Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ban ngày biển cát cực khô nóng, ban đêm nó lại lạnh lẽo tới thấu xương.

Trăng tròn trên không trung, từng đợt hàn khí dùng mắt thường cũng có thể thấy được giống như âm hồn chui ra từ dưới lần cát, mang theo hàn ý lãnh triệt lòng người.

Phóng nhẫn nhìn lại, trên khắp biển cát cũng như đang được phủ một tầng băng mỏng, trong suốt. Dưới ánh trăng chiếu rọi lại phản quang lên, toàn bộ nhìn thật xa hoa.

Tại một nơi trên biển cát, An Linh Nhi ôm lấy Dương Khai, chân nguyên bắt đầu khởi động, dùng nhiệt độ của chính bản thân mình để làm ấm thêm cho thân mình đang dần trở nên lạnh lẽo của Dương Khai.

Dương Khai dường như thật sự chết đi vậy, từ hôm chạy khỏi Tiểu Huyền Giới cho tới giờ cũng chưa từng nhúc nhích lấy một lần. Lúc ban đầu cơ thể vẫn còn chút nhiệt cùng tiếng tim đập truyền ra, nhưng thời gian dần trôi, thân thể hắn càng ngày càng lạnh, sức sống cũng càng ngày càng mong manh, giống như ánh nến trong mưa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận với hiểm nguy.

An Linh Nhi thật cẩn thận thủ hộ, chưa hề rời đi dù chỉ nửa bước.

Đây là chủ nhân tương lai của Thánh Địa, An Linh Nhi mặc dù là có phả chết cũng không dám khiến hắn có bất kỳ thương tổn gì. Vẻ kiên nghị trên khuôn mặt tuấn tú kia làm cho người ta kiên cường không tưởng được.

Sa sa sa…

Cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang, An Linh Nhi bỗng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Câu Xích đi trước dò đường quay trở lại. Mặc dù cường tráng như y nhưng ban đêm trên sa mạc cũng không khỏi có chút hàn ý kinh người, vừa chạy vừa lạnh run, trên tóc đầy vụn băng.

Trong đôi mắt đẹp của An Linh Nhi hiện lên thần sắc cảnh giác, trước kia Dương Khai còn hoàn hảo chưa có chuyện gì, nàng cũng từng tiếp xúc khá nhiều với Câu Xích, biết kẻ người của Ma tộc này cũng có một ít háo sắc lưu manh. hiện tại Dương Khai lại sinh tử không rõ, nàng cảm giác mình nhất định phải đề phòng Câu Xích.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới chuyện chân nguyên và thần thức của đối phương toàn bộ đều bị cần chế, An Linh Nhi lại thả lỏng không ít.

- Hắn như thế nào?

Câu Xích đi vào trước mặt An Linh Nhi, vội vàng hỏi.

An Linh Nhi chậm rãi lắc đầu.

- Xem ra thật sự là hết thuốc chữa.

- Không cho phép ngươi nói như vậy, hắn còn sống!

An Linh Nhi lúc này có chút tức giận, mắt hạnh trừng lên.

- Được, được, được, ta không nói, tuy nhiên thế sự vô thường, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý trước thì tốt hơn… ài… Dương lão đệ làm sao lại phận khổ như thế chứ.

Câu Xích thổn thức, mắt thấy Dương Khai vì giúp bọn y trốn thoát mà gặp phải vận rủi như thế, Câu Xích cũng xưng hô thân thiết với hắn nhiều hơn:

- Nếu là hắn có thể sống lại thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, lão tử còn muốn dẫn hắn đi Thanh Liêu Thành, khoản đãi hắn hẳn hoi mà.

Vừa nói, y cũng đặt mông ngồi trên cát, vẻ mặt đau lòng, bỗng nhiên lại ha ha cười:

- Ta phát hiện, nhân loại các ngươi cũng thú vị đấy. Trước kia cũng nắm không ít nhân loại, nhưng mà không có tên nào lại làm cho người ta ngạc nhiên thán phục như Dương lão đệ. Những kẻ kia vừa gặp phải nguy hiểm liền quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ, sắc mặt ghê tởm đáng ghét. Vẫn là Dương lão đệ có khí phách, cũng có tâm huyết giống người Ma tộc chúng ta, thà chết chứ không chịu khuất phục, đây mới là nam nhân chân chính.

Câu Xích một hồi tự biên tự diễn, nhưng lại thu hút sự chú ý của An Linh Nhi, nàng lén liếc mắt nhìn y, hạ giọng hỏi:

- Những kẻ mà ngươi bắt đâu hết rồi?

Câu Xích vân đạm phong khinh làm một cái thủ thế ngang cổ, sắc mặt của An Linh Nhi liền tối sầm lại, lập tức nhìn sang chỗ khác, không thèm nói chuyện với y nữa.

Sa mạc ban đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có một số sinh vật giống như bọ cập gì đó không ngừng qua lại trong đất cát. Câu Xích tùy tay bắt lấy mấy con cắn ăn, nhìn rất ngon lành, tiếng ròn vang.

Vừa ăn vừa thưởng thức, giống như tuyệt vị nhân gian vậy.

Sau nửa đêm, biển cát càng phát ra âm u lạnh lẽo.

Chút sức sống còn sót lại còn Dương Khai cũng nhanh chóng biến mất. Nhận thấy được điểm này, bất kể là An Linh Nhi hay Câu Xích cũng không khỏi hốt hoảng, âm thầm lo lắng chú ý tới hắn.

Nhưng cũng chỉ qua nửa canh giờ, chút sức sống kia bỗng nhiên mai một.

Mắt đẹp của An Linh Nhi bỗng chốc thất thần, thân thể mềm mại không kìm nổi mà phát run.

Câu Xích cũng thở dài thật mạnh, cảm thán trời cao đố kỵ anh tài…

Đúng lúc hai người còn đang cảm thán,trong cơ thể Dương Khai đột nhiên lại phát ra một cỗ sức sống mênh mông, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhanh chóng tăng lên. Thân hình vốn đã lạnh như văng đột nhiên trở nên nóng rực, chân nguyên cấp tốc chảy xuôi, qua lại không ngớt trong kinh mạch, truyền tới tiếng vang róc rách.

Hô…

một tiếng vang nhỏ, Dương Khai cả người cháy đốt, mà chân nguyên nhập vào cơ thể nháy mắt bao vây lấy hắn, nung cho mặt đất xung quanh thành dung nham.

An Linh Nhi hoảng sợ, vội vàng tránh đi, dù là như thế cũng suýt bị bỏng.

Câu Xích cũng là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dương Khai trong giờ phút này, một cái đuôi bò cạp lặng yên rơi xuống khỏi khóe miệng.

Oa một tiếng, Dương Khai phun ra một ngụm máu màu đen sẫm, chân nguyên phát ra bên ngoài cấp tốc thu hồi, nhanh chóng đứng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn ra bốn phía. Tới khi nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của An Linh Nhi cùng Câu Xích mới thở dốc một tiếng, thần thức cảnh giác dần dần thu nạp.

Chậm rãi ngồi xuống mặt đất, Dương Khai điều tức tim và hô hấp trong đầu xẹt qua từng màn cảnh tượng trước khi hôn mệ, rất nhanh liền hiểu rõ tình trạng hiện giờ.

Thân thể không có dị thường, nhưng trong thức hải lại vô cùng đau đớn, không kìm nổi được, Dương Khai rên rỉ một tiếng, ôm đầu, thân hình run rẩy, co giật lên từng đợt.

Phải mất một đoạn thời gian mới dần dần vững vàng, nhưng cảm giác đau đớn trong đầu chưa giảm chút nào.

- Đây là nơi nào?

Dương Khai ngẩng đầu, thấp giọng hỏi, khuôn mặt vì chịu đau mà trở nên dữ tợn vặn vẹo, hình dung đáng sợ.

- Ma cương sa mạc.

Câu Xích ngơ ngác một chút, nhanh chóng đáp lại, sau đó lập tức ngắt lời hỏi:

- Dương lão đệ, ngươi bây giờ… sống hay chết?

Dương Khai giương mắt lên, uể oải nhìn y một cái:

- Ngươi nói xem?

- Ha ha!

Câu Xích cười to:

- Ta biết ngay là ngươi không dễ dàng chết như thế mà.

- Vừa rồi ai nói hắn hết thuốc chưa?

An Linh Nhi u lãnh nhìn y một cái.

Câu Xích sắc mặt ngượng ngùng, không lên tiếng.

- Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?

An Linh Nhi chuyển sang nhìn Dương Khai, khẩn trương hỏi han.

- Cảm thụ không được tốt cho lắm.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, toàn thân thần hồn đều không ngừng rung chuyển, vô cùng không ổn định.

- Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi,

Dương Khai khẽ vuốt cằm, cũng không nói gì nữa, khoanh chân ngồi dưới đất, thần hồn linh thể trốn vào trong thức hải, cẩn thận kiểm tra.

Toàn bộ thức hải một mảnh tiêu điều, hải thủy vốn cất giữ hỏa diễm giờ đã khô cạn, đây là dấu hiện thần thức lực lượng cạn kiệt quá độ.

Trong thế giới thức hải cũng rất hỗn loạn, khi htif cuồng phong đột khởi, khi thì sấm sét vang dội, dường như đã tới cực hạn, lập tức hổng mất.

Nguyên nhân tạo thành việc, Dương Khai chắc chắn là vì nguyên nhân hắn mang Thần thụ cất vào không gian Hắc thư.

Hắn vốn không nghĩ là chỉ làm như thế đã làm cho bản thân mình suýt nữa thì tiến vào Quỷ môn quan, suýt nữa thì vứt bỏ tính mạng.

Trước kia những thứ được để trong không gian Hắc thư đều rất nhỏ, nhiền lắm cũng chỉ chiếm một phần trăm so với Thần Thụ mà thôi, cho nên mặc dù hao phí lực lượng thần thức, cũng chẳng tốn bao nhiêu.

Nhưng lúc này đây, lực lượng thần thức của Dương Khai bị hao hết, mới đưa Thần thụ bỏ vào không gian Hắc thư, cả người trong phút chốc đã hư thoát.

Thần thụ dù sao cũng không thể đánh đồng với những thứ trước kia bỏ vào đó được, không những thể tích lớn, hơn nữa còn tràn ngập những năng lượng khó có thể tưởng tượng được. Cái giá phải trả như thế cũng là hợp lý.

Nhưng mà, đáng giá!

Có thể mang đi Thần thụ, Dương Khai cảm thấy cho dù là trả giá thảm hại hơn cũng đáng, cứ như thế, hắn liền không cần lo lắng mình không thực hiện được hứa hẹn cùng thần thụ.

Dương Khai vẫn là người giữ chữ tín.

Hao tổn lực lượng thần thức có thể tu luyện để bổ sung lại, có Lục Thải Ôn Thần Liên phụ trợ, không mất thời gian bao lâu thì lực lượng thần thức sẽ lại khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất.

Hơn nữa trong sự kiện lần này, Lục Thải Ôn Thần Liên cũng có tác dụng không thể phủ định được, nếu không có nó duy trì cho Dương Khai thần hồn bất diệt, chỉ sợ thật sự Dương Khai đã chết rồi.

Nghĩ tới đây, Dương Khai cảm thấy may mắn.

Thần hồn linh thể chậm rãi rời khỏi thức hải, lại đi vào không gian của Hắc thư. Mới vừa tiến vòa, Dương Khai liền bị toàn cảnh kim quang chói rọi làm cho phải mắt tịt mắt lại.

Thần thụ iheenj giờ đang dừng chân ở đây, rễ cây và cành lá giống như hoàng kim, tản ra hào quang sáng ngời, chiếu sáng không gian Hắc thư tới xanh vàng rực rỡ.

Hơn nữa trong cơ thể nó phát ra hơi thở nóng rực, khiến cho sự đau đớn của Dương Khai giảm bớt nhiều, ấm áp thoải mái.

Dường như cảm nhận thấy Dương Khai tới, Thần thụ cành lá vũ động, trên vị trí tâm thụ truyền ra từng đợt thần niệm kêu gọi,

Dương Khai khẻ mỉm cười, thần hồn linh thể vọt vào trong lòng thần thụ, thần hồn quẩn quanh lại.

Nó hẳn là cũng biết giờ phút này Dương Khai rất suy yếu, cũng không giống như trước đó dắt thần hồn Dương Khai nơi nơi du đãng, mà thật cẩn thận bao bộc lấy Dương Khai.

Ngay sau đó, từng cỗ năng lượng cường đại từ thần hồn của nó rót vào, nhanh chóng bổ sung lực lượng khô cạn của Dương Khai.

Dương Khai liên tục vui mừng, cũng không có ý ngăn cản, vô cùng thích thú đứng ở đó, tùy ý Thần thụ thi triển thủ đoạn của mình.

Tuy chỉ một canh giờ, Dương Khai đã thay đổi bộ dáng suy yếu lúc trước, trở nên tinh thần chấn hưng, thức hải khô cạn cũng một lần nữa lại khôi phục trạng thái tràn đầy lúc trước.

Đủ loại ám thương đều khôi phục.

Kết nối một hồi với Thần thụ, báo cho nó khả năng trong thời gian ngắn nó phải tạm thời dừng lại trong mảnh không gian này. Sau khi nó đáp lại, Dương Khai liền rời đi, nhưng cũng cam đoan, chỉ cần rảnh sẽ đi vào chơi cùng nó.

Thần thụ lưu luyến không rời, nhưng cũng không ngăn trở.

Lần nữa mở mắt ra, hắc ám đã thối lui, ngày mới lại bắt đầu.

Nhíu mày trầm tư một chút, Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi. Xem chừng trước khi mình thới Nhập Thánh cảnh mà muốn mang Thần thụ ra khỏi không gian Hắc thư là rất nguy hiểm, chỉ có tới Nhập Thánh cảnh mới có thể không tổn hao lông tóc mà làm được điều này.

Nhưng mà hắn cũng không vội, hiện giờ đang ở Ma biên cương, cho dù là thả Thần thụ ra thì cũng không có chỗ để đặt.

Phải tìm cho nó một địa phương tốt một chút mới được, Tú Phong của Thiên Tiêu tông chính là một địa phương thật tốt.

Nhìn thất Dương Khai lại mở mắt, Câu Xích cùng An Linh Nhi chú ý hắn cả đêm thần sắc cũng trầm tĩnh lại.

- Lão đệ, sao ta thấy hình như ngươi phút chốc đã khôi phục rồi?

Câu Xích cảm thấy tò mò, hơn một canh giờ trước Dương Khai còn mang bộ dạng nửa sống nửa chết, cho dù là có năng lực khôi phục mau đến mấy cũng không thể nào vậy được. Hơn nữa Câu Xích còn không thấy hắn dùng đan dược gì.

Thật sự là kỳ quái!

Advertisement
';
Advertisement