Tất cả mọi người ngây ra, ai cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại nói ra lời như vậy!
Nhưng mà.
Câu nói này chui vào trong tai Vạn Lăng Phong, quả thực còn dễ nghe hơn bất cứ âm thanh nào.
Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nước mắt không thể khống chế mà tràn ra: "Vâng, chủ nhân!"
"Tôi ăn, tôi ăn!"
Ông ta nuốt xuống.
Tinh khí khủng bố trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thân!
Trần Lê Y ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh: “Mình cũng có thể có sức nặng như vậy ở trong lòng anh ấy sao?”
“Đậu má! Sao mình lại có cảm giác như trở thành fan hâm mộ thế nhỉ?” Đường Thiên Ngạo nghĩ trong lòng.
Diệp Bắc Minh lại lấy một viên đan dược đưa cho Đường Thiên Ngạo: "Sau khi dùng viên đan dược này, trong vòng mấy ngày đôi mắt của ông sẽ có thể khôi phục”.
"Cảm ơn tổng hội trưởng!"
Đường Thiên Ngạo cũng rất kích động!
Diệp Bắc Minh lại khoát tay, rất nhiều đan dược xuất hiện ở trước mắt: "Phân phát xuống cho toàn bộ người của Vạn Bảo Lâu!"
"Đưa một phần cho tiểu đội Sát Thần!"
"Số còn lại đưa cho các tướng sĩ đội Thiên Cơ!"
Đây là anh đã tranh thủ thời gian luyện chế lúc giết ma thú.
Có Tinh Thần Đỉnh trong tay, quả thật đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
"Thiếu chủ, thư ký Tiền cầu kiến!"
Lúc này, một hạ nhân của Vạn Bảo Lâu đi tới.
Diệp Bắc Minh cười: "Người này đúng là mũi thính”.
"Tôi mới trở về được bao lâu chứ?"
Thư ký Tiền vừa mới tiến vào đại sảnh Vạn Bảo Lâu, nhìn thấy đan dược đầy đất thì hoảng sợ: "Long Soái... đây là... đám đan dược này đều là ngài luyện chế ra sap?"
"Yên tâm, có phần cho tướng sĩ của đội Thiên Cơ”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn anh ta một cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!