Diệp Bắc Minh nhìn sang Khương Tử Cơ: “Ngũ sư tỷ nói gì?”
“A… không có gì!”
Khương Tử Cơ lắc đầu, vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu sư đệ, sau đây đệ định làm gì?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Thứ nhất, hoàn thành nguyện vọng của các sư phụ, trở thành chủ của Côn Luân Hư!”
“Thứ hai, hợp nhất tất cả thế lực của Côn Luân Hư, để toàn bộ bọn họ thần phục dưới chân đệ!”
Nếu các thế lực lớn bên ngoài nghe thấy lời này.
Nhất định sẽ chấn kinh mà chết!
Khẩu khí thật lớn!
Trở thành chủ của Côn Luân Hư?
Hợp nhất tất cả các thế lực của Côn Luân Hư?
Mẹ kiếp, anh mới bao nhiêu tuổi?
Làm sao anh dám nghĩ!
“Thứ ba, đến hoàng triều Đại Chu, có lẽ bọn họ có thông tin của mẹ đệ!”
Anh chuyển giọng: “Đúng rồi, mấy người thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ đâu?”
Khương Tử Cơ mỉm cười: “Tỷ biết ngay đệ sẽ hỏi chuyện này mà, bọn họ rời khỏi Côn Luân Hư từ lâu rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đệ đoán được rồi!”
Nếu các sư tỷ vẫn còn ở Côn Luân Hư, có lẽ sớm xuất hiện rồi mới phải.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Bọn họ đến hoàng triều Đại Chu ư?”
Khương Tử Cơ gật đầu: “Nhưng không ở hoàng triều Đại Chu, bọn họ ở Đại Lục Chân Võ, gia nhập Thanh Huyền Tông !”
“Đại Lục Chân Võ, gia nhập Thanh Huyền Tông?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Khương Tử Cơ lấy ra một tấm bản đồ: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.
Chậm rãi mở bản đồ.
Khương Tử Cơ nhìn qua.
Bản đồ Đại Lục Chân Võ rất rộng lớn, vượt qua sức tưởng tượng của anh.
Các quốc gia, thế lực, hàng ngàn hàng vạn tông môn, rắc rối phức tạp.
Hoàng triều Đại Chu chỉ là một thế lực trong đó.
Diệp Bắc Minh nhìn mà hoa cả mắt: “Côn Luân Hư ở đâu?”
“Ở đây!”
Đạm Đài Yêu Yêu chỉ vào một góc.
Diệp Bắc Minh nhìn qua, cau mày: “Côn Luân Hư lại chỉ có một góc bé thế này thôi ư?”
Một góc không hề nổi bật ở góc dưới bên phải của bản đồ.
Viết ba chữ to như con ruồi - Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh tìm được vị trí của Thanh Huyền Tông: “Xa thế, ba sư tỷ đến đó làm gì?”
Đạm Đài Yêu Yêu tiến lên, dùng đầu ngón tay dí lên đầu của Diệp Bắc Minh: “Còn chẳng phải để trải đường cho tương lai của đệ ư!”
“Trải đường cho tương lai của đệ?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Khương Tử Cơ cười thần bí: “Đến lúc đó đệ sẽ biết!”
Đã qua ba ngày kể từ ngày có thú triều ở Tử Vong Cốc.