Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hai tháng nữa lại thấm thoắt trôi qua.

Tôn Ngọc ở bên cạnh Dương Khai công lực tăng cực nhanh, chỉ trong thời gian có hai tháng ngắn ngủi đã từ Chân Nguyên Cảnh thất tầng lên đến Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong!

Tôn Ngọc mừng rỡ vô cùng.

Năm nay y chưa đầy mười lăm tuổi, tư chất cũng không phải tốt gì mấy, nhưng cũng không quá kém, nếu để cho y tu luyện như trước mà muốn lên tới Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, tối thiểu cũng phải mất nửa năm.

Nhưng giờ đây, y chỉ cần có hai tháng đã làm được điều đó.

Y biết rõ đây hết thảy đều nhờ vào công lao của người họ Dương kia, thái độ đối với Dương Khai cũng càng thêm cung kính và sùng bái.

Hai tháng qua, vị tiền bối này chỉ cho mình một ít tinh thạch dùng để tu luyện, ngoài ra mỗi ngày còn cho mình uống một giọt thuốc không biết tên.

Tôn Ngọc không chắc chắn được rốt cuộc thứ thuốc đó chứa đựng huyền cơ gì, nhưng dùng liên tục hai tháng, y cảm giác như được thay da đổi thịt.

Thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn so với trước kia, kinh mạch cũng cứng cáp hơn, máu thịt cũng dường như có lực hơn trước, quan trọng nhất chính là chân nguyên nội thể, độ tinh thuần và nồng đậm của chân nguyên cũng cao hơn vài cấp bậc so với trước kia. Thậm chí chân nguyên lưu chảy trong kinh mạch, Tôn Ngọc còn có thể nghe thấy những động tĩnh rất nhỏ.

Tất cả đều là dấu hiệu cho thấy đã mạnh lên.

Biểu hiện trực quan nhất chính là lượng tiêu hao tinh thạch tu luyện.

Trước kia, một khối tinh thạch trên tay y tối thiểu cũng cần tới năm sáu ngày mới có thể hấp thụ sạch sẽ năng lượng trong đó.

Nhưng hiện tại, mỗi ngày một khối còn không đủ dùng, tốc độ tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh.

May mà vị Dương tiền bối này hình như cực kỳ giàu có, căn bản không cần lo đến vấn đề tiêu hao tinh thạch, lần nào cũng cho y cả một đống lớn. Khi nào dùng hết thì chỉ cần nói một tiếng là lập tức sẽ có ngay một đống tinh thạch mới.

Hơn nữa, hắn còn cung cấp cho y một lượng lớn đan dược dùng để tu luyện, Huyền cấp đan, Linh cấp đan gì gì cũng đều có.

Tôn Ngọc cảm kích vô cùng.

Y biết, vị tiền bối này dù không dạy mình công pháp và võ kỹ gì thần kỳ, nhưng hắn đã cải thiện thân thể y về mặt cơ bản nhất, thay đổi thể chất và tư chất của y, thay đổi này sẽ mang lại lợi ích cả đời cho y.

Đây là kỳ ngộ trong truyền thuyết hay sao? Tôn Ngọc lòng sục sôi, vô cùng kích động

Trước kia khi còn ở trong phủ, tuy rằng thường xuyên nghe sư phụ và đồng môn nói về việc một số người may mắn sẽ gặp được những kỳ ngộ mà những người khác cả đời cũng chẳng có được, từ đó một bước lên trời, cá chép hóa rồng. Nhưng Tôn Ngọc cũng chỉ coi chuyện đó là truyền thuyết, chưa bao giờ nghĩ là thật.

Dù sao thì chuyện tốt như vậy sao có thể thích là gặp được?

Nhưng hôm nay, tất cả những gì đến với y, ngoại trừ dùng hai chữ “kỳ ngộ” để hình dung, Tôn Ngọc cũng không thể giải thích nổi.

Trong lòng không ngừng thầm nhủ may mắn, may mắn vì mình là người cuối cùng vào Long Cốc, may mắn vì mình bị thứ lực đạo quái lạ đó kéo vào thế giới màu vàng này, may mắn vì mình đã gặp được một người tốt như Dương tiền bối.

Tôn Ngọc như đã nhìn thấy viễn cảnh tốt đẹp đang vẫy tay gọi mình!

Y càng cố gắng tu luyện hơn, không dám có chút lơ là. Cơ duyên như vậy không phải ai cũng gặp được, Tôn Ngọc chỉ sợ mình phụ kỳ ngộ, càng phụ lòng bồi dưỡng của vị Dương tiền bối kia.

Chỉ hận không thể phân thân, không ăn không ngủ.

Nỗ lực của Tôn Ngọc Dương Khai đều để mắt đến, hắn cũng khá hài lòng.

Tiểu tử này có nghị lực, có quyết tâm, quan trọng nhất chính là biết nghe lời, hơn nữa còn chịu được cô đơn.

Dương Khai càng ngày càng thích y.

Vốn chỉ là muốn cho y chút ít để bịt miệng mà thôi, có điều vừa thấy y cố gắng tu luyện như vậy, Dương Khai lại tận lực bồi dưỡng y.

Mỗi một ngày đều cho y dùng một giọt Vạn Dược Linh Dịch, tinh thạch cùng với đan dược Huyền cấp và Linh cấp hắn luyện được đều cho y tùy ý sử dụng, không chút hạn chế.

Mỗi một người biết cố gắng đều đáng có được cơ hội như vậy.

Dương Khai nhớ lại những gian khổ mình đã trải qua trên con đường theo đuổi sức mạnh, thì lại không kìm được việc dẫn dắt Tôn Ngọc.

Điều hiếm có chính là tiểu tử này còn biết đạo lý buông lỏng, sau khi đột phá đến Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, tu luyện được một thời gian thì vướng phải chướng ngại, y không nóng lòng cầu thành mà lại thả lỏng, xem Dương Khai luyện đan, hỏi chuyện về võ đạo.

Chân Nguyên Cảnh thăng tiến tới Thần Du Cảnh đúng là một chướng ngại, chính Dương Khai năm đó cũng từng bị mắc kẹt, nên rất có kinh nghiệm, ném bừa cho y vài câu, Tôn Ngọc liền sáng rỡ hai mắt, suy nghĩ cả một ngày một đêm lại tiếp tục tu luyện.

Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày.

Một ngày nọ, Dương Khai đang luyện đan bỗng nhiên phát hiện Tôn Ngọc ở bên cạnh sinh ra dao động lực thần thức, hắn liền mỉm cười, tạm dừng công việc, chuyên chú theo dõi.

Bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất của Tôn Ngọc: khai tịch thức hải, bất kỳ ai cũng không giúp được gì, tất cả đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình

Quá trình khai tịch thức hải kéo dài suốt mấy ngày, Dương Khai cũng thấy rõ được sự kiên trì của Tôn Ngọc, nhiều lần suýt thất bại, y lại cứng rắn trụ lại.

Đợi đến khi bóng tối hỗn độn đó bị xé toạc, một không gian trống trải vô hình bỗng xuất hiện, khí tức khắp người Tôn Ngọc đã có một chút thay đổi.

Thần Du Cảnh! Cuối cùng cũng đã đột phá.

Dương Khai không khỏi thở phào một hơi, ở cạnh tiểu tử này nhiều ngày như vậy, cũng nhìn thấy những cố gắng của y, tất nhiên hắn cũng hy vọng y có thể thành công.

May mà Tôn Ngọc đã kiên trì chịu đựng được.

Thức hải mới hình thành trống rỗng, không có bất cứ thứ gì, hoàn toàn khác với Dương Khai ngày trước. Hồi Dương Khai ở Chân Nguyên Cảnh đã tu luyện ra thần thức, cho nên khi thức hải khai tịch đã có được không ít sức mạnh thần thức, một tụ thành một đại dương.

Còn Tôn Ngọc, phải thu thập ngay từ đầu, từng giọt từng giọt một, tu luyện ra sức mạnh thần thức, hình thành thức hải của y.

- Tiền bối...

Tôn Ngọc phấn khích ra mặt, kích động la lên, nói năng lộn xộn:

- Ta... ta đã... lên Thần Du Cảnh rồi...

Dương Khai mỉm cười gật đầy:

- Thấy trước sau có gì khác nhau không?

- Có, kể cả có nhắm mắt lại, hình như cũng có thể thấy rõ ràng hết thảy những gì xung quanh.

- Lực thần thức của ngươi càng mạnh, những thứ và khoảng cách có thể nhìn thấy sẽ càng rõ ràng, lực thần thức của ngươi hiện giờ chỉ như ngọn nến trong gió mà thôi, cố gắng lên.

- Vâng!

Tôn Ngọc cung kính đáp lời, rồi nhắm mắt ngồi thiền.

Mấy chốc sau, y lại mở mắt ra, vẻ mặt bối rối, lắp bắp nói:

- Nhưng tiền bối... ta không biết làm thế nào để tu luyện lực thần thức... Sư phụ chưa dạy cái này bao giờ.

Lúc y vào Long Cốc mới chỉ có Chân Nguyên Cảnh thất tầng mà thôi. Trong dự liệu của sư phụ Lăng Kiên, Tôn Ngọc tối thiểu còn cần đến hai năm nữa mới có thể thăng tới Thần Du Cảnh, lão vốn định để đến lúc đó mới dạy y.

Dương Khai kinh ngạc bật cười, nhưng cũng không keo kiệt, truyền thụ hết kinh nghiệm và tâm đắc của mình cho y.

Tôn Ngọc vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

- Ừm, tu luyện lực thần thức, cách tốt nhất là luyện với bí bảo thần hồn, rất tốt cho sự phát triển của ngươi.

Dương Khai trầm ngâm một chút rồi mỉm cười:

- Vừa may ta cũng có một bí bảo thần hồn thích hợp với ngươi ở ngay đây.

Vừa nói, hắn vừa lật tay, một thanh tiểu kiếm tinh xảo bỗng nhiên xuất hiện.

Thanh kiếm này chính là thanh kiếm mà năm đó Dương Khai lấy được từ Phá Kính Hồ khi tham gia đoạt đích chiến ở Chiến Thành, nó theo hắn cũng khá lâu rồi. Song chỉ là Thiên cấp thượng phẩm. Dương Khai ngày càng mạnh hơn, thanh tiểu kiếm thần hồn này cũng dần ít có cơ hội dùng đến.

Tôn Ngọc vội vàng xua tay:

- Tiền bối, tiền bối đã cho ta không ít rồi, bí bảo này...

- Ta không dùng đến, nó chỉ là Thiên cấp thượng phẩm, ta giữ cũng lãng phí, vừa hay nó lại thích hợp với cảnh giới hiện tại của ngươi.

Nghe hắn nói như vậy, Tôn Ngọc chần chừ một chút rồi cũng không dám dài dòng, đưa tay ra cung kính nhận lấy, trầm giọng nói:

- Đa tạ tiền bối ban thưởng bảo vật, Tôn Ngọc nhất định sẽ không hạ thấp uy phong của tiền bối!

Dương Khai cười ha hả, tiện tay lau đi khí tức thần hồn của mình trên thanh kiếm, điềm đạm nói:

- Tự mình luyện đi, khi nào có thể nhập bí bảo này vào trong thức hải của mình, thì về cơ bản là ổn rồi.

- Dạ!

Tôn Ngọc gật đầu, không dám chần chừ, liền bắt đầu luyện.

Dương Khai không để mắt đến y nữa, tiếp tục luyện chế đan dược.

Dốc lòng nghiên cứu qua thời gian dài, sự thuần thục và tinh tiến trong vô số lần luyện đan, Dương Khai hiện giờ có thể dễ dàng luyện chế ra đan dược Thánh cấp.

Như vậy, hắn đã trở thành một vị luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm!

Chỉ còn cách yêu cầu để giải cứu tộc Cổ Ma một bước nhỏ nữa thôi.

Ở đại lục này, luyện đan sư Thánh cấp cũng không có bao nhiêu.

Đỗ Vạn của Cự Thạch Thành cũng thuộc cấp bậc này, đi tới đâu cũng được người người kính nể, lại là chủ quản của hiệp hội đan sư Cự Thạch Thành. Với tay nghề và bản lĩnh hiện giờ của Dương Khai, chỉ cần hắn thích là có thể được như Đỗ Vạn.

Có điều thuật luyện đan vẫn là một phần phụ trợ của Dương Khai, hắn học luyện đan chỉ để theo đuổi võ đạo mà thôi.

Nguyện vọng duy nhất của hắn chính là theo đuổi đỉnh cao võ đạo.

Trong quá trình luyện đan, tác dụng của lửa thần thức khiến Dương Khai phát hiện ra vài điều trước kia hắn không ngờ tới, khiến hắn càng thêm nắm vững cách vận dụng lửa thần thức.

Tuy rằng hiện giờ chỉ là luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm, nhưng nếu Dương Khai vận dụng Vạn Dược Linh Dịch và linh trận, thì cũng có khả năng luyện ra được đan dược Thánh cấp trung phẩm.

Không gian hình thành từ biển năng lượng màu hoàng kim vẫn vây cứng xung quanh, con rồng hiển hóa từ hoa văn kim long sau lưng Dương Khai cũng không ngừng hấp thụ những năng lượng này, nó càng ngày càng to lên, càng hấp thụ năng lượng, kim long càng thêm phần uy nghiêm, toàn thân toát ra khí tức khiến người ta phải kinh hãi.

Dương Khai không nóng vội, vừa làm việc của mình, vừa chờ đợi.

Đã lâu lắm rồi hắn không có thời gian nhiều như vậy để làm việc mình muốn làm, biến cố này cũng có thể xem như là một cơ hội.

Giống như kim long, Tôn Ngọc cũng đang mạnh lên từng ngày với tốc độ cực nhanh, sau khi được Vạn Dược Linh Dịch cải thiện thể chất, y tu luyện như cá gặp nước, không hề rối rắm tối nghĩa như trước kia nữa.

Thanh tiểu kiếm thần hồn Dương Khai tặng y, y chỉ cần một tháng đã nhập được vào trong thức hải, sau khi thử nghiệm uy lực vài lần, y tỏ ra rất thích thú.

Hiện giờ trong thức hải của y, coi như đã có được lực thần thức không hề tầm thường.

Mỗi ngày đều có một lượng lớn tinh thạch và đan dược để sử dụng, lúc tu luyện có gì không hiểu còn có người giải thích, chỉ điểm cho, Tôn Ngọc cảm thấy mình may mắn hơn bất kỳ ai, thái độ đối với Dương Khai như với ân sư tôn trưởng, cung kính đến lạ.
Advertisement
';
Advertisement