Ở giữa ánh sáng có một người phụ nữ!
Bụng hơi nhô ra!
"Tôn Thiến?"
Diệp Bắc Minh ngây người: "Sao con mắt thần ma lại chiếu ra hình ảnh của Tôn Thiến?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức phản ứng lại: "Nhóc con, là huyết mạch của cậu báo động trước!"
"Huyết mạch của cậu cực kỳ cường đại, cho nên cậu mới cảm giác được nguy hiểm!"
"Không phải là bố mẹ cậu gặp nguy hiểm, mà là con cậu đang gặp nguy hiểm!"
Đầu óc Diệp Bắc Minh vang lên ầm ầm.
Giờ phút này, đại não anh trống rỗng!
Anh hít sâu một hơi: "Con của tôi?"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông không nói đùa đấy chứ?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc trả lời: "Cậu thấy tôi hay nói đùa lắm sao?"
"Hình ảnh mà con mắt thần ma chiếu ra đúng là Tôn Thiến, trong bụng Tôn Thiến đang có đứa con của cậu!"
"Đậu má!"
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.
Trái tim đập thình thịch!
Hô hấp dồn dập!
Anh vẫn không dám tin: "Tôn Thiến mang thai con của tôi?"
"Chẳng lẽ là lần đó ở nhà họ Diệp Giang Nam, tôi và Tôn Thiến...”
"Tôi biết rồi, nhất định là lần đó!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Cuối cùng tôi đã hiểu được vì sao Nhược Dư và Nhược Tuyết đồng ý đi theo Tôn Thiến rồi!"
"Các cô ấy cũng phát hiện ra Tôn Thiến đang mang thai!"
Tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích .
"Không tốt!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như nghĩ tới cái gì đó: "Nhóc con, con của cậu đang gặp nguy hiểm!"