‘Khi nhìn thấy phi hổ vân rồng, lại không sợ, ngược lại… còn hưng phấn?’
Rất nhanh Dương Tiêu đã biết vì sao!
Bởi vì.
Hắn ta nhìn thấy một cảnh cả đời cũng khó mà quên được!
Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm một thanh bảo kiếm tạo hình cổ xưa, có vân rồng màu đen quấn quanh.
Bước ra một bước, xông về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu chấn kinh trừng mở to con mắt: “Tên nhóc này có phải kẻ điên không?”
Mộ Thiên Thiên cố nén nỗi chấn kinh trong lòng!
Kẻ điên!
Chắc chắn là kẻ điên!
Đối diện với ma thú cấp chín, lại dám chủ động ra tay?
“Gru!”
Phi hổ vân rồng thét dài một tiếng, đôi cánh chấn rung, cuồn cuộn nổi lên một con gió mạnh đáng sợ!
Diệp Bắc Minh xông lên, giơ tay chém một kiếm!
Chém xuống gió mạnh!
Bước ra một bước, sử dụng lôi ảnh trùng trùng!
Xuất hiện trước người phi hổ vân rồng, trong cơ thể bùng phát ra sát khí ngút trời.
Hư ảnh một con huyết long xuất hiện phối hợp chặt chẽ với kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!
Hung hãn chém về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu tức đến bật cười: “Ngu xuẩn! Mẹ kiếp, đây là ma thú cấp chín, thanh kiếm nát của mày có thể chém nó bị thương ư?”
Vẻ mặt phi hổ vân rồng đầy khinh thường, giơ hai chân trước dẫm về phía kiếm Đoạn Long!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng!
Khoảnh khắc hai chân trước của phi hổ vân rồng chạm vào kiếm Đoạn Long.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Cái chân giống như sắt thép lại bay đi.
Chỗ vết thương trơn phẳng như gương!