"Nếu cô ta còn muốn chạy, tôi có thể cho cô ta một cơ hội!"
Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: "Thần nữ Túc Hoàng, bà tốt bụng như vậy sao?"
Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: "Ha ha, các cô thiếu mất một người, không phải sẽ bớt đi một người đối phó với tôi ư?"
"Từ nơi này đến Côn Luân Hư ít nhất phải mất hai ba tháng!"
"Lấy thực lực của cô ta, có thể an toàn trở về Côn Luân Hư hay không còn chưa biết đâu!"
"Tôi có thể cho cô cơ hội này, cô có dám đi không?"
Hạ Nhược Tuyết không hề sợ hãi: "Có cái gì mà tôi không dám?"
Chu Nhược Giai vội vàng nhắc nhở: "Nhược Tuyết, cẩn thận có bẫy!"
Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu: "Cho dù có bẫy chị cũng muốn thử một lần, so với việc ngồi chờ chết thế này, còn không bằng để chị trở về thông báo cho Bắc Minh!"
Ầm!
Một cánh cửa đá bên cạnh mở ra.
Một cái lệnh bài bay ra từ bên trong!
Thần nữ Túc Hoàng nói: "Cầm cái lệnh bài này đi, sẽ có người đưa cô về đất liền an toàn!"
"Có thể trở lại Côn Luân Hư hay không thì phải xem số phận của cô rồi!"
Hạ Nhược Tuyết nhận lấy lệnh bài, dặn dò Chu Nhược Giai Tôn Thiến hai câu.
Sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi.
...
"A!"
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Sát phong, đôi mắt bỗng nhiên đỏ như máu.
Sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Bình thường giác quan thứ sáu của người tu võ vô cùng mạnh mẽ, trái tim của cậu đột nhiên đau nhức”.
"Rất có thể là người thân đang gặp nguy hiểm!"
Diệp Bắc Minh biến sắc: "Chẳng lẽ là bố mẹ tôi gặp nguy hiểm?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Rất có thể!"
"Đáng chết!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay lại!
Đột nhiên.
Một cảm giác đau nhức truyền đến từ trái tim anh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoảng sợ: "Nhóc con, cậu làm sao vậy?"