Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nguyền rủa Mạc Đa đến mảnh đất này không lâu, nhưng lại nắm rõ ràng thủ đoạn của những người dị tộc này, đột nhiên phát hiện có một tên lại vận dụng một loại lực lượng hoàn toàn khác, có thể dễ dâng đánh chết Ma Vương thực lực không kém, tự nhiên làm Mạc Đa rất hứng thú.

Cho nên hắn tự mình ra tay, hắn muốn bắt kẻ dị tộc này, rồi mới nghiên cứu kỹ càng xem đây là loại lực lượng gì..

Khi hắn bất chợt xuất hiện trước mặt Dương Khai, liền không khách khi đứng trên cao nhìn xuống kẻ dị tộc này, thần niệm mạnh mẽ không chút kiêng kỵ bao phủ đối phương, muốn nhìn rõ ràng cả trong lẫn ngoài.

Nhưng kết quả lại khiến Mạc Đa chấn động, bởi vì ngay cả hắn cũng không xuyên được vào sâu trong thức hải kẻ này, trong thức hải của kẻ dị tộc này như có một tầng lực lượng vô hình bảo hộ, lực lượng mạnh mẽ đến ngay cả Ma Thánh cũng bó tay.

Thật là một kẻ cổ quái, Mạc Đa càng thêm hứng thú, lên tiếng: – Người tên là gì?

y Dương Khai duy trì hình dạng Long hóa, cảnh giác nhìn người thanh niên này. Dù gặp mặt lần đầu, nhưng Dương Khai vẫn biết rõ thân phận của hắn, bởi vì hắn rất quen thuộc ánh mắt này, đó là ánh mắt vẫn luôn theo dõi mình.

Nhanh nhẹn nhảy khỏi hố lớn, đứng cách Mạc Đa hơn 10 trượng, vỗ tay, nhe răng cười nói:

– Đại gia ngươi!

Dứt lời, Dương Khai lập tức ra tay, hai tay vừa vỗ, một đạo Nguyệt Nhận to lớn đã hình thành, ầm ầm chém về phía Mạc Đa.

– Ha…

Mạc Đa nhíu mày, toát ra thần sắc bất ngờ, nhưng lại là mừng rỡ, đưa tay chụp về phía Nguyệt Nhận màu đen, muốn tự mình cảm thụ.

Nguyệt Nhận cắt qua bàn tay của hắn, ném nữa cánh tay vào trong hư không, miệng vết thương trào máu. C

Biểu tình Mạc Đa càng thêm hưng phấn, giống như nhìn thấy thứ mới lạ thú vị, chăng những không vì bị thương đau đớn mà rút lui, ngược lại còn tiến lên một bước.

Công kích bão táp của Dương Khai ập tới, sau khi thi triển ra Nguyệt Nhận liền lao thẳng về phía Mạc Đa, vừa trúng lên người Mạc Đa đón đồ.

Hai cánh tay rồng hóa thành bóng vuốt ngập trời, nháy mắt bao phủ Mạc Đa.

Tiếng xẹt xẹt xẹt không ngừng vang lên, trên người Mạc Đa máu tươi tung bay, người nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn.

Chỉ trong 3 hơi thở, Ma Thánh Mạc Đa lại bỏ mạng, hóa thành một đống thịt vụn.

Ở đằng xa nhìn xem, các Ma Vương trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh này, hận không thể móc mắt ra ném sang bên kia nhìn cho rõ ràng.

Ma Thánh Mạc Đa… chết rồi?

Làm sao lại thế được? Hơn nữa giết hắn không phải Vương giả Thánh giả dị tộc, thậm chí chỉ là một tên không có tiếng tăm không ai biết tới.

Dương Khai cũng có chút thất thần, khi Mạc Đa hiện thân, hắn cảm nhận được đối phương mạnh mẽ, tuyệt đối là tồn tại sánh với Đại Đế! Bởi vì loại khí tức này, chỉ có Đại Đế mới toát ra được.

Nhưng chính một kẻ như thế, lại bị mình hai ba chiêu đập chết?

Không một chút vui vẻ, ngược lại trở nên lo lắng.

Hắn nhanh chóng ý thức được lo lắng đến từ đâu, ở phía sau hắn, Mạc Đa lẽ ra đã chết rồi lại đột nhiên xuất hiện, giống như những gì trải qua vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng Dương Khai biết đó không phải ảo giác, bởi vì cảm giác trên tay cùng máu tươi bắn ra đều là chân thật, nếu ảo giác thì không có lý nào hắn không biết.

21 de

el

Mạc Đa đứng ở sau lưng mở rộng hai tay, ngón tay bay ra ma khí, nhanh chóng khép kín, hóa thành lồng giam, muốn bắt sống Dương Khai.

Dương Khai làm sao ngồi chờ chết? Đối mặt kẻ địch ngang với Đại Đế, hắn vừa ra tay là đòn sát thủ.

Đông… một tiếng vang nhỏ, chiếc chuông nhỏ cổ xưa xuất hiện trong tay, mặt ngoài chiếc chuông khắc rõ núi sống, chim thú, tràn ngập khí tức hồng hoang.

Sơn Hà Chung!

Tuy rằng với thực lực của Dương Khai hiện tại sử dụng Đế Bảo nhưvậy còn rất quá sức, nhưng đây là thủ đoạn mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng

Tiếng chuông vang lên, Mạc Đa nhướng mày, ma khí từ ngón tay co rút một chút, vòng vây sắp hình thành lại lộ ra khe hở, Dương Khai phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy ra từ khe hở, ném ra Sơn Hà Chung.

Chiếc chuôn nhỏ xoay tròn, nhanh chóng lớn ra, chụp xuống đầu Mạc Đa.

Mạc Đa ngẩng đầu nhìn lên, muốn bỏ chạy, nhưng kinh ngạc phát hiện trong phạm vi chuông nhỏ bao phủ, tất cả đều bị phong tỏa, vớithực lực như hắn cũng phải tốn chút sức mới thoát ra được.

Hắn không kịp thi triển thủ đoạn, Sơn Hà Chung ầm ầm trấn áp.

Dương Khai thần sắc lạnh lùng, xông lên, vỗ mạnh vào Sơn Hà

Chung.

Am…

Tiếng nổ vang truyền ra, sóng âm thấy được bằng mắt thường từ trung tâm Sơn Hà Chung ầm ầm quét ra xung quanh, mấy Ma Vương muốn tới hỗ trợ bị sóng âm đánh trúng, giống như chim gãy cánh, trànđầy kinh ngạc hoảng sợ ngã xuống đất, thực lực hơi yếu một chút còn phun máu, như bị sét đánh.

Còn các ma tộc vây quét Nam Man Bộ, căn bản không chịu nổi uy năng khủng bố của Sơn Hà Chung, mặc kệ là Ma soái Ma Tướng, đều lần lượt hóa thành bụi trong sóng âm quét qua.

Một tiếng chuông vang, diệt địch hơn vạn.

Dương Khai lại không một chút vui vẻ, bởi vì Mạc Đa bị trấn áp trong Sơn Hà Chung lại trực tiếp nổ thành sương máu, cảm giác lo lắng trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

– Thú vị, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải Man tộc!

Tiếng của Mạc Đa quỷ dị truyền từ phía sau, nào có một chút vẻ bị thường, hắn như thân bất tử, nổ thành sương máu vẫn có thể khôi phục như ban đầu.

– Ta là đại gia ngươi!

Dương Khai thu hồi Sơn Hà Chung, quay lại nhìn Mạc Đa, ánh mắt có phần nghiền ngẫm.

Mạc Đa không để ý, hoặc nói hắn không thèm đất nước miếng làm gì, mà nghiêm nghị quan sát Dương Khai, một hồi sau mới toát ra vẻ bừng tỉnh, hứng thú nói:

– Ngươi là người từ thế giới nào?

Dương Khai thi triển ra thủ đoạn, lấy ra bảo vật, rõ ràng không phải Mạn tộc có được, hắn liền cho rằng Dương Khai cũng giống Ma tộc, đều đến từ thế giới khác.

Dương Khai lại không trả lời, miệng lại cười: – Thì ra ngươi cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu!

lo miell.

Hai lần giao đấu, cuối cùng Dương Khai nhận ra được một chút, Ma Thánh Mạc Đa này đúng là tồn tại cấp bậc Đại Đế. Nhưng hiện tại hắn lại không thể phát huy ra năng lực Đại Đế, bằng không coi như mìnhkhôi phục toàn thịnh cũng đừng mong gây ra chút sóng gió gì trước mặt kẻ này.

Bảo Kỳ nói đúng, Mạc Đa từ Ma Vực đi vào nơi này, nhất định phải trả giá lớn, cho nên thực lực của hắn bị cắt giảm, mà làm ra Hắc Diệu diệt thế trước đó, cũng tuyệt đối khiến đối phương tiêu hao không nhỏ.

Lúc này Dương Khai đối mặt, chỉ là một kẻ có nội tình Đại Đế lại không phát huy ra được.

Điểm này có chút tương tự với tình cảnh của hắn hiện giờ

– Người trả lời vấn đề của ta trước.

Mạc Đa nghiêm nghị nhìn Dương Khai, giống như đang nói chuyện phiếm, mà không phải kẻ thù đối mặt.

Dương Khai nói:: – Ta là Vu Ngưu, Nam Man Bộ Vu Ngưu!

Mạc Đa lắc đầu, đưa tay ra với Dương Khai: 5

– Sang bên ta, Man tộc có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi. Ta còn có thể dẫn người đi xem đại thế giới, đây là điều Man tộc không cho người được.

Dương Khai cười lạnh khinh thường, vuốt rống chỉ về phía hắn nói:

– Dẫn tộc nhân của ngươi cút khỏi mảnh đất này, bằng không các ngươi sẽ diệt vong!

Mạc Đa thở dài, thu tay lại, ánh mắt nhìn vào hố lớn, nhàn nhạt nói:

– Cái đâm chết còn giãy giụa đó là tộc nhân của ngươi, bọn chúng sắp diệt vong, uy hiếp của ngươi không có ý nghĩa gì.

Dương Khai gằn giọng:

– Ta sẽ báo thù cho bọn họ, hôm nay 300 ngàn Nam Man Bộ tử trận, ngày khác Ma tộc cũng phải trả giá tương đương!

– Nhưng ngươi không có cơ hội này, ta đứng ở đây, ngươi không đi được.

– Ta muốn đi, ngươi không giữ được! Dương Khai nhe răng cười, lộ ra hàng răng trắng.

Mạc Đa không nói nhiều nữa, ma khí bắt đầu tuôn trào, rõ ràng đã mất kiên nhẫn. Đối với hắn, Dương Khai xuất hiện chỉ là một chuyện lạ, mời hắn gia nhập Ma tộc cũng chỉ là muốn nghiên cứu lực lượng của hắn mà thôi, nếu không chịu, vậy chỉ có thể phá hủy.

Giơ ngón tay lên, trên ngón tay xuất hiện quả cầu năng lượng đen thui, xoay tròn vù vù, Mạc Đa rót vào ma lực, quả cầu năng lượng xoay ngày càng nhanh, tuy rằng thể tích không tăng lên, nhưng uy lực liên tiếp tăng vọt, truyền ra khí tức làm người ta kinh sợ.

Hắn nhẹ nhàng chỉ về phía Dương Khai, quả cầu năng lượng bắn tới.

Dương Khai không có ý né tránh, chỉ là vẫn duy trì mỉm cười.

Mạc Đa thoáng nhướng mày.

Khi quả cầu năng lượng sắp đánh trúng Dương Khai, dao động lựclượng kỳ dị tỏa ra, Dương Khai chợt biến mất.

– Không gian thuấn di!

Mạc Đa chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn một hướng khác, giơ tay đánh vào hư không, một chiều này không có gì lạ, nhưng lại như đánh phá ngăn cách hư không, đánh vào chỗ thần bí.

Mạc Đa mơ hồ nghe một tiếng hừ nặng, sau đó tiếng nói của Vu Ngưu truyền khắp thiên địa.

– Ma tộc sẽ vì quy kế hôm nay mà trả giá đắt, tất cả Ma tộc sẽ sống trong sợ hãi bất an!

Âm thanh biến mất, Mạc Đa đã không nắm giữ được dấu vết của Vu Ngưu, chỉ còn lại của hắn vang vọng bên tai, như một cái nguyền rủa.

Sắc mặt Mạc Đa trầm xuống, hồi lâu sau mới khẽ hừ một tiếng.

Nếu như hắn còn ở thời kỳ đỉnh cao, cho dù đối phương thi triển ra thủ đoạn thuấn di, hắn cũng có thể lôi ra từ hư không. Nhưng sự thật đúng như Dương Khai suy đoán, hiện tại hắn chỉ có nội tình Ma Thánh, nhưng không cách nào phát huy ra thực lực Ma Thánh, đối với kẻ địch thi triển không gian thuấn di, căn bản là bó tay..

Lời của Dương Khai trước khi đi, mọi người đều nghe được, baogồm trăm ngàn Ma tộc, cùng mấy trăm Man tộc còn sống.

Cả người Vu Đãng tăm máu, một mình độc chiến các Ma Vương, trên người không còn một chỗ nguyên lành, tay cùng chân cũng thiếu mất một cái.

Bên cạnh hắn, chỉ còn ít ỏi Man tộc vẫn đứng vững, nhưng hủy diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nghe được lời của Dương Khai, Vu Đãng toát ra mỉm cười, thời khắc cuối cùng thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh, thi triển Sinh Mệnh Hiến Té.
Advertisement
';
Advertisement