Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chỉ còn lại Bạch Thất lẻ loi trơ trọi đứng tại chỗ.    

             Dương Khai mơ hồ, vừa rồi thấy ba người này tụ lại một chỗ thần niệm giao lưu, thỉnh thoảng lạnh nhạt hướng lại mình, thật có chút hơi sợ, bất kể nói thế nào, mình một đại nam nhân chạy lên giường một nữ nhân, hơn nữa còn ôm nàng ngủ hồi lâu, coi như cái gì cũng không làm, cũng có chút không sáng sủa, hắn cũng đã chuẩn bị kỹ nếu bọn người Bạch Thất chất vấn tiếp mình làm như thế nào, ai ngờ cứ như vậy mà rời đi.    

             Bạch Thất quay đầu nhìn hắn, gật đầu nói: "Xem ra là hiểu lầm! Chúng ta trách oan ngươi."    

             Dương Khai cũng gật đầu: "Nguyên lai là hiểu lầm a!" "Ừm!" Bạch Thất cười nói: "Còn ngươi nữa, sao lại ở thời điểm na ̀y tới    

             phòng bà chủ, mỗi lần đến thời điểm này chúng ta đều phải trốn càng xa càng tốt, đừng nói đi an ủi nàng, ngay cả phòng cũng không dám tới gần, nói đến việc này cũng trách ta, không nói trước với ngươi. . . Aiz, ngươi muốn làm gì?" Đang nói, chợt phát hiện Dương Khai mở ra cấm chế gian phòng, sau đó đứng dậy, song quyền bóp răng rắc, từng bước một tiến tới gần hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười dữ tợn.    

             Bạch Thất gạt ra một vẻ cười vô tội: "Dương Khai, đây chính là hiểu lầm, đã qua thì để nó qua đi, võ giả chúng ta, luôn phải đi về trước, ánh mắt phải nhìn về phía trước nha. . . Đừng đánh mặt!" Lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất che đầu lại.    

             "Hiểu lầm! Hiểu lầm! Hiểu lầm ngươi liền khí thế hung hăng mang theo hai tên tới, ngươi có biết hay không dao phay đầu bếp có bao nhiêu sắc bén? Nếu không phải ta kêu kịp thời, sợ đã bị hắn chém thành hai khúc, ta cho ngươi hiểu lầm!"    

             Một trận quyền đấm cước đá, tiện thể cục tức nơi bà chu ̉cũng xả ra hết.    

             Thật lâu, Bạch Thất mới phẫn nộ đứng lên, quát lớn: "Đủ rồi, ngươi còn động thủ ta sẽ không khách khí a, đừng cho là ta đánh không lại ngươi, ta chỉ là nhường ngươi, không thèm động thủ với ngươi!"  

             Dương Khai một cước đá văng hắn cắm xuống mặt đất. . .    

             . . .    

             "Ngươi xuất thủ nặng như vậy!" Một lát sau, Bạch Thất mặt mũi bầm dập ngồi trên ghế, xoa xoa vết thương, liếc mắt nhìn Dương Khai.    

             "Đây coi là gì, lúc bà chủ đánh ta mới gọi là ra tay ác độc vô tình!"    

             "Đáng đời!" Bạch Thất cười lạnh một tiếng, khẽ động vào vết thương lại rên một tiếng.    

             "Đau?" Dương Khai nhìn hắn hỏi.    

             Bạch Thất tức giận nói: "Nói nhảm!"    

             Dương Khai tâm tình không tệ, vui tươi hớn hở cười hai tiếng, nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Hỏi ngươi chuyện này"    

             "Cái gì?" Bạch Thất có chút khó chịu đáp lại.    

             Dương Khai sửa sang từ ngữ, trầm ngâm nói: "Ta có phải rất giống người nào đó hay không? Một người rất thân cận với bà chu ̉."    

             Bạch Thất lập tức dừng động tác lại, có vẻ như vô ý nói: "Người nào?"    

             Dương Khai cau mày nói: "Ta không biết. . ." Hồi tưởng lại gặp phải trước đó trong phòng ba ̀chủ, bà chu ̉có mấy câu để hắn rất để ý, đoán chừng lúc kia bà chủ nhận lầm mình thành người khác, bằng không sao lại nói cái gì mà trở về thì tốt, trở về rồi đừng đi nữa, lời  

             này rõ ràng là nói với người quen, mà lại là người quen thật lâu không gặp.    

             "Ngươi không biết? Vậy sao ngươi hỏi cái này?" Bạch Thất quay đầu dò xét hắn.    

             Dương Khai cũng không biết phải đi giải thích như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nói: "Dù sao hôm qua ba ̀chu ̉cho ta cảm giác, bà chủ coi ta thành người khác, đúng, ba ̀chu ̉thành thân rồi sao?" Nghĩ thầm nữ nhân điên kia sẽ không phải coi mình thành phu quân của nàng đi.    

             "Không có đâu! Người theo đuổi bà chủ, ba ̀chủ lại thấy tên nào cũng chướng mắt, cũng chưa từng thấy nàng gút mắc trên mặt tình cảm với ai!" Bạch Thất lắc đầu, cố ý nói tránh đi: "Bà chủ đã làm gì, sao lại cho ngươi suy nghĩ như vậy?"    

             "Cũng không làm gì, đầu tiên là đánh ta một trận, sau đó lại mạnh mẽ rót trút cho ta hai vò rượu, sau đó nữa ta cái gì cũng không biết."    

             "Nàng không nói gì?"    

             "Nàng nói đừng đi!"    

             "Chắc là uống say, nói mê sảng."    

             Dương Khai gật gật đầu, cũng chỉ có thể giải thích như thế. Hai người im lặng một lát, Bạch Thất nói: "Tại sao không đi?"  

             "Đi cái gì?" Dương Khai ngạc nhiên.    

             Bạch Thất nói: "Trước đó để ngươi đi Cửu U lấy Tuyết Thiên Nhất Tuyến, lúc đó sao không rời đi? Lúc ấy không ai có thể ngăn ngươi."    

             "Chạy đi đâu?" Dương Khai cười nhạo một tiếng: "Đệ Nhất Khách Điếm thế lực lớn như vậy, trừ phi về sau ta không lộ diện trước mặt người khác, đến khi bị các ngươi bắt trở lại, há có thể có cái gì tốt?" Bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhíu mày nhìn Bạch Thất nói: "Để ta một mình đi Cửu U, nguyên lai là thăm dò?"    

             "Cũng không phải. Bây giờ ngươi cũng là người Đệ Nhất Khách Điếm, vì ba ̀chủ mà làm chút chuyện cũng là đương nhiên." Bạch Thất ha ha cười.    

             Đang nói chuyện, cửa phòng bị người đẩy ra, đầu bếp mang theo một cái giỏ ăn đi tới, đặt trên bàn nói: "Ta làm canh giải rượu, các ngươi đưa qua cho ba ̀chủ."    

             Dương Khai nháy mắt mấy cái, kịp phản ứng: "Ta đưa?" Đầu bếp nghiêng qua hắn: "Còn có thể là ai?"    

             Dương Khai chột dạ nói: "Ta không đi, ngươi đưa đi."    

             Đầu bếp nói: "Ba ̀chu ̉trước đó có nói, một ngày ba bữa của nàng đều do ngươi phụ trách, bà chủ nói, ta không dám không nghe."  

             "Lão Bạch. . ." Dương Khai quay đầu nhìn Bạch Thất, vẻ mặt nhờ giúp đỡ.    

             Bạch Thất đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: "Tự cầu phúc, ta lực bất tòng tâm!" Nói xong cũng mặc kệ Dương Khai, cùng đầu bếp sánh vai rời đi, lưu lại một người nhìn qua hộp cơm trên bàn mà vô kế khả thi.    

             Không biết bà chủ lúc nào sẽ tỉnh, chắc sẽ nhanh, dù sao tu vi mình kém nàng nhiều như vậy cũng đã tỉnh hơn nửa ngày, bà chu ̉lục phẩm Khai Thiên còn có thể say tới khi nào.    

             Một lúc lâu sau, tiếng chuông trong phòng đột nhiên vang lên.    

             Nghe tiếng chuông này Dương Khai liền bực bội, từ khi bà chủ phân phó hắn phụ trách một ngày ba bữa, thay làm việc vặt vãnh, Bạch Thất làm một cái linh đang ngay tại phòng của hắn, linh đang vang liền biểu thị ba ̀chu ̉có việc triệu hoán, không để ý tới linh đang sẽ vang không thôi.    

             Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, Dương Khai hít sâu một hơi, đứng dậy cầm lấy hộp cơm, đi nhanh tới boong thuyền, nhảy lên trước sương phòng tầng cao nhất, đưa tay gõ cửa: "Bà chủ!"    

             "Ừm. . ." Trong phòng truyền đến thanh âm lười biếng của bà chủ, Dương Khai gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng hiện tại của nàng.  

             "Ta vào nha." Nói một tiếng, Dương Khai đẩy cửa vào.    

             Trực tiếp tiến vào sâu bên trong, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên như mình nghĩ, bà chủ đang ngồi bên bàn, một tay đỡ trán, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.    

             Trong phòng còn lộn xộn như lúc mình rời đi, bình rượu cùng hạt quả đầy đất, trên giường cũng lộn xộn vô cùng.    

             Nhìn thân ảnh uyển chuyển ngồi đó, ngẫm lại trước đó mình ôm nàng ngủ hồi lâu, Dương Khai không thể tin được, có thể còn sống sót đơn giản chính là vận khí.    

             Cũng không biết bà chủ có nhớ chuyện lúc trước hay không, có thể tìm phiền toái với mình hay không.    

             Trong lòng lo sợ bất an, Dương Khai tiến lên hai bước, mở hộp cơm ra, từ bên trong bưng ra một bát súp, đặt trước mặt bà chủ: "Bà chủ, đầu bếp làm cho ngươi một bát canh giải rượu, uống lúc còn nóng đi."    

             Bà chủ hữu khí vô lực lên tiếng, nhắm mắt lại cũng không biết đang suy nghĩ gì.    

             Thật lâu sau, nàng mới bưng bát canh giải rượu đến trước mặt mình, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng thổi, từng muỗng từng muỗng uống.    

             "Xoa xoa!" Uống được mấy ngụm canh, bà chủ bỗng nói.  

             "Ừm?" Dương Khai đang nơm nớp lo sợ, bỗng nhiên nghe nàng nói như vậy, có chút không có kịp phản ứng.    

             "Đau đầu, xoa!" Bà chủ giơ tay lên trán.    

             Dương Khai im lặng, lề mà lề mề đi vào phía sau nàng, vươn tay nhấn trên huyệt Thái Dương nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ.    

             "Hôm nay nghe lời rứa?" Bà chủ vừa ăn canh vừa nói.    

             Dương Khai cũng cảm thấy mình có phần chột dạ, chủ yếu là không biết đến cùng nàng có nhớ chuyện tối qua hay không, nghe vậy nói: "Nhìn ngươi say thành như này, lười dông dài với ngươi mà thôi, ngươi nói xem ngươi một nữ nhân, uống tới như vậy coi được sao?" Nuốt nước miếng một cái, thử dò xét nói: "Vạn nhất có người thừa dịp ngươi say thần chí không rõ rồi làm gì ngươi, sợ ngươi ngay cả khí lực phản kháng cũng không có."    

             "Người kia sợ là không muốn sống." Ba ̀chủ thản nhiên nói, ngữ khí bình ổn, lại hiển lộ rõ bá khí.    

             "Ta nói là vạn nhất, trên đời này luôn có hạng người sắc đảm bao thiên."    

             "Ta thấy ngươi cũng rất đàng hoàng."    

             Dương Khai động tác trên tay lập tức cứng đờ, nuốt nước miếng một cái nói: "Ngươi. . . Nhớ kỹ a?"  

             "Ngươi cũng nhớ kỹ, vì cái gì ta không nhớ?" Bà chủ cúi đầu uống canh, "Nhưng nhớ cũng không nhiều."    

             Dương Khai không dám nói tiếp nữa, lúc này nói nhiều tất nói hớ, trầm mặc là tốt nhất, yên lặng xoa nắn bà chủ, cả người như mang lưng gai.    

             "Chuyện tối hôm qua cũng đừng nói cho ai." Ba ̀chủ bỗng dặn một câu.    

             Dương Khai nghĩ thầm ta đã nói rồi, nhưng cũng do bọn lão Bạch bức, cũng không dám thừa nhận: "Không nói không nói, đánh chết cũng không nói."    

             Không lâu sau, một bát canh giải rượu uống xong, lão bản nương nói: "Dọn dẹp chút đi, đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm."    

             Dương Khai không nói một lời, công việc lu bù lên.    

             Rất mau dọn dẹp sạch sẽ gian phòng, mang hộp cơm ra ngoài, một hồi sau lại mang tới nước nóng, rót vào trong thùng tắm cho bà chủ.    

             Chợt phát hiện, trải qua chuyện tối qua, giờ đã không có cách nào lý trực khí tráng khiêu chiến với ba ̀chu ̉nữa, luôn có cảm giác chột dạ, hoàn toàn bị trở thành hạ nhân sai sử cũng không còn cay cú như trước.    

             Đứng chờ ngoài gian phòng, bên trong truyền đến tiếng xột xoạt  

             thoát y, rất nhanh lại là một trận tiếng rầm rầm tắm rửa, Dương Khai tâm như chỉ thủy, không có nghĩ gì, ánh mắt xuyên qua vô tận hư không, thần du phương ngoại.    

             Chờ bà chủ tắm rửa xong, lại giúp nàng đổ sạch nước, thay giặt quần áo cũng không cần làm, bà chủ cũng sẽ không để hắn làm, tự sẽ có tỳ nữ Đệ Nhất Khách Điếm đến xử lý.    

             Chờ bà chủ trở ra, cả người chói lọi, để Dương Khai nhìn mà thất thần, cảm thấy người trước mắt này cùng người say rượu hôm qua hoàn toàn không phải một người.
 

Advertisement
';
Advertisement