Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bên ngoài Long Cốc, tất cả các nhân vật lớn của Long Phượng Phủ hội tụ lại, phấn chấn nhìn xuống đáy cốc.

Phủ chủ Trần Châu vẻ mặt kích động, miệng cười liên tục.

Long Phượng Phủ không giống các thế lực khác cho lắm, vì họ tu luyện công pháp song tu nên về cơ bản, mỗi một cường nhân đều có một người bầu bạn cả đời.

Lúc này, Dư Đình Y, bạn đời của Phủ chủ Trần Châu cũng ở ngay bên cạnh y, khẽ nắm tay Trần Châu, nhưng không thể giúp kìm nén được cơn run rẩy trên thân hình cao to của y.

Dư Đình Y thoạt nhìn là một mỹ phụ xinh đẹp, dáng người đẫy đà, song vì tư chất tu vi hơi kém, nên cảnh giới thua Trần Châu một bậc, hiện tại chỉ có Siêu Phàm tam tầng cảnh, thấy phu quân mình biểu lộ thần thái như vậy, bèn không nhịn được cười: - Được rồi được rồi, truyền thừa tái hiện thôi mà, đâu tới mức kích động vậy chứ?

Thần Châu hít sâu một hơi: - Nàng không hiểu! Các đời Phủ chủ đều kế thừa dựa vào việc tái hiện truyền thừa. Trai qua vô sô năm, nay rôt cuc đa tái hiện trong tay ta, sao ta co thê không kich đông? Truyền thừa tai hiên, nghia la Long Phương Phu ngay sau sẽ co Long Hoang Phương Hâu, chi cân co hai ngươi nay, chung ta sẽ co thê khôi phuc sự phôn vinh hưng thinh ngay xưa...

Nói xong, y kêu lớn:

- Tiêu Linh vẫn chưa vê sao?

Câu hỏi vừa dứt, môt bóng người tư xa xa đa bay vut tơi, ngươi con chưa tơi, thanh âm đa vọng lại: - Phu chu, thuôc ha đa vê.

Chinh la vi Siêu Pham Canh theo bên cạnh Trân Châu trước đó.

Trân Châu vôi vang tiên lên do hoi: - Nghe ngong đươc rôi ha? Đê tư đo tơi tư nơi nao đến? La đê tư Long Phương Phu hay cua gia tôc nao?

- Bâm Phu chu, thiêu niên đó tên là Tôn Ngoc, la ngươi cua Long Phương Phu, từ nhỏ đa sông trong phu.

Tiêu Linh vôi vang đap.

Nghe ngươi nay noi vây, Trân Châu liền cươi rang rơ, gât gù: - Tôt, tôt, tôt, quá tốt!

Tuy Tôn Ngoc xuât thân tư gia tôc cấp dưới, cung không có quan hê nhiêu lăm, nhưng nêu la lơn lên ơ Long Phương Phu, vây thì tinh cam đôi vơi tông môn chăc chăn cung không bạc. Điêu nay đa lam Trân Châu bơt đi chut lo lăng.

- Ai la sư phu cua ngươi nay?

- La Lăng trương lao, Lăng Kiên! Tiêu Linh vưa đap vưa lách người qua: - Lăng trương lao đa tơi rồi ạ!

Trân Châu giương măt nhin lên, vưa hay nhin thây Lăng Kiên đang cười hết cỡ đi tơi.

Hai bên găp măt nói chuyện môt lúc, Trân Châu trâm giong noi: - Lăng trương lao vất vả rồi, trưởng lão đa bôi dương đươc môt đê tư gioi đấy.

Gương mặt già nua của Lăng Kiên liền tươi rói, luôn môm nói không dam.

Tuy la trương lao, nhưng Lăng Kiên cung chi co tu vi Siêu Pham nhất tầng cảnh, dù có vị trí trong Trương lao hội, nhưng binh thương cũng không đươc coi trong, hơn nưa tuôi tac đa cao, cho nên nhiêu năm nay lao chi treo danh hiệu trương lao đấy đê dương gia ma thôi.

Không ngờ hôm nay găp phai viêc tôt động trời như vây.

Đê tư lao mơ ra câm chê lâu đời của Long Phương Phu, nêu thuân lơi, co thê sẽ đươc kê thưa Long Hoang.

Đê tư đươc truyền thừa, thi sư phu như lao tất cung sẽ được thơm lây, địa vị cũng tăng lên gâp bôi.

Nói đúng vào thực tế, đơi cho đến khi Long Hoang trưởng thành, đia vi cua lão co thê se ngang hàng vơi Phu chu.

Binh thương Trân Châu nhin thây vi trương lao cao tuổi nay cung không mây đê y, nhưng hôm nay lai không dam co chut qua loa, lơi noi cung khach khi hơn hẳn.

Trong thoáng chốc, Lăng Kiên không thich ưng kip, nhưng cũng khá là dễ chịu.

Các nhân vật lớn trong Long Phương Phu trố mắt lên nhìn, cặp mắt ngưỡng mô đên đỏ ngầu, trộm nghi người mở ra truyền thừa Long Hoang tại sao lai không phai là đê tư cua minh?

Nêu la đê tư cua minh co cơ duyên như vây, thi giờ đây ngươi đang noi chuyên vui ve vơi Phu chu chinh la minh rôi.

Trong phu vô cung nao nhiêt, Trân Châu không ngưng hoi về cua Tôn Ngoc, Lăng Kiên cung không giấu giếm gì, kể tuột hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Tôn Ngoc.

Trân Châu lắng nghe, chẳng nhưng không thây buôn te ma ngươc lai còn hân hoan phấn khởi, luôn miệng khen ngơi Tôn Ngoc la hạt giống tôt, ngay sau Long Phương Phu phai dưa vao y và Lăng Kiên rồi, vân vân...

Lăng Kiên cảm thấy an lòng vô cùng, du bây giơ co phải chết cung không hôi tiêc.

Nao nhiêt đên mây ngay vân chưa binh thương trơ lai, môi ngay đêu có không it ngươi tu tâp bên ngoai Long Côc nhìn xuống đay Côc, nhưng chẳng nhìn thấy gì. Long Côc vôn ngập trong sương mu, quanh năm không thây nổi anh măt trơi, thế ma giờ đây lai cang được môt chùm kim quang bao phu, sóng năng lương kinh ngươi tản ra tư trong đo khiến mọi người không ai dam tơi gân.

Phu chu Trân Châu đã cung thi hành vai biên phap phong ngư, phai tât ca các quân tinh nhuê trong Long Phương Phu bao vây nhiều vòng quanh Long Côc đê tránh việc Tôn Ngoc đang tiêp nhận truyền thừa lại bi ngươi khac quây rây.

Ngày này rồi ngày khác trôi qua, moi ngươi mỏi cô ngong trông mãi vẫn không thây Tôn Ngoc trở ra từ Long Côc, không khoi lo lăng.

...

Trong thê giơi được bao phu bơi biển năng lương mau vang đó, Dương Khai bày lò đan nhỏ của hắn ra, hí hoáy cho đu loai dươc liêu vao trong đo, dùng lửa thân thưc luyên chê đan dươc, tinh luyên tay nghề va nhân thưc đôi vơi thuât luyên đan.

Hiện tại, hắn chỉ còn cách luyện đan sư Thánh cấp một bước nữa thôi, chơ ơ đây cũng rỗi rãi, hăn bèn băt tay vao luyên đan.

Tôn Ngoc bi cuôn vao trận phong ba nay, có vẻ y cung la một ngươi chăm chi, ơ cạnh Dương Khai đươc hai ba ngay, sau khi biêt hiên giờ tạm thời không thê đi khỏi đây được, y bèn khoanh chân ngồi thẳng xuống tu luyên.

Thứ năng lương mau vang nơi đây nông đâm cực kỳ, nhưng lạ là không phai thuộc tính dương ma mang môt cam giac uy nghiêm thân thanh.

Dương Khai không chắc chắn đươc đây rôt cuôc la dạng năng lương gi, nhưng dung tu luyên lại không vân đê gi cả.

Hơn nưa, trong năng lương mau vang nay chât chưa uy năng vô cùng khủng khiếp, Tôn Ngoc chi cân hâp thu môt chut là đã đu đê dung ca đơi.

Môt ngươi tu luyên, môt ngươi luyên đan, hai ngươi không can thiêp lân nhau, ngay tháng trôi qua rât nhanh.

Dương Khai cung không phai sâu nao vi nguyên liệu dung luyên đan, luc rơi Cưu Thiên Thanh Đia, hăn đa quet sach kho cua Thanh đia, cất tât ca nguyên liêu trong kho vao không gian Hắc Thư, cung đu đê hăn tiêu xai môt thời gian.

Ngày nọ, Dương Khai vưa mơi luyên chê ra môt viên đan Thanh câp, liên phat hiên Tôn Ngoc đa kêt thuc viêc tu luyên, đang ngôi môt bên, măt nhin chăm chăm vao đông tac trên tay hắn.

- Nhin co hiêu không? Dương Khai khe mim cươi.

Tôn Ngoc thanh thât lăc đâu, hô nghi noi: - Tiên bôi thu phap luyên đan rất ky quai, không giông vơi những ngươi ta tưng găp trươc kia.

- Ky quai như thê nao?

Dương Khai hoi.

- Tiền bối không dung chân nguyên... Trươc kia ta thây ngươi ta luyên đan thì chân nguyên sôi sục, hao phi cưc nhanh, nhưng tiền bối luyên đan hình như căn ban không dung đên chân nguyên, hơn nưa tôc đô cung nhanh hơn so vơi họ. Tiền bối luyên chê được đan dươc phâm câp gi vậy? Huyên câp đan phải không?

Nghe vây, Dương Khai măt tôi sâm, thâm nghi tiêu tư không biêt nhin hang, hắn vât va lắm mới luyên chê ra được môt viên Thanh câp đan, vậy ma trong măt tiêu tư nay lai biên thanh môt viên Huyên câp đan không đang gia.

Tôn Ngoc thấy vậy bèn ngac nhiên: - Không phai la Linh câp đan đấy chư?

- Coi như vây đi. Dương Khai cung không muôn giai thich nhiêu vơi y.

- Tiên bôi thật lơi hai... Môt viên Linh câp đan mà chi cân một hai canh giơ đa luyên chê đươc, nêu đám luyện đan sư cua phu ta mà biêt, chắc se xâu hô chết mất.

Con người ở đời ai chẳng thích nghe lời mật ngọt, du Dương Khai đa trai qua nhiêu song to gio lơn, nhưng nghe Tôn Ngoc noi vây cung không khỏi đăc y, huống hồ tiêu tư nay con có vẻ thưc sư sung bai hăn.

- Sao không tu luyên nưa? Dương Khai cất Thanh câp đan vào rồi hoi.

Tôn Ngoc mếu mặt:

- Năng lương ở đây ta không hâp thu nổi... Không biêt tai sao lai như vây, hơn nưa hai viên tinh thach mang theo bên minh cung dung hêt rôi.

Dương Khai khe gât đâu, biêt y không noi dối, năng lương nơi nay tuy co thê dung đê tu luyên, nhưng công lưc cua Tôn Ngoc vân còn qua thâp.

Nhiu may quan sát y, Dương Khai đôt nhiên hoi: - Ngươi có khao khát sưc manh không?

Tôn Ngoc ngẩn ra một lúc, rồi nghiêm nghi gât đâu.

- Tại sao lai khao khat sưc manh?

- Ta la nam nhân mà.

Tôn Ngoc tỏ vẻ mặt "đó là lẽ đương nhiên". - Đương nhiên phải khao khát sưc manh rồi, hơn nưa sau nay ta nhât đinh se găp đươc người con gái minh thich,nêu không co sưc manh sao co thê bao vê cho nang?

Dương Khai bật cười: - Noi hay lăm!

La nam nhân đêu có khat vong sưc manh, không cân bất cứ lý do nao.

Tôn Ngoc gai đâu, nhìn Dương Khai khó hiểu.

Dương Khai bông nhiên nghiêm mặt lại, trâm giong noi: - Tiêu tư, ta vơi ngươi lam môt vu giao dich nhé?

- Tiên bôi đề cao ta qua rồi, tiền bối co gi cân sai bảo cư noi thăng, Tôn Ngoc lam đươc thi nhât đinh se giup. Tôn Ngoc lung tung noi.

Dương Khai lăc đâu, quyêt giư y: - Ta chi muôn lam môt vu giao dich với ngươi thôi.

Tôn Ngoc cung nghiêm mặt lại, y thưc đươc Dương Khai co thê se noi vơi minh viêc đai sư gi đó, sau môt luc trâm ngâm, y noi: - Xin nhận sự ưu ái của tiên bôi, tiền bối noi đi!

- Ngươi muôn có sưc manh, ta co thê cho ngươi sưc manh! Dương Khai nhêch miêng cươi. - Tuy nhiên ngươi phai đap ưng môt yêu câu cua ta... Ừm, đơi đến khi chung ta rơi khoi nơi nay, ngươi trơ vê Long Phương Phu, không đươc tiết lô chuyên liên quan đên ta.

Tôn Ngoc ngac nhiên: - Tai sao?

- Không tai sao ca. Dương Khai lăc đâu: - Cứ nghe ta la đươc.

- Nhưng tiên bôi, nêu tiền bối co thê mở được câm chê ở đây, vậy thì nhất định la co quan hê vơi sư môn... Hơn nưa, Phu chu cũng đã chờ ca đơi rồi...

- Tam thơi không muôn cho bon ho biêt chuyên cua ta, sau này co thơi gian thì ta sẽ đi găp Phu chu cac ngươi. Dương Khai thuân miêng đap.

Cuc diên rôi răm cua Cưu Thiên Thanh Đia Dương Khai con chưa lo xong, nêu lai dính vào Long Phượng Phu, chi e la ca đơi cung không đươc yên ổn.

Có điều, trong Phương Tô có cât giâu truyền thừa của Phương Hâu, sau này nhât đinh phai dẫn Tô Nhan tơi nơi nay môt chuyên.

Hiện giờ chắc chắn ngươi của Long Phương Phu cho rằng Tôn Ngoc đã mơ ra câm chê nay, giúp tăng sưc manh cho Tôn Ngoc cung la cach đê giấu giếm sự thật, điêu kiên tiên quyêt la Tôn Ngoc không được hé nửa lời.

Về tiêu tư nay, Dương Khai cung khá thích y, hắn không đành lòng giêt y để diêt khâu.

Vơi tai nguyên có trong tay, Dương Khai muôn bôi dương môt ngươi thưc sư rât đơn gian, cho du la tư chât Tôn Ngoc co binh thương, hăn cung co thê lam thay da đôi thit, huông chi tiêu tư nay tu luyên công phap thuôc tinh giống Dương Khai, như thế thi lai cang hiếm có.

Tôn Ngoc chi cân gât đâu là co thê co đươc cơ duyên ky diêu mà người khác kho co thê tương tương đươc.

Nghi hôi lâu,Tôn Ngoc mơi noi: - Tuy ta không biêt tai sao tiên bôi phai lam như vây, nhưng chăc chăn la co li do cua mình. Tiên bôi chăc chăn se không lam điều gi nguy hai đến Long Phương Phu của bọn ta chư?

- Đương nhiên la không rôi. Dương Khai bât cươi.

- Vậy thì được, ta đông y không tiêt lô sư tồn tại cua tiền bối!

- Tiêu tư thưc thơi lắm. Dương Khai gât đâu hài lòng.
Advertisement
';
Advertisement