Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vấn đề này cũng là chuyện tất cả mọi người muốn hiểu rõ, ba ̀chủ không tiện dò xét, nên Dương Khai chính là đột phá khẩu, cũng dễ dàng hạ thủ, chỉ là trước đó Dương Khai được Đệ Nhất Khách Điếm bảo vệ rất tốt, bọn hắn muốn dò xét cũng không có cách, bây giờ Đệ Nhất Khách Điếm đã bày ra thái độ như vậy, tự nhiên là không còn gì phải lo lắng. 

Vấn đề này Dương Khai đương nhiên sẽ không thành thật trả lời, đang nghĩ ngợi muốn hay không lại họa thủy đông di thử lần nữa, lại phát hiện mình ngay cả suy nghĩ nói láo cũng không tuôn ra nổi, trước mặt thanh niên toàn thân ma khí này, hết thảy nội tâm mình như không chỗ che thân. 

Đây chính là uy thế thượng phẩm Khai Thiên? Lúc trước là Tư Đồ 

Không, đối phương cũng không có cho hắn áp lực lớn như vậy, nhưng bây giờ đối mặt người này, Dương Khai phát hiện hô hấp cũng là một hy vọng xa vời! 

Chỗ trán mồ hôi lạnh trượt xuống, Dương Khai gian khổ ngẩng đầu lên nhìn, người đối diện mỉm cười, nhàn nhạt nhìn mình, nhưng sau lưng hắn lại tựa như có một cự thú hung mãnh, muốn một miếng nuốt mình vào. 

Toàn thân huyết nhục nhúc nhích, xương cốt răng rắc răng rắc rung động, một khí tức tử vong bao phủ. 

Sẽ chết! Tuyệt đối sẽ chết! Hơi thở tà lệ trên người thanh niên để hắn hiểu được, nếu mình trả lời để hắn không hài lòng, thằng này thật có khả năng động thủ với mình. 

Trong chớp mắt, Dương Khai căn bản không có lựa chọn khác, cắn răng gầm thét, lập tức lách người trốn vào trong Như Ý Đại. 

Thật sự là hết cách, Huyền Giới Châu không dám bại lộ, thuấn di cũng đừng hòng đào thoát, trốn vào Như Ý Đại có lẽ còn có cơ hội thở dốc, kể từ đó, cũng là thành cá trong chậu, cũng chính là uống rượu độc giải khát. 

Mà ngay khi Dương Khai biến mất, thanh niên nhíu mày: "Kim Ô!" Lấy tay bắt lấy Như Ý Đại. Như Ý Đại mở ra một sát na kia, hắn rõ

ràng từ đó cảm nhận được khí tức Kim Ô, lập tức minh bạch Kim Ô quả nhiên còn trên tay Dương Khai. 

Động tác của hắn cũng không chậm, nhưng có người còn nhanh hơn, Như Ý Đại còn giữa không trung, mấy cái tay đã xuất hiện, cùng bắt tới Như Ý Đại. 

Thanh niên cười to: "Một đám không biết xấu hổ!" Ầm vang chấn động, ma khí quét tứ phương, bên trong căn phòng, bàn ghế nhao nhao hóa thành bột mịn, cả người thanh niên như Giao Long ra biển đánh tới phía trước. 

Rầm rầm rầm. . . 

Thiên địa vĩ lực va chạm, trong hư không, không rõ bao nhiêu cường giả trong nháy mắt này giao thủ so chiêu, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu rên. 

Rầm rầm. . . 

Sừng sững hư không này mấy ngàn năm, Đệ Nhất Khách Điếm ầm ầm phá toái ra, mâ ́y chục thân ảnh từ bốn phương tám hướng kích xạ, càng có thật nhiều người đấu thành một đoàn, đánh túi bụi. 

Lan phu nhân tái xanh mặt đứng một nơi nào đó trong hư không, nhìn qua vị trí vốn tồn tại Đệ Nhất Khách Điếm, răng ngà cắn dát băng vang, trên hai tay, một tay nhấc Bạch Thất, một tay nhấc tiên

sinh kế toán kia, toàn thân hàn khí thấm nhuần nội tâm. 

Bạch Thất miệng há to có thể nhét xuống một nắm đấm, biến cố phát sinh quá đột ngột, hắn còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cho tới giờ mới quát to một tiếng: "Bà chủ, bọn hắn hủy khách điếm chúng ta!" 

Tiên sinh kế toán cũng trừng mắt: "Phải làm sao mới ổn đây!" 

Từ khi Đệ Nhất Khách Điếm khai trương đến bây giờ, không có bao nhiêu người dám ở chỗ này gây chuyện, người có lá gan này bình thường đều sống không lâu, nhưng lúc này đây người gây chuyện không giống trước, có mấy nhà căn bản không sợ bối cảnh Đệ Nhất Khách Điếm, khách sạn này bị phá hủy đoán chừng cũng là hủy trắng đi, không có khả năng kêu người ta đi bồi thường cái gì, dù sao mọi người cùng động thủ, còn có đông gia Đệ Nhất Khách Điếm. 

"Tiểu tử thúi, ta phải lột da ngươi!" Lan phu nhân oán hận hét. 

Nếu không phải Dương Khai một mực che giấu thi thể Kim Ô, Đệ Nhất Khách Điếm sao lại bị vận rủi này? Sớm giao ra thi thể Kim Ô thì đâu có chuyện, bây giờ chuyện bị làm lớn, ai cũng không biết nên kết thúc như thế nào. 

Sáu vị thượng phẩm Khai Thiên giao phong, Như Ý Đại cũng không ngừng đổi chủ trên tay sáu người, tranh đấu tầng thứ này, chính là

Lan phu nhân cu ̃ng không nhúng tay vào được, chỉ có thể quan sát từ xa. 

Mấy trung phẩm Khai Thiên từ nhị đẳng thế lực cũng giống như thế, trước đó có không ít người tham dự tranh đoạt Như Ý Đại, lại đều bị thua thiệt không nhỏ, lúc này cũng đều trung thực, biết lần này thi thể Kim Ô nhất định sẽ rơi xuống tay mấy thượng phẩm Khai Thiên, nên cũng không đi lãng phí thời gian tinh lực nữa. 

Nghĩ thoáng chút, một bộ thi thể Kim Ô mặc dù quý giá vô cùng, nhưng cũng không đáng đến bọn hắn vì đó đi liều mạng! 

Cùng lúc đó, tránh ở trong Như Ý Đại Dương Khai ngược lại là rất an ổn, mấy vị thượng phẩm Khai Thiên xuất thủ mặc dù kinh thiên động địa, nhưng Như Ý Đại được bảo vệ thật tốt, chỉ vì bọn hắn cũng biết, nếu Như Ý Đại hư hại, đồ vật trong tu ́i vô cùng có khả năng lưu lạc vào trong khe hẹp hư không, đến lúc đó bọn hắn cũng đừng hòng tìm được. 

Lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, thần niệm thả ra dò xét một phen, còn chưa điều tra được cái gì, đầu Dương Khai lập tức tê rần, thần niệm thả ra bị lực lượng cuồng bạo xé vỡ nát. 

Nhìn thoáng qua, dường như thấy được mấy vị cường giả đang giao thủ!

Vừa hắn trốn vào trong Như Ý Đại tạm lánh đầu ngọn gió, phía sau phát sinh cái gì thì không biết được, mơ hồ suy đoán hẳn là các cường giả đang tranh đoạt Như Ý Đại. Cũng không biết cuối cùng Như Ý Đại sẽ rơi vào tay người nào, mình lại sẽ có kết cục gì! 

Đến lúc này, hắn hi vọng Tư Đồ Không đắc thủ, bởi tối thiểu Tư Đồ Không mang đến cho hắn cảm giác cũng tạm được, cũng không phải là người không nói lý, vừa rồi nhìn thấy người thanh niên kia một thân ma khí, thấy cũng không phải là vật gì tốt, nếu Như Ý Đại bị hắn cướp đi, mình chắc chắn không có kết cục gì tốt. 

Lúc này cũng không thể nhảy ra ngoài, mấy vị thượng phẩm Khai Thiên giao thủ, dư ba đủ để hắn thịt nát xương tan. 

Thở dài một tiếng, Dương Khai đau cả đầu, loại cảm giác vận mệnh bản thân không nằm trên tay mình rất khó chịu, nhưng Khai Thiên chi lộ lại không thể vội, cần tập hợp đủ  m Dương Ngũ Hành, tấn thăng Khai Thiên, cũng không biết đã là năm nào tháng nào. 

Chợt nhớ tới, cái tên toàn thân ma khí kia, sẽ không phải là Vạn Ma Thiên a? Lúc trước hắn nghe Đoàn Hải đề cập tới Vạn Ma Thiên, chính là một trong 36 Động Thiên, thế lực đứng đầu nhất, còn có Mạc Thắng, cũng không biết có phải xuất thân Vạn Ma Thiên hay không!

Trong đầu suy nghĩ lung tung, Dương Khai bỗng quay đầu, yên lặng nhìn thi thể Kim Ô bên cạnh, mắt lóe lên tinh quang. 

Mấy vị thượng phẩm Khai Thiên muốn tranh đoạt Như Ý Đại, khẳng định không phải trong thời gian ngắn là có thể phân ra thắng bại, giao thủ tầng thứ này, không chừng có thể đánh tới một năm nửa năm. 

Thời gian lâu như vậy, đủ cho mình đi cô đọng Hỏa hành a. 

Nghĩ tới đây, Dương Khai cuồng hỉ, trước đó vẫn muốn kéo dài mấy ngày, nhưng bà chủ căn bản không cho hắn cơ hội này, ai biết bây giờ thế mà liễu ám hoa minh. 

Cũng không cần một năm nửa năm gì cả, chỉ cần năm sáu ngày, Dương Khai nhất định có thể để hỏa hành trong đạo ấn triệt để bão hòa! Đến lúc đó thi thể Kim Ô này quý giá đến đâu, với hắn cũng không nhiều tác dụng. 

Bị buộc bất đắc dĩ đi một chiêu cờ sai, lại là mấu chốt chiến thắng! 

Còn do dự cái gì, Dương Khai lập tức thi pháp phong cấm Như Ý Đại, làm vậy tuy có thể có chút dư thừa, những thượng phẩm Khai Thiên kia muốn mở Như Ý Đại, chỉ là cấm chế hẳn là không làm khó được bọn hắn, nhưng tối thiểu nhất có thể kéo dài thêm chút thời gian, đừng để đến lúc đó bị người ta phát hiện mình vụng trộm hấp thu

Kim Ô Chân Hỏa, đến lúc đó bí mật gì cũng đều cho ánh sáng! 

Khoanh chân ngồi trước thi thể Kim Ô, Dương Khai như trước đây đưa tay nhấn trên trán Kim Ô, thôi động đạo ấn dẫn Kim Ô chân hỏa nhập thể. 

Thời gian trôi qua, tranh đấu bên ngoài vẫn còn tiếp tục, chẳng ai ngờ rằng, chỉ là một Đế Tôn cảnh lại có đảm lượng như vậy, dám làm liều ngay dưới mí mắt một đám thượng phẩm Khai Thiên. 

Một ngày, hai ngày, ba ngày. . . 

Trong đạo ấn, Hỏa hành càng ngày càng tràn đầy, càng ngày càng sung mãn, lo lắng trong tâm Dương Khai cũng chầm chậm buông xuống, từ từ quên cả tình cảnh bản thân, tập trung cô đọng Hỏa hành. 

 

Một lúc nào đó, Hỏa hành trong đạo ấn đã triệt để bão hòa, cũng không thể hấp thu thêm Kim Ô Chân Hỏa, Dương Khai mới bừng tỉnh, biết Hỏa hành của mình xem như cô đọng thành công. 

Lặng lẽ cảm thụ một chút, chân hỏa trong thi thể Kim Ô còn dư, chỉ là so với ban đầu rõ ràng đã mờ nhạt không ít, cũng không biết có đủ cho một người khác ngưng tụ Hỏa hành hay không. 

Nhưng cái này đã không có quan hệ gì với hắn, lần này mạo hiểm có thu hoạch, Dương Khai vừa lòng thỏa ý, mặc dù thi thể Kim Ô bị

đoạt đi mà không cho hắn chỗ tốt, hắn cũng nhận. 

Bây giờ còn lại chính là làm như thế nào thoát thân. . . 

Luôn tránh trong Như Ý Đại cũng không phải biện pháp, nên đối mặt vẫn là phải đối mặt, mà Dương Khai cũng không thể xác định Như Ý Đại cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào, rơi vào tay Tư Đồ Không còn dễ nói, nếu rơi vào trên tay những người khác thì nên làm gì? 

Có lòng muốn điều tra tình hình bên ngoài, nhưng nhớ tới đau đớn do thần niệm bị xé nát, Dương Khai lại run rẩy. Trù trừ thật lâu, Dương Khai mới hạ quyết tâm, cắn răng mở cấm chế, lặng lẽ thả ra một đạo thần niệm. 

Vốn dĩ làm xong tâm lý chuẩn bị thần niệm bị hủy, ai ngờ vừa nhìn, tình huống bên ngoài cũng không giống mình nghĩ cho lắm.

Mấy vị thượng phẩm Khai Thiên tranh đấu chẳng biết lúc nào đã đình chỉ, trong hư không gió êm sóng lặng, cảm giác, nơi đây đã không có bao nhiêu người, trong hư không có một bàn cờ, Tư Đồ Không ngồi một bên bàn cờ, ngồi đối diện là thanh niên trước đó

Dương Khai thấy qua, còn có mấy gia hỏa khí tức thâm u ở một bên quan sát.

Bà chủ, Bạch Thất còn có tiên sinh kế toán kia, cả rất nhiều tạp dịch tiểu nhị Đệ Nhất Khách Điểm, đều đứng sau lưng Tư Đồ Không.

Chuyện gì thế này?

Dương Khai không rõ.

Đang lúc không hiểu, Tư Đồ Không bỗng mở miệng nói: "Ra đi, còn có thể tránh cả một đời sao?" Nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua, cho dù là cách một Như Ý Đại, Dương Khai cũng có thể cảm giác cái nhìn này thấy được chỗ sâu linh hồn mình.

Advertisement
';
Advertisement