Chẳng lẽ chính là đám người hầu bị hắn ta giết vừa nãy?
Dương Tiêu phản ứng lại, tức giận mắng: “Vãi, bọn họ đều là người hầu của mày, mạng của loại người đó, còn thấp kém hơn con kiến!”
“Mẹ kiếp, mày lại giết tao vì đám chó canh nhà giữ cửa này?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Trong mắt tao, mỗi một tướng sĩ Long Hồn, đều quan trọng hơn mạng chó của mày!”
Một luồng sát ý băng lạnh ập đến!
Dương Tiêu không dám tin.
Diệp Bắc Minh vì ba mươi mấy người hầu, mà muốn giết hắn ta?
Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Muốn giết tao, mày nằm mơ đi!”
“Phi hổ vân rồng, ra đây cho tao!”
Chiếc nhẫn trữ vật giữa ngón tay lóe lên hào quang, một tiếng gầm vang lên.
Một luồng khí tức cường mạnh đánh bay Diệp Bắc Minh!
Một con mãnh hổ có đôi cánh, trên người có vân rồng xông ra.
Nó ngăn trước người Dương Tiêu.
Cao đến bảy tám mét.
Chọc thủng cả trần nhà!
Khí tức khát máu ập đến!
Dương Tiêu lấy ra mười mấy viên đan dược, nuốt hết toàn bộ, trong đôi mắt mang theo tia máu, tức giận hét: “Giết tên nhóc này cho tao!”
“Bất luận xé vụn ăn thịt, hay là dẫm chết thành bùn thịt đều được!”
“Tao chỉ có một điều kiện, tao muốn hắn chết!”
Giọng của Dương Tiêu vô cùng oán độc.
“A!”
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, chấn kinh nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây là ma thú cấp chín!”
“Ma thú cấp chín?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Sau khi chú Chu chết, cần có máu sinh mệnh của ma thú cấp chín mới có thể sống lại!”