Đứng trước mặt Dương Khai chính là một lão giả thân hình cao, tinh thần quắc thước. Lão giả mặc vô cùng đơn giản, quần đùi áo khoác, cánh tay cùng bắp chân gầy còm lộ ra bên ngoài, như lão nông xuống đất làm việc trở về, nhìn không thu hút chút nào.
Nhưng Dương Khai nhìn tới, cảm thấy đôi mắt lão giả này thâm thúy tựa như biển, mình tựa như lập tức sẽ rơi vào, vĩnh viễn trầm luân trong đó.
Trong lòng run lên, biết lão giả này tuyệt đối không phải đơn giản như từ bề ngoài.
Mà Lan phu nhân thì đứng sau lưng lão giả này, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Khai.
"Tiểu hữu, có thể đi vào một lần hay không?" Lão giả mỉm cười hỏi,
"Tiểu hữu, có thể đi vào một lần hay không?" Lão giả mỉm cười hỏi, ngữ khí mặc dù nhu hòa, lại cho người ta một loại nhàn nhạt uy nghiêm không thể kháng cự, loại uy nghiêm này chỉ có người quanh năm ngồi ở vị trí cao mới có thể có được, Dương Khai đối với cái này cũng không lạ.
Dương Khai nhìn bà chủ một chút, tự biết không cự tuyệt được, lúc này gật đầu nghiêng người mời, nhường ra vị trí.
Lão giả nói tạ ơn một tiếng, lách mình đi vào, Lan phu nhân cũng theo sát.
Đóng cửa phòng, Dương Khai quay người nhìn qua Lan phu nhân, hồ nghi nói: "Bà chu ̉, vị này là. . ." Trong lòng cũng có chút suy đoán thân phận của lão giả này.
Lan phu nhân nghiêm nghị nói: "Vị này là đông gia Đệ Nhất Khách Điếm ta!"
Lão giả mỉm cười nói: "Lão phu họ Tư Đồ, tên một chữ Không!"
Quả là thế, nhìn thấy lục phẩm Khai Thiên như bà chủ đều đứng sau lão giả này Dương Khai đã mơ hồ đoán ra thân phận của lão giả này, giờ nghe ba ̀chủ giới thiệu mới biết, mình đoán không lầm. Người này tuyệt đối là thượng phẩm Khai Thiên, chỉ không biết cụ thể mấy phẩm.
"Nguyên lai là Tư Đồ tiền bối, vãn bối thất lễ." Dương Khai ôm quyền, đưa tay nói: "Tiền bối mời ngồi!"
đưa tay nói: "Tiền bối mời ngồi!"
Tư Đồ Không gật gật đầu, đại mã kim đao ngồi xuống, Lan phu nhân bước liên tục nhẹ nhàng, vãn đứng sau lưng hắn.
"Ngươi cũng ngồi đi!" Tư Đồ Không ngẩng đầu nhìn Dương Khai.
Dương Khai nào dám ngồi, ngay cả bà chu ̉đều đứng đấy, nào có phần hắn ngồi? Liền xưng tiền bối không dám, đứng đấy nói chuyện là được.
Tư Đồ Không cu ̃ng không miễn cưỡng, mở miệng nói: "Chuyện của tiểu hữu lão phu đã nghe nói, tiểu hữu có biết Đệ Nhất Khách Điếm ta bây giờ hội tụ bao nhiêu cường giả?"
"Không quá rõ ràng." Dương Khai lắc đầu. Nếu hắn há miệng ra liền hỏi thi thể Kim Ô, Dương Khai còn không thấy kỳ quái, nhưng bỗng nhiên nói lời này thật có chút không giải thích được.
Tư Đồ Không nói: "Trung phẩm Khai Thiên 32 người, thượng phẩm Khai Thiên không tính lão phu có năm người! Nhất đẳng nhị đẳng thế lực tổng cộng tới hơn 20 nhà."
Dương Khai nghe xong líu lưỡi, biết chuyện lần này là chuyện thật lớn, ngay cả thượng phẩm Khai Thiên đều tới nhiều người như vậy, có thể thấy được lực hấp dẫn của thi thể Kim Ô.
Sau khi nói xong, Tư Đồ Không mỉm cười nói: "Vậy ngươi có biết vì sao ngươi có thể an ổn sống qua ngày ở nơi này?"
sao ngươi có thể an ổn sống qua ngày ở nơi này?"
Dương Khai khó hiểu nói: "Tiền bối có ý gì?"
Tư Đồ Không thản nhiên nói: "Ngươi vài ngày trước đó họa thủy đông di, nói thi thể Kim Ô là Tiểu Lan cướp, mặc kệ lời ấy là thật hay giả, những người kia đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đi chứng thực, Tiểu Lan là người Đệ Nhất Khách Điếm ta, bọn hắn như thế nào cũng phải bán mặt mũi cho Đệ Nhất Khách Điếm ta, sẽ không bắt đầu với nàng, như vậy biện pháp tốt nhất chính là tìm ngươi. Thế nhưng tiểu hữu ở đây đã rất nhiều ngày, có từng bị người nào quấy rối qua?"
"Chưa từng!" Dương Khai lắc đầu, mơ hồ minh bạch ý Tư Đồ Không, thử dò xét hỏi: "Ý của tiền bối là. . . Đệ Nhất Khách Điếm che chở ta?"
Tư Đồ Không từ chối cho ý kiến, nói: "Những tên kia, có chính có tà, rất nhiều người cũng không phải dễ nói chuyện như vậy." Ngụ ý, Đệ Nhất Khách Điếm hắn còn tính là tương đối khách khí.
Lúc này bà chu ̉mở miệng nói: "Dương Khai, Đệ Nhất Khách Điếm ta mặc dù thế lớn, nhưng cũng không thể vì ngươi mà đắc tội quá nhiều người, thi thể Kim Ô kia ngươi đến cùng là bán hay không bán, tốt nhất hôm nay cho ta câu trả lời chắc chắn."
Dương Khai nhìn nàng: "Có thể cho ta thêm chút thời gian suy nghĩ hay không?"
hay không?"
Bà chủ cau mày nói: "Ngươi còn muốn cân nhắc cái gì?"
Dương Khai nghiêm mặt nói: "Mười ngày, cho ta mười ngày, sau mười ngày nhất định cho ngươi đáp án hài lòng."
Bà chủ trừng hắn: "Không được, mười ngày quá lâu, ngươi không biết hiện tại Đệ Nhất Khách Điếm chúng ta tiếp nhận bao nhiêu áp lực, riêng là phòng bị những người kia tới tìm ngươi đắc tội đã quá lớn, mười ngày, biến số quá lớn."
Mười ngày không được còn làm cái méo a, Dương Khai xem chừng mình ít nhất còn cần mười ngày mới có thể ngưng tụ Hỏa hành, đến lúc đó thi thể Kim Ô với đối hắn mới không có bao nhiêu tác dụng.
"Ba ngày!" Tư Đồ Không bỗng mở miệng nói, "Chỉ có ba ngày, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ."
Nói xong, cu ̃ng không cho Dương Khai cơ hội nói tiếp, đứng dậy rời đi, đây coi như là tối hậu thư.
Dương Khai theo ở phía sau năn nỉ nói: "Bà chu ̉, tiền bối, có chuyện hảo hảo nói a, ba ngày quá ngắn, ta không nhất định có thể suy tính chu toàn."
Bà chủ quay người, tức giận nói: "Ngẫm lại tính mạng mình, ta tin ngươi sẽ suy tính thật tốt." Trực tiếp đóng cửa phòng lại, một bộ muốn triệt để giam Dương Khai ở trong.
muốn triệt để giam Dương Khai ở trong.
Chờ hai người rời đi, Dương Khai vẻ mặt buồn thiu.
Ba ngày. . . Lúc kia Hỏa hành sao có thể ngưng tụ hết, nhưng người ta đã nói đến như vậy, vẫy đã không cho hắn chỗ thương lượng, ba ngày sau sẽ không có khả năng có an ổn như vậy.
Bây giờ thời gian cấp bách, Dương Khai mặc dù sầu lo, nhưng cũng không dám trễ nãi, liền tranh thủ mở ra cấm chế gian phòng, lách người chui vào trong Như Ý Đại.
Trong ba ngày, Dương Khai nhiều lần tiến vào Như Ý Đại hấp thu cái Kim Ô Chân Hỏa, thậm chí không để ý tổn thương do phụ tải, nên tiến độ cũng nhanh hơn không ít, chỉ là khoảng cách đạo ấn bão hòa vẫn có một khoảng cách.
Thời gian ba ngày vừa tới, bà chu ̉lại tới, lần này không thấy Tư Đồ Không. Trong sương phòng, bà chủ nói: "Đông gia nói, nếu ngươi có thể giao thi thể Kim Ô cho ta, hai điều kiện trước đó không thay đổi, mà còn cùng thỏa mãn ngươi cả hai, đồng thời trước khi ngươi thành tựu ngũ phẩm Khai Thiên, Đệ Nhất Khách Điếm ta sẽ bảo đảm an toàn của ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cái gì ngoài ý muốn."
Chỗ tốt lập tức lật ra, trước đó bà chủ đưa điều kiện mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng chỉ có thể chọn một, có vẻ hơi đơn bạc, bây giờ lại đều có thể lấy cả hai. Nói thực ra, đổi lại bất kỳ một Đế Tôn cảnh
lại đều có thể lấy cả hai. Nói thực ra, đổi lại bất kỳ một Đế Tôn cảnh nào đối mặt với dụ hoặc này, chỉ sợ đều sẽ lập tức đáp ứng.
Nếu không phải Dương Khai sớm có chí muốn thành tựu thượng phẩm Khai Thiên, nếu không phải phát hiện mình có thể hấp thu Kim Ô Chân Hỏa, đoán chừng cũng sẽ không cự tuyệt. Nhưng kim quang đại đạo ngay dưới chân mình, lúc này đáp ứng, vậy sẽ vô duyên với chí cao Võ Đạo, Dương Khai không muốn có một ngày sẽ hối hận vì quyết định hôm nay.
"Điều kiện như này, ta tin tưởng thế lực khác đều khó lấy ra, tiểu tử thúi ngươi nếu còn cố chấp, vậy ta cũng hết cách."
Dương Khai mặt thành khẩn nói: "Thành ý của Đệ Nhất Khách Điếm cùng Tư Đồ tiền bối ta thật sự rõ ràng, chỉ là. . ."
"Bớt nói nhiều lời, lập tức nói cho ta biết ngươi đồng ý hay không!" Bà chủ không nói cho hắn cơ hội.
Thái đ kiên quyếtộ như vậy, hoàn toàn không thể kéo dài, Dương Khai cắn răng nói: "Đồng ý, đương nhiên đồng ý!"
Lan phu nhân ngơ ngác một chút, ngay sau đó nét mặt tươi cười như hoa: "Coi như ngươi thức thời!"
"Nhưng có thể đợi thêm mấy ngày hay không?" :V clm haha
Lan phu nhân trầm mặt xuống, nghi ngờ dò xét Dương Khai: "Ngươi đang đánh cái mưu ma chước quỷ gì? Nếu đồng ý, vì sao phải thêm
đang đánh cái mưu ma chước quỷ gì? Nếu đồng ý, vì sao phải thêm mấy ngày?"
"Cá nhân tư ẩn, không thể trả lời." Dương Khai bình chân như vại nói một câu, kém chút để Lan phu nhân tức chết, "Nhưng ta có thể cam đoan, chắc chắn hai tay dâng thi thể Kim Ô lên!"
Vốn cho rằng như vậy là có thể kéo dài thêm chút thời gian, ai ngờ Lan phu nhân chậm rãi lắc đầu nói: "Dù Đệ Nhất Khách Điếm ta chờ, những người khác đã không chờ được nữa!" Thật sâu nhìn Dương Khai một chút: "Ngươi tự lo thân cho tốt đi.". Quay người rời đi.
Dương Khai đi theo phía sau nàng hô mấy tiếng, Lan phu nhân đã đi xa.
Mới ra khỏi cửa phòng, Dương Khai lập tức cứng đờ người, chỉ vì trong khoảnh khắc đó, mâ ́y chục đạo thần niệm cường đại từ trên trời giáng xuống, như từng thế giới to lớn bao phủ lại hắn, để hắn không khỏi sinh ra cảm giác hèn mọn nhỏ bé.
Giật mình, vội vàng lui về, nuốt nước miếng một cái, một mặt nghĩ mà sợ.
Những ngày này hắn một mực trô ́n ơ ̉trong phòng, tuy biết bên ngoài tới không ít cường giả, nhưng dù sao không tận mắt nhìn thấy, hiểu biết đối với vô số cường giả kia vẫn còn tương đối mơ hồ, cho tới giờ khắc này mới có cảm thụ sâu sắc. Bây giờ chỉ có trốn trong phòng mới là an toàn nhất, bên ngoài quá nguy hiểm.
Chính đang nghĩ như vậy, Dương Khai bỗng phát giác khác thường, quan sát bốn phía một cái, kém chút chửi ầm lên. cảm
Cấm chế trong phòng vậy mà đã toàn bộ mất đi tác dụng, không cần nghĩ cũng biết là thủ bút của Lan phu nhân. Cấm chế mất đi tác dụng, mấy chục đạo thần niệm vừa rồi lại lần nữa ập tới, không có cấm chế, từng đạo thần niệm kia thông suốt, cẩn thận xem kĩ Dương Khai.
Dương Khai lập tức lạnh cả người, lông tơ đều dựng lên.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng bị người đẩy ra, một thanh niên nam tử thân hình tráng kiện xuất hiện ngay cửa phòng, nhếch miệng cười nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai sợ hãi cả kinh, sợ hãi nói: "Người nào?"
Thanh niên không xin phép mà vào, trên thân ma khí nồng nặc, để cả người hắn trông vô cùng tà mị cuồng quyến, thản nhiên nói: "Bản
tọa là ai ngươi không cần phải biết, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tiểu tử ngươi tốt nhất trả lời thành thật"
Không dừng lại, thanh niên nói thẳng: "Thi thể Kim Ô có phải trên tay ngươi hay không? Hay là đã bị Lan phu nhân đoạt?"