Có người thở dài.
Cũng có người cười lạnh lùng: “Hừ! Hắn nên chết từ lâu rồi!”
“Loại người này, ông trời cũng sẽ không cho hắn sống, thực sự quá ngang ngược rồi!”
Khắp nơi đều có người bàn tán.
…
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng buồn rầu: “Anh sát thần, anh chết thật rồi sao?”
“Không thể nào, anh sát thần, anh chắc chắn sẽ không chết!”
Cho dù cả Côn Luân Hư nói anh chết, Lôi Bằng tôi cũng nghĩ anh sẽ không chết!”
…
Lưu Ly Tông.
Sau khi Mộc Tuyết Tình được biết Diệp Bắc Minh chết ở Tử Vong Cốc, cô ta nhìn về hướng Tử Vong Cốc.
Thở dài một tiếng: “Ầy!”
…
Nhà họ Tiêu ở tổ địa.
Tiêu Dung Phi gõ cửa phòng của Tiêu Nhã Phi: “Em gái, ăn chút đồ đi”.
“Sau khi từ Tử Vong Cốc trở về, đã ba ngày ba đêm em không ăn gì rồi”.
Tiêu Nhã Phi cất giọng đau lòng: “Chị, nếu không phải chị đưa em đi, em nhất định có thể cứu anh Diệp về!”
“Anh ấy từng giúp chúng ta, chúng ta là bạn bè!”
“Nếu không phải chị bỏ lại anh ấy, anh Diệp nhất định có thể sống sót!”
“Bạn bè?”
Tiêu Dung Phi ngẩn người, bất lực nói: “Nhã Phi, thế giới cá lớn nuốt cá bé, sẽ không có bạn bè!”
“Chỉ có sống sót, mới là tất cả!”
Diệp Bắc Minh đã chết rồi, em hà tất phải vậy chứ?”
Tiêu Nhã Phi khóc nói: “Chị, không phải chị không biết, em thích anh Diệp!”
“Em thực sự rất thích anh ấy!”
Tiêu Dung Phi trầm mặc.
Trong đầu hiện lên bóng hình của Diệp Bắc Minh, cô ta cũng có thiện cảm với Diệp Bắc Minh.
Nhưng lý trí lớn hơn tình cảm!
Một người chết, có thiện cảm đi nữa thì có thể làm được gì chứ?
“Ầy!”
Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng: “Nhã Phi, sẽ có một ngày em hiểu được, dưới gầm trời này có rất nhiều cường giả!”
“Tuy Diệp Bắc Minh yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt đi ra từ Côn Luân Hư đâu chỉ có một mình Diệp Bắc Minh?”
“Sau này, em sẽ gặp được người còn nổi bật hơn Diệp Bắc Minh!”
Cô ta đặt đồ ăn xuống đất, quay người bỏ đi.
Trong phòng vọng ra tiếng đau xót của Tiêu Nhã Phi: “Không ai có thể thay thế được anh Diệp…”
…