Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lực Hư Không rất đặc thù, trước giờ chỉ phát ra từ nơi có thông đạo hư không.

Có lực Hư Không, thì có nghĩa là phía trước có thông đạo hư không, Dương Khai tinh thần chấn động, nhìn về nơi xa

Lại qua được một lúc, một cửa động tối đen như mưc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nơi này cách chỗ ở của Dương tộc nhân khoảng chừng hơn mười dặm.

“Thảo nào mình chẳng cảm nhận được sự tồn tại của lực hư không gì cả.”

Dương Khai thầm nghĩ

Một lát sau, Thần thụ dừng lại phía trước thông đạo hư không.

Thông đạo hư không này đường kính ước chừng khoảng một trượng, có thể cho đồng thời mấy người vào đó, nhưng thân hình khổng lồ cùa Thần thụ thì bất kể thế nào cũng không vào lọt.

Nếu cố nhồi nhét, có khả năng sẽ hủy hoại thông đạo hư không này, và bị lực Hư Không Chi hỗn loạn ép nát như tương.

- Câu Xích huynh, huynh có ấn tượng gì với nơi này không?

Dương Khai nghiêm nghị hỏi.

Câu Xích xem một hồi, khẽ gật đầu:

- Có, sau khi bọn ta bị bắt, hình như là bị giải vào từ đây.

- Vậy thì tốt!

Dương Khai hài lòng vô cùng.

Tuy hắn đã thương nghị ổn thỏa với Dương tộc nhân, nhưng ai mà biết được liệu bọn họ có dẫn mình đến thông đạo hư không nào khác không, lỡ như thế giới bên kia không phải là Ma cương, mà là một vùng đất hung hiểm, hay thậm chí là cõi u mê, vậy thì tất cả những nỗ lực này đều uổng công rồi.

- Tiểu tử đúng thật là cẩn thận.

Thủ lĩnh Dương tộc mỉa mai:

- Nếu như lão phu đã đồng ý cho các ngươi rời khỏi đây thì sẽ không nuốt lời, hơn nữa nơi này chỉ có một lối ra vào thôi, không còn thông đạo hư không nào khác nữa.

- Cẩn tắc vô áy náy mà!

Dương Khai không chút ngần ngại, thần sắc nghiêm túc lại, đi về hướng Câu Xích và một tộc nhân Ma tộc khác dặn dò:

- Hai người dẫn An Linh Nhi đi trước, lát nữa ta theo sau.

Thần thức của Câu Xích và Ma tộc nhân kia đều bị giăng cấm chế hết rồi, hiện tại bọn họ ngoài cơ thể cường tráng ra, thì không khác gì phàm phu tục tử, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì.

Nghe vậy, họ đều gật đầu, Ma tộc nhân đó không nói lời nào, xông thẳng vào trong thông đạo hư không rồi biến mất, Câu Xích thì lại trầm giọng dặn dò Dương Khai một câu:

- Huynh đệ, ngươi nhất định phải cẩn thận, ta ở bên kia đợi ngươi!

Dương Khai mỉm cười gật đầu.

Lúc này Câu Xích mới cùng An Linh Nhi rời khỏi, bóng lưng biến mất ngay trước thông đạo hư không, An Linh Nhi vẫn lo lắng quay lại nhìn Dương Khai, như đang lo không biết hắn có thoát được không.

Đợi sau khi ba người đó rời khỏi, Dương Khai mới khẽ hít vào một hơi, không những chưa đi, ngược lại còn khoanh chân ngồi xuống dưới thân cây.

Đám người Dương tộc đều chau mày, cảnh giác nhìn hắn, sợ hắn lại giở trò gì nữa.

- Tiểu tử, sao ngươi còn không đi đi, yêu cầu của ngươi ta đều đồng ý hết rồi!

Thủ lĩnh Dương tộc nhìn hắn như nhìn tên ôn thần, ước gì có thể tống hắn đi thật xa, lần thiệt thòi này họ cũng chấp nhận rồi, chỉ cần được giữ lại Thần Thụ có đầy đủ trí tuệ và ý thức này, phải trả bất kì cái giá nào cũng đáng.

- Vội gì, ta nghỉ ngơi một lát đã!

Dương Khai cười ha hả, rồi vận chân nguyên thật, bắt đầu điều tức.

Tâm thần đã lẳng lặng đắm chìm vào trong thân cây, linh thể thần hồn xuất hiện giữa Thụ tâm. Có thần Thụ bảo vệ, hắn cũng chẳng lo đám người Dương tộc này sẽ hạ độc thủ với hắn.

Cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Khai, Thần Thụ vui mừng khôn xiết, năng lượng xuôi chảy trong thân cây cũng trở nên dồn dập không ít.

- Đừng vội vui mừng!

Dương Khai lập tức truyền ra thần niệm:

- Ta hỏi ngươi, bây giờ ta phải rời khỏi đây, ngươi có nguyện đi cùng ta không?

Đám năng lượng thần hồn trong Thụ tâm lập tức bao lấy Dương Khai, biểu đạt cảm xúc rất khẩn thiết.

- Vậy tức là đồng ý rồi.

Dương Khai nhếch miệng cười.

- Rất tốt, tuy là ta chưa thử bao giờ, nhưng cách này chắc là thực hiện được, nhưng đồng ý là được rồi. Ngươi phải nhớ, nếu mà không được, có lẽ ngươi phải ở lại nơi này, nhưng ta bảo đảm với ngươi, ta sẽ còn quay lại để đem ngươi đi.

Tức niệm của Dương Khai truyền đi có chút phức tạp, xem ra Thần Thụ nhất thời không hiểu được, nhưng từ trong cảm xúc của Dương Khai, nó vẫn cảm nhận được chút thông tin, lập tức có chút rầu rĩ, nhưng rồi cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, như thể vì có lời hứa hẹn của Dương Khai mà khôi phục lại tâm trạng

- Thế thì cứ vậy đi, trước tiên phải đánh lạc ấn trước cho ngươi đã!

Dương Khai dứt lời, liền không tiếc hao tổn năng lượng thần hồn khổng lồ, lưu lại lạc ấn của mình trong tâm của Thần Thụ.

Làm thế này thì cho dù hôm nay không đưa Thần Thụ đi được, hắn cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thần Thụ thông qua lạc ấn.

Cách này khác với với thu phục lạc ấn của An Linh Nhi, một cái là thu, một cái là cho. Nói cách khác, nếu như tim Thần Thụ có tổn hại gì, thần hồn của Dương Khai cũng bị thương, ngược lại, nếu An Linh Nhi bị thương, Dương Khai cũng chẳng hề hấn gì.

Kết nối xong, Dương Khai mới thoát ra khỏi Thụ tâm, trở về thể xác.

Dưới con mắt của bao người, Dương Khai chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám cường giả Dương tộc ở dưới, ánh mắt toát ra một ý tứ khác thường, hắn đứng thẳng người, nét mặt kiên nghị khinh bạc.

Trong lòng thủ lĩnh Dương tộc khẽ động, quát lạnh:

- Không ổn, tên tiểu tử này nói chẳng giữ lời, có lẽ là định giở trò gì rồi!

Dương Khai cười lớn mấy tiếng, quát to:

- Không có giở trò gì đâu, chỉ là trước khi đi, ta muốn tặng cho các ngươi chút bất ngờ thôi!

Dứt lời, lực thần thức trong thức hải ầm ầm phát ra, như một trận cuồng quét của biển, bao vây lấy Thần Thụ.

Trong nội thể, nơi Vô Tự Hắc Thư ẩn náu truyền đến một lực kéo khổng lồ.

Thịch...

Tim Dương Khai chợt co thắt lại một cách gấp gáp, truyền ra một tiếng tim đập trầm đục.

Lập tức sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, lảo đảo ngã xuống, trong chớp nhoáng, Dương Khai cảm thấy mùa của cái chết đang ập tới.

Nhưng trước sự chú mục của mọi người, Thần Thụ khổng lồ kia chợt hóa thành một luồng lưu quang, biến mất tăm một cách quái lạ.

Chúng nhân mắt trợn tròn, đứng sững sờ trong một chốc.

Dương Khai cố lấy lại tinh thần, không để cho mình hôn mê ngay lúc này, xoay ngươi chui vàotrong thông đạo hư không, mấy sát chiêu ủ sẵn bất chợt bùng phát tứ phía.

Chân nguyên trầm bổng, năng lượng hỗn loạn.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ truyền ra, thông đạo hư không dao động biến hình, trong cửa động tối đen như mực đó truyền ra thứ lực Hư Không hỗn loạn, thông đạo hư không bỗng nhiên thu nhỏ lại, bỗng chốc biến mất trước mắt đám người Dương tộc.

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết từ bốn phương tám hướng liên tiếp vang lên

Trong khoảnh khắc Dương Khai rời đi, Phệ Hồn trùng thoát khỏi vòng kìm hãm, liền làm loạn, đám võ giả dưới Nhập Thánh Cảnh đều lần lượt ngã xuống tử vong!

Thủ lĩnh Dương tộc và mấy vị cường giả Nhập Thánh Cảnh nhăn nhó mặt mày, chẳng ai nói được gì, trong đầu trống rỗng!

Thần Thụ biến mất một cách kỳ lạ, thông đạo hư không bị hủy, tộc nhân trong chốc lát tử thương vô số, đủ thảm cảnh quả thật khiến họ không thể chấp nhận.

Thông đạo hư không bị hủy, đúng là ngoài dự tính. Mấy vị cường giả của Dương tộc đã sớm biết Dương Khai sẽ làm vậy, nhưng họ cũng không ngăn cản, dù sao thì họ cũng đã ở trong Tiểu Huyền giới này cả đời rồi, bên ngoài lại là Ma cương, đi đi vào vào cũng không phải an toàn. Thông đạo hư không bị hủy thì cũng coi như cho qua.

Tộc nhân tử thương thì cũng có thể hiểu, thủ đoạn của tiểu tử đó thần bí khó đoán, hồi trước từng giết chết mấy tộc nhân chỉ trong lặng lẽ, cả bây giờ hắn cũng diễn trò cũ ngay trước mắt họ.

Nhưng điều khiến họ không thể hiểu được là, tại sao Thần Thụ lại biến mất được?

Thông đạo hư không không đủ để cho Thần Thụ đi qua, hình thái của nó quá lớn, cơ bản không thể chui qua được, nhưng dưới con mắt bao người, quả thật Thần Thụ đã biến mất một cách li kỳ.

- Tiểu tặc! Ta nhất định sẽ phanh thây ngươi ra nghìn mảnh!

Thủ lĩnh Dương tộc bỗng nhiên rống lên như điên dại, mái đầu đỏ nhoi nhúc như lên cơn, trông y như phát điên.

Những cường giả Dương tộc khác cũng toát lên khí độ không trả được thù này thề không làm người. Nhưng đối tượng để xả giận thì đã biến mất từ lâu rồi.



Tại một bãi biển, thân hình nặng nề của Dương Khai rơi trên mặt cát nóng bỏng đó, đám người Câu Xích đến đấy trước vội vàng lao tới.

Đợi sau khi nhìn thấy rõ trạng thái của Dương Khai lúc này, An linh Nhi lập tức thất kinh hồn vía.

Sắc mặt Dương Khai trắng bệch, môi bầm đen, chân nguyên toàn thân hỗn loạn, lực thần thức dường như chẳng còn là bao, đã xuống tới trạng thái kiệt quệ.

Nhìn bên ngoài tuy hắn không có vẻ gì là bị thương, nhưng người thì lạnh như băng, trông như số sắp tận tới nơi, tiếng tim đập vừa chậm vừa mạnh truyền ra từ lồng ngực hắn một cách quái lạ.

Cho dù lần trước bị Nam thánh cô truy sát, Dương Khai cũng không rơi vào hoàn cảnh thảm hại thế này.

An Linh Nhi không biết sau khi nàng rời khỏi, trong Tiểu Huyền Giới đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình trạng hiện tại của Dương Khai khiến nàng lo lắng vô cùng.

- Huynh đệ, huynh đệ...

Câu Xích vội vàng đi tới, lay lay cánh tay Dương Khai, nhưng không có bất cứ phản ứng gì, kiểm tra kỹ thử thì chợt phát hiện hai mắt Dương Khai mở to, thần thức rã rời, xem ra là thức hải đã bị thương tích cực kỳ lớn.

- Không cứu được nữa rồi...

Tộc nhân Ma tộc kia chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm.

Tuy y với Dương Khai không có giao tình gì, nhưng nói sao thì lần này cũng là nhờ có Dương Khai mà y mới thoát ra được, nhìn bộ dạng này của Dương Khai, y cũng thấy không được dễ chịu gì mấy.

Câu Xích mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại thấy dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của An Linh Nhi, lại không nhẫn tâm nói ra.

Họ cũng có đem theo bên người không ít linh đan diệu dược, nhưng trong Tiểu Huyền Giới, ngay cả túi Càn Khôn cũng bị Dương tộc nhân cướp mất rồi, bây giờ có muốn nghĩ cách cứu Dương Khai cũng đánh lực bất tòng tâm.

Chân nguyên và thần thức bị phong cấm, họ càng không có cách nào giúp được.

- Không đâu, hắn sẽ không chết đâu.

An Linh Nhi lắc đầu lia lịa, ôm lấy Dương Khai, đặt đầu hắn trên đùi của mình, run rẩy quệt bụi bẩn trên mặt hắn, cẩn thận từng chút một, sợ quá mạnh sẽ làm đau hắn.

- Lần trước hắn bị thương nghiêm trọng như thế cũng không chết, lần này cũng không chết đâu.

Thịch...

Lại một âm thanh tim đập vô cùng quái dị truyền ra từ lồng ngực hắn, sau nhịp đập này, sinh khí ở Dương Khai dường như yếu đi rất nhiều trong chốc lát.

An Linh Nhi gào khóc thảm thiết, cõi lòng ngập tràn đau đớn.

- Muội tử, muội đừng khóc.

Câu Xích rầu rĩ nói:

- Chẳng phải chân nguyên của muội chưa bị phong ấn sao, hãy thử xem có cứu được hắn không.

Nghe vậy, An Linh Nhi như tỉnh mộng, lập tức thi triển đủ thứ thần kỹ huyền diệu của Cửu Thiên Thánh Địa, hòng cứu lấy sinh mạng của Dương Khai, nhưng bất luận nàng cố gắng đến đâu, Dương Khai cũng không có chút dấu hiệu khả quan nào, nàng sốt sắng đến luống cuống cả chân tay.

- Ầy!

Câu Xích thở dài một tiếng, cũng cảm thấy đáng tiếc cho Dương Khai, nhận ơn cứu mạng của hắn, Câu Xích vốn dĩ muốn tìm cơ hội để báo đáp hắn, không ngờ trong bốn người, ba người thành công thoát khỏi Tiểu Huyền Giới, cuối củng còn lại Dương Khai ra nông nỗi này.
Advertisement
';
Advertisement