Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đường ở dưới chân Thuấn di ở chỗ này không có mảy may tác dụng, bởi vì pháp tắc của mảnh thiên địa này bị Hắc Diệu phá hủy lợi hại, hư không cực kỳ bất ổn. Nhưng chỉ cần nghĩ biện pháp rời khỏi phương viên trăm dặm bao quanh cái hố này, thì hắn có thể tùy ý thi triển thủ đoạn tinh thống nhất của mình.

Phương viên trăm dặm quanh cái hố này là mấu chốt quan trọng nhất...

. Hắn nỗ lực không để lại dấu vết phóng đi ra hướng ngoài chiến trường.

Nhưng vẫn bị người chú ý tới.

Một người trong đó là một Ma Vương mọc một đôi cánh. Hắn tự thị vây công Vu Đãng có chút không hứng thú, cho nên một mực thờ ơ lạnh nhạt khoanh tay đứng giữa không trung,

Nhưng vẻ bất thường của Dương Khai rất nhanh dẫn tới chú ý của hắn. Đầu tiên hắn đầy hứng tú chủ ý tư thái Dương Khai bỏ chạy ra bên ngoài, nhưng rất nhanh hắn có phần phẫn nộ, bởi vì hắn phát hiện tên dị tộc này lại có chút bản lĩnh, không có bất kỳ một tộc nhân nào có thể ngăn cản bước chân tên dị tộc, đoạn đường tên dị tộc tn công ra ngoài, lại có mấy trăm tộc nhân chết trên tay tên dị tộc.

Mắt thấy tên dị tộc người này còn muốn chém giết, vị Ma Vương có cánh này không nhịn được nữa, liền vỗ hai cánh bay xuống dưới, ngăn đường đi của Dương Khai, trên tay hắn cầm một cây trường thương lấp lóe tia sáng lạnh, chợt điểm tới hướng Dương Khai. Chỗ mũi thương lại hội tụ ra một đoàn quả cầu năng lượng đen như mực, lớn chừng nắm tay.

Dương Khai hơi nghiêng thân mình, luống cuống tay chân vung lên Bách Vạn Kiếm đón đỡ, bộ dáng nhìn như vô cùng hốt hoảng.

Một bộ trạng thái quẫn bách đó làm cho vị Ma Vương cười ha hả, trên mặt đấy khoái ý, dường như nhìn thấy trước cảnh Dương Khai bị một thương của mình đánh chết thành cặn bã.

Kết quả lại làm cho hắn kinh ngạc, dưới một thương như thế, tên dị tộc chẳng những không có lập tức chết đi, ngược lại còn mượn lực đạo công kích của mình, lách nhẹ như không có gì bay ra thật xa, lập tức thoát khỏi phạm vi của hắn.

Ma Vương cau mày, lẩm bẩm: – Vận khí tốt!

C

Hắn quy kết hết thảy là do Dương Khai may mắn, cũng không có nghĩ tới đây hoàn toàn là đối phương cố ý làm ra.

Vừa dứt lời hắn bắt đầu truy kích. Tuy rằng không thể đánh một kích lấy mạng tên dị tộc này, nhưng nghĩ mình dầu gì cũng là một Ma Vương, cũng không thể để tên dị tộc trốn thoát dưới mí mắt của hắn, Mạc Đa đại nhân đang chú ý trận tru diệt này đấy. Các tộc nhân đều đang nỗ lực, nếu mình ngay cả một tên tiểu tử dị tộc đều không đánh hạ được, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt.

Hắn không còn mảy may nhẹ tay, vỗ động hai cánh, lập tức liền đi tới trên đỉnh đầu Dương Khai, lần nữa vung trường thương, đâm mạnh xuống dưới. Chỉ là lần này quả cầu năng lượng trên mũi thương đen như mực không còn là lớn bằng nắm tay, mà đã lớn bằng cái chậu rửa mặt.

Trong quả cầu năng lượng kia phát ra khí tức cũng biến thành cực kỳ kinh khủng, cho dù đều là tồn tại Ma Vương cũng đừng mơ tưởng dễ dàng tiếp nhận một kích này.

Tên dị tộc đang công phá vòng vây kia dường như hoàn toàn không có phát hiện, vẫn dồn chú ý trên thân Ma tộc vây quanh bốn phía, không quản không hỏi tới Ma Vương trên đỉnh đầu mình… Thế nhưng một khắc sau đó, trên đỉnh đầu tên dị tộc lại dường như mọc ra một đôi mắt, giơ tay điểm lên một kiếm, ngay chính giữa mũi thương.

Vang lên một tiếng nổ “âm” thật lớn, quả cầu năng lượng nổ tung ra.

Ma Vương bất ngờ không kịp đề phòng lại bật lui về phía sau mấy bước, đợi ổn định lại thân hình, không ngờ tên dị tộc kia đã trốn ra ngoài trăm trượng xa, hơn nữa càng chạy càng nhanh, nơi hắn đi qua không có bất kỳ một Ma tộc nào có thể ngăn chặn hắn một lát, trường kiếm bản lớn trên tay hắn kia giống như là lưỡi hái của tử thần, các tộc nhân vừa chạm vào là chết, vừa đụng vào là bị thương.

Trước sau hai lần công kích không giải thích được bị hóa giải, tiểu tử dị tộc lại mượn lực công kích của mình chạy thoát xa hơn… cái này cũng không phải đơn thuần có thể giải thích là do vận khí,

Ma Vương hơi đổi sắc, phẫn nộ quát:

– Đáng ghét! Ta phải chém người thành vạn đoạn!

Ma Vương cảm giác dường như mình bị trêu đùa, bị một tên dị tộc thực lực thấp hơn mình trêu đùa. Lập tức mặt mũi có chút nhục nhã, liền ra hết sức lực “phốc” một cái, thân mình hắn lại đột phá phong tỏa của âm chướng, giây lát liền đuổi theo kịp. CN

Ma Vương ra tay lần thứ ba. Lần này hắn dồn hết toàn lực không giữ lại chút nào, chỉ một thoáng ma khí cuồn cuộn, ma thương uy thế kinh người.

Dương Khai không thể không quay đầu, nhìn về phía hắn, một tay Bách Vạn Kiếm kiếm quang hỗn loạn, một tay kia không ngừng biến đổi ẩn quyết, trong miệng chú ngôn biến ảo, từng luồng sáng Vu thuật uy lực to lớn toát ra màu sắc chói mắt.

Trong khoảnh khắc hai người quấn lấy nhau thành một đoàn.

Đối với Dương Khai mà nói, một trận chiến này vô cùng gian khổ. Cũng không phải lực lượng của đối thủ quá mạnh mẽ. hắn giờ này cũng là Đại Vu Sư thượng phẩm, mặc dù cách cảnh giới Vu Vương còn kém

một bước, nhưng nội tình Đế Tôn Cảnh bày ở đó, nhiều thần thông và thủ đoạn cũng không phải một Đại Vu Sư có thể sánh bằng.

Hắn có năng lực giết chết Ma Vương có hai cánh bám riết như giỏi đục xương chân này.

Nhưng Ma Vương này tuy dễ giết, lại có khả năng dẫn tới chú ý của Ma Thánh.

Cho nên hắn nhất thiết phải lộ ra lực lượng vừa đủng, lại làm ra dáng vẻ như dùng hết toàn lực, còn làm như lung lay sắp đổ dưới công kích của đối thủ, tùy thời đều có thể bị đánh chết… lực lượng vừa phải này cũng không dễ khống chế!

Cũng may mà hắn làm không tệ, Ma Thánh vẫn còn chú ý, nhưng không có tăng lên hứng thú quá lớn, hắn vừa đánh với đối thủ vừa lui, với mục đích bỏ chạy ra ngoài phạm vi cái hố.

Cùng so sánh với Dương Khai, đối thủ của hắn thời khắc này lại càng đánh càng phiền muộn, trong lòng chung quy luôn có cảm giác quái dị.

Bởi vì tên tiểu tử dị tộc này giống như là một con gián đánh không chết, dưới tấn công điên cuồng của mình vẫn sừng sững không ngã, mặc dù nhìn luống cuống tay chân, rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập, nhưng mỗi lúc như thế đều có thể ở thời khắc nguy cơ chuyển nguy thành an.

Lực độ công kích của Ma Vương càng ngày càng mạnh, thủy chung vẫn không thể được như nguyện chém chết tiểu tử dị tộc kia, ngược lại thì dư ba hai người xung đột va chạm, làm cho không ít tộc nhân bị họa

lây bỏ mạng.

4

Ma Vương cảm thấy bên cạnh Ma Thánh đại nhấn ở xa xa, mấy đồng liệu của mình kia đang chỉ chỉ chỗ chẽ về phía mình, dường như là đang châm chọc cười nhạo mình vô năng bất lực.)

Điều này làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ.

Trong mắt Ma Vương chợt nhoáng lên ý độc ác, hắn đâm tới một thương, tuy bị Dương Khai gian khổ hóa giải, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo, dữ tợn nói:

– Đi chết đi!

Cùng lúc đó, một cọng lông chim trên cánh bên phải Ma Vương bỗng nhiên biến thành màu đỏ thẫm, thoát thể bay ra, rồi giống như một cây trường mẫu vô kiên bất tồi, thoáng cái liền đâm tới trước mặt Dương Khai. K

je. Đây là thần thông thiên phú của vị Ma Vương này. Tuy nhiên bất đồng với thần thông thiên phú ánh sáng mị hoặc của Sa Nhã có thể phóng ra không hạn chế, còn thần thông thiên phú của hắn nhất thiết phải mượn cọng lông cánh chim của mình, hơn nữa còn phải qua luyện hóa tỉ mỉ, mà sau khi dùng xong sẽ biến mất. Đây là một loại thần thông tiêu hao.

Nhưng lực sát thương thì cực lớn.

CO

Dưới tình huống bình thường, vị Ma Vương này sẽ không tùy tiện dùng ra một chiêu này, nhưng tên tiểu tử dị tộc kia làm cho hắn cảm thấy nhiều nhục nhã, hắn cấp bách muốn đánh chết… để lấy lại mặt mũi của mình.

Dương Khai toàn thân đều căng thẳng phát lạnh, chưa bao giờ có nguy cơ bao phủ thân mình như vậy, tiếng chuông báo động điên cuồng reo lên trong lòng.

Nguy cơ thế này đã rất lâu hắn không có đụng phải, cho dù lúc thực lực của mình còn ở đỉnh phong, chỉ sợ cũng không có biện pháp dễ dàng hóa giải.

O Dương Khai theo bản năng thò ra một tay, lần này nhưng không có vận dụng Vu thuật, mà là…

– Trục xuất!

Phía trước chợt thành hình một cái hắc động, dường như có thể cắn nuốt hết thảy vạn vật thể gian.

Thấy một màn như vậy Ma Vương hai cánh cả kinh thất sắc, trợn mắt nhìn hắc động kia, thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy.

Bởi vì hắc động này thoạt nhìn lại vô cùng tương tự với Hắc Diệu bộc phát ra trước đó. Lúc đó Ma Thánh đại nhân thi triển thủ đoạn kinh thiên chuyển dời Hắc Diệu đến vùng đất này, hắn cũng nhìn thấy ở trong mắt… Dù là Vương giả của dị tộc cũng trong nháy mắt tử thương vô số, dường như chỉ còn sống một người… Hắn cũng chỉ là một Ma Vương, tự nhiên không có khả năng trực diện với Hắc Diệu kinh khủng kia.

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình nhìn lầm rồi.

Hắc động kia không phải Hắc Diệu, bởi vì lông cánh chim của mình lại trực tiếp đánh nát, tuy rằng uy lực giảm nhiều, nhưng vẫn đang bay thẳng tới tên tiểu tử dị tộc.

Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, khi cọng lông cánh kia công phá thần thông không gian của mình Dương Khai không thể không gầm nhẹ một tiếng:

– Long hóa!

Phía sau hắn chợt hiện một hư ảnh cự long sáng vàng rực rỡ, ngửa đầu gầm thét, thanh âm cao vút che lấp tiếng huyên náo trên chiến trường, làm cho cả thiên địa này đều rung chuyển.

Ma Thánh Mạc Đa ở xa xa chú ý chiến trường, cuối cùng mặt đổi sắc, một đôi ánh mắt lợi hại dường như xuyên thấu cái chắn không gian, đâm thẳng vào đáy lòng Dương Khai.

Hư ảnh Kim Thành Long nhoáng lên một cái, đầu nhập vào trong thân thể Dương Khai, biến mất không thấy.

“Xoaặt xoạt xoạt…”.

Thân thể không tính là cao lớn của Dương Khai bỗng nhiên tăng vọt hơn gấp đôi, trên da thịt lộ ra bên ngoài chợt phủ lên mạng mảng vảy rồng, hai tay hóa thành móng rồng bén nhọn, dường như có thể nát kim nứt đá, nơi trán lại mọc ra hai cái sừng rồng ngắn nhỏ.

Vốn thanh Bách Vạn Kiếm coi như bản rộng lớn, lúc này Dương Khai cầm trên tay, lại như món đồ chơi của trẻ con, trông thật buồn cười.

“Xoạt” một tiếng, cọng lông cánh đỏ thẫm kia đâm ngay chính giữa ngực Dương Khai, nhưng không có xuất hiện hiệu quả một kích bị mất mạng như trong tưởng tượng.

Sau khi long hóa, thân thể Dương Khai tăng mạnh trên diện rộng, bên ngoài thân cũng có vảy rồng bao trùm. Thần thông thiên phú của Ma Vương hai cánh cố nhiên có lực sát thương cực mạnh, nhưng cũng chỉ đâm vào thịt ba tấc rồi… không thể đâm sâu vào nữa.

Ma Vương hai cánh vì biến cố này lập tức ngẩn người, không nghĩ tới tên dị tộc lại có bản lĩnh như vậy. Hơn nữa giờ phút này khí tức tản ra từ trên người tên dị tộc lại làm cho hắn cảm giác vô cùng bất an.

Hắn theo bản năng lại có cảm giác mình không phải đối thủ của tên tểu tử dị tộc trước mắt, hắn hú lên quái dị đồng thời đâm trường thương tới trước, chuẩn bị đâm bậy một chiều để thoát khỏi chỗ này.

Nhưng mũi trường thương lại bị một cái móng rồng của Dương Khai chụp lấy nắm chặc, kéo mạnh một cái.

Ma Vương hai cánh không tự chủ bị kéo tới phía hắn.

Dương Khai dưới chân giậm một cái, thu Bách Vạn Kiếm, đồng thời, một tay chọc vào ngực Ma Vương.

“Xoạt” một tiếng, giống như đâm thủng một tờ giấy, cánh tay rồng đâm thủng xuyên ngực Ma Vương hai cánh, trực tiếp mở ra một cái lổ thủng. Tiếp ngay sau đó chỉ thấy trên lòng bàn tay Dương Khai, đang nắm một viên ma tâm đen như mực đang nhảy đập.

Hai người gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Ma Vương thần sắc hoảng hốt, Dương Khai vẻ mặt lãnh khốc.

Trên tay dùng một chút lực, ma tâm bị bóp vỡ vụn, Ma Vương hai cánh phát ra một tiếng hét thảm. Trong tiếng hét thảm, thân mình hắn bị long tức kinh khủng chấn thành một đoàn sương máu, ba viên ma tâm trong cơ thể hắn, trong nháy mắt bị Dương Khai bóp nát hai viên, chỉ còn lại một viên cuối cùng, như có linh tính bay độn ra. Trong ma tâm đó, mơ hồ còn có một đoàn hắc khí nhân tính bao phủ, nhìn bộ dáng kia rõ ràng chính là Ma Vương hai cánh rút nhỏ vô số lần.

Dương Khai không có đuổi bắt, hắn không muốn truy kích, càng không có thời gian để đuổi bắt,

Ma Vương bị vỡ nát hai viên ma tâm, cho dù có thể mượn một viên ma tâm cuối cùng sống lại, thực lực cũng sẽ giảm nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không đáng để lo.

Hắn xoay người phóng đi hướng ra ngoài cái hổ.

c

Vốn còn cách ven hồ không xa, sau mười hơi thở, khi Dương Khai vọt tới đỉnh mép cái hố, dột nhiên một thân ảnh ngăn chặn phía trước. Thân ảnh kia cũng không cao lớn, nhưng bóng cái đầu kia lại dường như che đậy cả bầu trời…
Advertisement
';
Advertisement