhanh chóng dùngưu thế của mình tạo thành hiệu quả lăn qua cầu tuyết.Một đường vừa đi vừa xem, Dương Khai có vẻ khác lạ ở thành trì Man tộc khắp nơi, khôngcó gì, thân hình của hắn quá yếu ớt, không có một chút cảm giác Man tộc.

Cho nên mặc kệhắn đi tới đâu, đều dẫn tới ánh mắt kỳ dị khinh bỉ của các Man tộc.Dương Khai đã sớm quen chuyện này, dường như mỗi một Man tộc vừa gặp đều sẽ dùngánh mắt này nhìn hắn.Sương Tuyết Thành thật sự phồn hoa, dù so với những thành trì lớn đời sau cũng khôngkém, trong nhà cửa lộn xộn, vô số quầy hàng cùng hàng hóa, Vu bộ lạc khác nhau tụ tập,Dương Khai là Vu Sĩ hạ phẩm nho nhỏ hoàn toàn không trồi lên được.

Căn cứ kiến thứctrưởng thôn dạy cho trước khi lên đường, Dương Khai lần lượt phân biệt xuất thân cùng lailịch các Vu này.Trời nam biển bắc, hội tụ một nơi, tình cảnh như vậy rất khó gặp.

Cũng chỉ có mùa đông,Sương Tuyết Thành mới có cảnh tượng này.

Bởi vì vào mùa đông, các thành trì những bộlạc khác không có điều kiện trời ban như Sương Tuyết Thành, nơi này có Trường ThanhThần Thụ bảo hộ, dù cho mùa đông giá lạnh, nơi này vẫn tràn ngập khí xuân.Những thành trì bộ lạc khác thì không tốt lành như thế, tự nhiên thu hút rất nhiều Vu đếnđây tụ tập trao đổi.

Đợi ngày đông trôi qua, các Vu đường xa đến đây đều sẽ trở về bộ lạcthành trì của mình.

Cho nên mùa đông hàng năm, Sương Tuyết Thành là thành trì phồn hoanhất.Dương Khai không ngừng dừng lại ở mỗi một quầy hàng, kiểm tra hàng hóa ở đó, cũng cò kètrả giá với chủ quầy.

Ngoài dự liệu của hắn, vốn tưởng là ở thời đại thượng cổ, phương thứcgiao dịch hẳn là dùng vật đổi vật mới đúng, nhưng kiểm tra một phen, hắn phát hiện mìnhsai hoàn toàn.Trong Sương Tuyết Thành này cũng có tiền riêng… một loại như lá xanh, được gọi là thanhtệ.Thôn trưởng không có thông tin về thanh tệ, bởi vậy Dương Khai suy đoán đây là đặc sắcriêng của Sương Tuyết Thành.

Thanh tệ không có tác dụng tu luyện, nghe nói là lá rụng củaTrường Thanh Thần Thụ, không mục không nát, chỉ có thể dùng làm giao dịch, cũng chỉ giới hạn trong Sương Tuyết Thành.Tuy nhiên như vậy là đủ rồi, có một vật ngang giá như tiền, có tác dụng rất lớn đối với lưuthông vật tư.

Giao dịch Sương Tuyết Thành cả ngày không nghỉ, Dương Khai đi một hơi 3ngày, không ngừng chút nào, trong lòng đã có kế hoạch ban đầu.3 ngày sau, hắn mới đi lên Trường Thanh Thần Thụ, lấy ra túi nước Vũ đưa cho, đổ ra máusói, tưới lên rễ Trường Thanh Thần Thụ.

Máu đỏ sẫm tưới xuống đất, nhanh chóng bị hấpthu hết, không sót một giọt, sau đó một đoàn ánh sáng xanh bắn ra từ tán cây, ngay ngườiDương Khai.Đồng thời, một cỗ lực lượng dẫn dắt không rõ dẫn đường cho Dương Khai, như có bàn tayvô hình từ từ nâng hắn lên cao.Lên chừng mười mấy trượng, lực nâng đó mới ổn định, ở trước mặt Dương Khai là một cáihốc cây vừa phải, sạch sẽ thoải mái.

Đây là chỗ ở của hắn trong vòng 30 ngày tương lai.

Người ngoài muốn tìm chỗ ở trong Sương Tuyết Thành, có 2 cách.Một là đến chỗ tương tự khách sạn, nhưng mà phải trả thanh tệ.

Còn kiểu thứ hai, là giốngnhư Dương Khai, dùng máu yêu thú tưới trên rễ Trường Thanh Thần Thụ, Trường ThanhThần Thụ sẽ chọn cho người tưới một hốc cây để gửi thân.Hốc cây như thế có vô số kể trên người Trường Thanh Thần Thụ cao tận mây xanh, mỗi mộthốc cây đều là chỗ ở tự nhiên, được Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ, mặc kệ làm gì ở trongcũng sẽ không bị người khác quấy nhiễu.Hốc cây không lớn, miễn cưỡng đủ cho 3 người ở, nhưng đối với Dương Khai thì thế là đủrồi.

Hoàn cảnh bên trong rất thoải mái, Dương Khai ngồi xuống, vừa tu luyện vừa hoànthiện kế hoạch trong đầu.Ngày hôm sau, hắn rời hốc cây, Trường Thanh Thần Thụ dẫn đường từ từ xuống đất, sau đóliền đi thẳng.Không lâu sau, Dương Khai đến một chỗ cửa hàng chuyên thu mua nội đan, bán ra toàn bộ 7viên nội đan trong tay.

Một lát sau, Dương Khai xách theo một túi thanh tệ rời cửa hàng, đivào trong đám đông.Sau 1 nén nhang, trải qua một phen cò kè trả giá, Dương Khai thỏa thuận được với một chủquầy xa lạ, tốn 50 thanh tệ quét hết dược thảo trên quầy của hắn, chủ quầy này hớn hở ramặt, cảm thấy gặp được khách sộp, tràn đầy nhiệt tình gói gém dược thảo cho Dương Khai.Lại một hồi, cảnh tượng như thể xảy ra ở một quầy khác.Không bao lâu, thanh tệ trong tay Dương Khai đã bị tiêu sạch, nhưng mà đổi lại một đốnglớn thảo dược thường gặp có giá trị không cao.

Hắn trở về hốc cây, lấy ra tất cả thảo dược.Không cần kiểm tra kỹ, thuận tay lấy ra mấy gốc thảo dược, trên tay Dương Khai bùng lên ngọn lửa sáng ngời ấm áp, ném thảo dược vào lửa, tập trung luyện chế.Cũng ít ỏi giống như luyện đan sư tôn quý ngày sau, ở thời đại thượng cổ, địa vị cùng sốlượng Dược sư cũng như vậy.Mỗi một Dược sư, đều là nhân tài hiếm có của bộ lạc, mà mỗi một Dược sư của bộ lạc đềuchỉ pha chế dược phẩm cho tộc nhân của mình.

Thời đại này, võ đạo chưa thịnh hành, thuậtluyện đan cũng đang trong quá trình mơ hồ tìm kiếm, các Dược sư pha chế dược phẩm vừađơn giản lại thô sơ, cũng không có quá nhiều chú ý, chỉ trộn lẫn các loại dược thảo, pha chếđơn giản, hoàn toàn không phát huy ra công hiệu của dược liệu.Dương Khai là Đế đan sư, dù cho tu vi bị phong ấn, thậm chí không thể vận dụng thần niệm,với thủ đoạn hiện tại, hắn tùy tiện luyện chế chút thứ, cũng không kém hơn những Dược sưbộ lạc lớn.Mà luyện chế ra dược phẩm, chính là đường phát tài của hắn, cũng là khởi điểm để lăn quảcầu tuyết.

Thời đại khác biệt, hắn không dám làm quá mức kinh hãi thế tục, huống gì hiệntại thực lực của hắn giảm xuống, không có khả năng làm đến hoàn mỹ trong quá trình luyệnchế.Ngay cả như thế, hắn luyện chế phân phối ra cũng là thể hiện tích lũy kiến thức mấy vạnnăm, Dược sư đương thời hoàn toàn không thể sánh bằng.

Nửa ngày sau, tiêu hao hết dượcliệu, Dương Khai có thêm một đống chai lọ.Thời đại này, bình ngọc dùng để chứa đan dược rất hiếm, tuy nhiên Dương Khai cũng khôngquá nghiêm khắc, hiện tại cũng không phải luyện chế ra đan dược, mà là một loại như hồtương, dùng bình đá để chứa cũng không sao.

Dọn dẹp một chút, Dương Khai lại rời hốc cây.Vùng phồn hoa nhất Sương Tuyết Thành, dòng người như thủy triều qua lại, Dương Khaingồi xuống một góc, bày ra những gì mình luyện chế, lại lấy một tấm gỗ, dùng ngón tay như kiếm, viết một chữ lớn như rồng bay phượngmúa, cắm ở bên cạnh, rồi làm như thanh cao, nhắm mắt điều tức.Một chủ quầy bên cạnh liếc Dương Khai, lại nhìn một chữ Dược thật to trên tấm gỗ, khôngkhỏi bật cười.

Còn có loại thuốc đen như bùn này sao? Hắn thật cho rằng mình là Dược sư?Dược sư trước nay đều tôn quý, làm sao có thể lưu lạc đến mức chạy ra đây bày quầy?Nếu không phải trên người kẻ này truyền ra khí tức của Vu, chủ quầy còn cảm thấy kẻ nàyvốn không phải Man tộc.

Trừ khi Man Thần giáng xuống kỳ tích, bằng không những thứ nàyhoàn toàn không thể nào bán ra được.Sự thật đúng như hắn đoán, 2 ngày liên tục, quầy hàng của Dương Khai không hề có ngườihỏi tới, chỗ này dù là khu phồn hoa, dòng người không ngớt, nhưng mỗi người đi ngang qua quầy hàng của Dương Khai đều chỉ liếc nhữngthứ như hồ tương kia liền bỏ đi.Tuy nhiên Dương Khai vẫn ngồi yên như thường, không vội không nóng, làm cho hàng xómnhư hắn cũng phải bội phục định lực này.

2 ngày sau, hàng hóa của hắn cũng bán hết, sắpphải dọn quầy.Có lẽ vì đồng tình, chủ quầy này không nhịn được nói: – Ngươi thế này không bán được đồđâu.Dương Khai thế mới mở mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: – Vậy theo ý ngươi, phải bán thế nào?Chủ quầy nói: – Ít ra ngươi cũng phải la to mấy tiếng, dù những dược phẩm này nhìn khôngra gì, nhưng ngươi lớn tiếng hét hò, ít ra cũng có người ghé thăm.– Rượu thơm không sợ ngõ sâu, của ta là thuốc hay, dù không quảng bá cũng sẽ có người tớimua.Chủ quầy này bĩu môi, rõ ràng không đồng ý cách nói này, nhưng nghe cũng có lý, hắn gậtđầu: – Trừ khi xảy ra kỳ tích, bằng không cả đời ngươi cũng không bán được.Dương Khai mỉm cười nói: – Không cần kỳ tích gì, chỉ cần một cơ hội mà thôi… À, cơ hội tớirồi!Nói rồi, ánh mắt Dương Khai chợt sáng ngời.

Chủ quầy kế bên ngạc nhiên, nhìn theo, chỉthấy có mấy người Sương Tuyết Bộ đang dìu nhau đi tới, nhìn cả người họ đẫm máu, xem ralà vừa trải qua đại chiến, hơn nữa tuyệt đối là đại chiến gian khổ.

Bởi vì mỗi người đều đầyvết thương lớn nhỏ, người dẫn đầu có vết rạch dài một tấc trên bụng, máu thị lộn ra, nhìnrất khủng bố.Cái này là cơ hội gì? Chủ quầy kế bên có chút không rõ.

Đang khó hiểu, các chiến sĩ Man tộcnày đã đi ngang qua trước mặt.Đúng lúc này, Dương Khai chợt híp mắt cười, lên tiếng: – Các vị tráng sĩ xin dừng bước, tathấy các vị trán no đủ, khí huyết tận trời, có chút duyên phận với bổn Vu, hiện bổn Vu cómột vật đưa tặng, mong các vị tráng sĩ thu nhận!
Advertisement
';
Advertisement