Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bà chủ chậm rãi đi tới mép thuyền, mắt nhìn về phía vô tận hư không, suy nghĩ xuất thần.    

             Dương Khai tiến đến nói: "Bà chủ còn có phân phó khác hay không, nếu như không có ta đi xuống trước."    

             Ba ̀chủ không quay đầu lại nói: "Mênh mông càn khôn này vẫn rất xinh đẹp."    

             Dương Khai ngẩng đầu nhìn coi, nghĩ thầm cảnh sắc khắp nơi này đều là một dạng, nào có cái gì xinh đẹp hay không? Cũng không dám tùy tiện nói tiếp, ngây ngốc đứng tại đó.    

             Đứng hồi lâu, ba ̀chủ mới nhẹ nhàng khoát tay: "Xuống dưới làm việc của ngươi đi."    

             Dương Khai ôm quyền, quay người lui ra.    

             Hành trình sau đó mọi thứ đều bình thường, duy chỉ có khác biệt chính là bà chu ̉ sau khi trải qua sự kiện kia, cả người dường như có một chút biến hóa, không còn một mình im lìm trong phòng, mà thường xuyên chạy đến khoang thuyền, lôi kéo lão Bạch, phòng thu chi cùng đầu bếp oẳn tù tì uống rượu, bình thường như vậy Dương Khai cũng trốn không thoát.    

             Mấy người lão Bạch hiển nhiên cũng đều đã quen việc này, chỉ có Dương Khai chưa từng trải qua, ban đầu mấy lần bị mấy tên hỗn đản này rót đến đầu óc choáng váng, về sau từ từ quen, không còn rơi vào thế hạ phong.    

             Cũng coi là thấy được mặt khác của bà chủ, một lục phẩm Khai Thiên thế mà có thể hoà mình cùng những Đế Tôn cảnh này, đủ bình dị gần gũi.    

             Một ngày này, Dương Khai ngay đang ngồi trong sương phòng, cửa phòng chợt bị người đẩy ra, lão Bạch xông vào.    

             Dương Khai không nói nhìn hắn, không biết đã nói với hắn bao nhiêu lần trước khi vào nhà phải gõ cửa, thằng này lại không nhớ được.    

             "Không uống không uống, hôm nay đừng gọi ta." Dương Khai liên tục khoát tay.  

             "Không phải uống rượu, dẫn ngươi đi một nơi!" Bạch Thất cười hắc hắc.    

             "Nơi nào?" Dương Khai nghi ngờ nhìn hắn.    

             "Nơi tốt, đi theo ta thì biết." Bạch Thất vẫy vẫy tay.    

             Dương Khai nhíu nhíu mày, tên này một bộ thần thần bí bí thật đúng là để cho người ta thật tò mò, dù sao cũng rảnh rỗi, liền theo hắn ra ngoài.    

             Đi tới boong thuyền, Bạch Thất quay đầu phía sương phòng tầng cao nhất gào to một tiếng: "Bà chủ, mở cửa!"    

             Bà chủ không ứng, sau một khắc, màn a ́nh sáng bao lấy lâu thuyền vỡ ra một cái khe.    

             "Đi!" Bạch Thất kéo tay Dương Khai, phóng lên tận trời. Chờ hai người rời đi, lỗ hổng vỡ ra kia lại rất nhanh lấp đầy.    

             "Chúng ta đi đâu?"Dương Khai cùng Bạch Thất lao vùn vụt, quay đầu hỏi.    

             "Bên kia!" Bạch Thất đưa tay chỉ một hướng.    

             Dương Khai thuận theo nhìn, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ vì trong hư không vô tận kia lại có một tòa kiến trúc.    

             "Đó là nơi nào?" Dương Khai tràn đầy phấn khởi hỏi.  

             "Hắc hắc, đến ngươi sẽ biết." Bạch Thất ra vẻ thần bí. Dương Khai bĩu môi, cũng không hỏi thêm nữa.    

             Bay khoảng một canh giờ, cuối cùng đi tới trước tòa thành, còn tại phương xa, Dương Khai đã thấy trong tòa thành có không ít người ra ra vào vào, rất là náo nhiệt, mà bên cạnh cửa chính tòa thành dựng thẳng một cục đá lớn, trên tảng đá khắc hai chữ to. Một là Càn, một là Khôn! Hai chữ to bút phong duệ lợi, rồng bay phượng múa.    

             "Càn Khôn điện?" Dương Khai chợt nhớ tới một ít chuyện Bạch Thất từng mình nói qua, lập tức có phỏng đoán.    

             Bạch Thất nhếch miệng cười một tiếng: "Thông minh! Không sai, đây chính là Càn Khôn điện."    

             "Vậy chúng ta tới là. . ."    

             Bạch Thất nói: "Ba ̀chủ kêu ta mang ngươi tới lưu lại lạc ấn, về sau còn muốn tới đây sẽ thuận tiện, tuy nói chính ngươi cũng tinh thông Không Gian Pháp Tắc, có thể thuấn di, nhưng hư không này to lớn, Càn Khôn độn pháp mới là thực dụng nhất."    

             Dương Khai hớn hở ra mặt: "Vậy cần phải hảo hảo tạ ơn bà chủ." Trước đó lúc trong khách điếm nghe Bạch Thất nói tới Càn Khôn độn pháp cùng Càn Khôn Độn Ấn, Dương Khai vô cùng hiếu kỳ, vốn nghĩ ngày sau có cơ hội nhất định phải đi gặp một phen, chỉ là hắn  

             cũng không biết những Càn Khôn điện kia ở nơi nào, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được.    

             Trước cửa chính, hai người thủ vệ mặc kim giáp sáng trụ tả hữu đứng, uy phong lẫm liệt, một người cầm thương, một người phối kiếm.    

             Bạch Thất lặng lẽ truyền âm nói: "Càn Khôn điện là 36 Động Thiên cùng 72 phúc địa liên thủ tạo ra, cho nên trông coi Càn Khôn điện đều là người của những thế lực đỉnh tiêm này, từng tên đều mắt cao hơn đầu, đợi chút nữa ngươi không cần nói, ta đến xử lý."    

             Dương Khai gật đầu, lại lặng lẽ đánh giá hai tên giữ cửa kia, phát hiện bọn hắn đều là Khai Thiên cảnh, âm thầm líu lưỡi thủ bút những thế lực này, giữ cửa đã là Khai Thiên cảnh, vậy tọa trấn nơi này lại là cường giả cấp độ gì, đoán chừng tối thiểu nhất cũng là cấp bậc như ba ̀chủ.    

             "Làm gì!" Một Khai Thiên cảnh nhìn Bạch Thất cùng Dương Khai quát một tiếng.    

             Bạch Thất cười ha hả chắp tay nói: "Vị đại nhân này, vị huynh đệ này của ta đến in dấu ấn, còn xin đại nhân tạo thuận lợi."    

             Người kia quay đầu, trên dưới đánh giá Dương Khai một chút, cũng không có quá nhiều biểu lộ gì, đoán chừng là gặp nhiều người như  

             Dương Khai vậy, thản nhiên nói: "Biết quy củ a?"    

             Bạch Thất gật đầu: "Biết biết." Nói rồi, đưa một viên không gian giới tới.    

             Người kia tiếp nhận, tiện tay tung tung, thần niệm quét qua, gật đầu nói: "Đi theo ta!".    

             Bạch Thất nói Dương Khai một tiếng, hai người vội vàng đuổi theo.    

             Theo sát sau lưng kim giáp võ giả kia, một đường đi về phía trước, Dương Khai không hiểu truyền âm: "Làm sao tới Càn Khôn điện lưu lại lạc ấn còn phải cho chỗ tốt?"    

             Bạch Thất nguýt hắn một cái: "Đừng nói lung tung!" Thấy Khai Thiên cảnh phía trước không có quá nhiều phản ứng, mới lặng lẽ truyền âm nói: "Ngươi coi những động thiên phúc địa kia vì sao chế tạo Càn Khôn điện này, vẻn vẹn chỉ là vì thuận tiện những người khác sao? Muốn lưu lại lạc ấn chỗ này, là cần giao nộp phí dụng!"    

             "Bao nhiêu?"    

             "10 vạn!"    

             Dương Khai giật mình: "Đắt như thế?"    

             10 vạn Khai Thiên Đan, một phần vật liệu tam phẩm cũng mới 15 vạn mà thôi, tài phú như này đối với rất nhiều người đều là khoản tiền lớn, Đế Tôn cảnh có rất ít người co ́thể chịu nổi, liền xem như một  

             số phổ thông hạ phẩm Khai Thiên, 10 vạn cũng không phải số lượng nhỏ.    

             Bỗng lại nhớ tới một vấn đề, cau mày nói: "Trước ngươi nói trong hoàn vũ này, các đại vực đều có Càn Khôn điện, nhiều thì ba năm cái, ít thì một hai cái, vậy mỗi một cái Càn Khôn điện đều cần phí tổn như này?"    

             "Đó là đương nhiên! phương diện giá tiền đều rất rõ ràng, một lạc ấn 10 vạn không đổi."    

             Dương Khai hít sâu một hơi, nếu là như vậy, một võ giả riêng là tiêu xài trên Càn Khôn điện chính là một con số cực lớn, nhưng nếu cân nhă ́c đến an toàn của mình, tiêu xài như này lại không thể tránh. Dù sao tiền của ngoài thân so với tính mạng mình, cái gì nhẹ cái gì nặng liếc qua thấy ngay, thử nghĩ, nếu bị người đuổi đến cùng đường mạt lộ, có thể thi triển Càn Khôn độn pháp về Càn Khôn điện, đó chính là một mạng. Không nỡ tiêu số tiền này cũng chỉ có thể bị người đuổi giết chí tử.    

             "Đây thật là một đường tài lộ thật lớn!" Dương Khai thổn thức không thôi, coi như một võ giả cả đời chỉ lưu lại mười lạc ấn, tốn hao cũng đã là 100 vạn Khai Thiên Đan, 3000 thế giới này, võ giả nhiều như vậy, lại có ai sẽ không chừa cho mình đường lui? Huống chi, những tên có tiền khẳng định không chỉ lưu lạc ấn mười nơi Càn Khôn điện,  

             như thế tốn hao sẽ càng khủng bố hơn.    

             Càn Khôn điện này, đơn giản chính là con đường phát tài của những động thiên phúc địa kia, chỉ cần Càn Khôn điện không hủy, sẽ không ngừng có Khai Thiên Đan chảy vào túi của bọn hắn, mà lại còn không cần tốn nhiều sức.    

             "Hắc hắc, cho nên bọn hắn mới cần liên thủ a, một khối lớn thịt mỡ như thế, không ai có thể độc chiếm!" Bạch Thất cười đắc ý.    

             Một bên trò chuyện tiến lên, Dương Khai phát hiện trong Càn Khôn điện này lại có không ít cửa hàng, mà lại rất nhiều cửa hàng cũng rất náo nhiệt, rất nhiều người thần thái vội vàng trước khi xuất phát, đây nghiễm nhiên chính là một thành trì. Mặc dù không phồn vinh ồn ào như một đại thành trì chân chính nhưng trong hư không này có thê ̉có cảnh tượng như thế cũng thực sự không tệ. Cũng phải, những người thi triển Càn Khôn độn pháp độn tới nơi đây, khẳng định là phải làm sơ chỉnh đốn, cũng có người bị đuổi giết, bị buộc phải ở lại tới đây, không hảo hảo nghỉ ngơi sao được?.    

             Kim giáp võ giả dẫn đường, Bạch Thất cùng Dương Khai đi sau lưng hắn một đường nói chuyện, cưỡi ngựa xem hoa quan sát bốn phía.    

             Không lâu sau đến trước một gian mật thất, kim giáp võ giả kia dừng bước xoay người nói: "Vào đi, vào đại trận lưu lại lạc ấn là có thể đi ra."  

             Bạch Thất vỗ vỗ vai hắn nói: "Lần thứ nhất luôn có chút khó chịu, nhưng đừng quá lo lắng, ta ở bên ngoài chờ ngươi!"    

             Dương Khai gật gật đầu.    

             Kim giáp võ giả kia lấy ra một tấm lệnh bài mở ra cấm chế của mật thất, Dương Khai đẩy cửa vào.
 

Advertisement
';
Advertisement