Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 “Cô là người phụ nữ được anh Diệp thừa nhận, bây giờ anh Diệp không có ở đây”.  

 

“Thanh Huyền Tông nên do cô làm chủ, nếu ngay cả cô đều suy sụp, mọi người sẽ đều xong rồi!”  

 

Cô ta vừa dứt lời.  

 

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng, tôi không thể suy sụp!”  

 

“Từ trước đến nay, Bắc Minh đã tạo ra vô số kỳ tích!”  

 

“Cho dù vùng đất Nhật Lạc đã hóa thành biển khí độc, anh ấy cũng tuyệt đối không có khả năng chết được!”  

 

“Đi, trở lại Thanh Huyền Tông!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, dưới Ma Quật.   

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía trước, vẻ mặt rung động: “Rồng? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Tôi đã thấy cái gì kia? Thật sự là một con rồng còn sống sao?”  

 

“Đậu má! Đậu má! Đậu má!”  

 

Trong không gian rộng lớn này, đủ loại ký hiệu lấp loé ánh sáng.  

 

Hình thành một pháp trận thật lớn, bên trong pháp trận bị một con rồng màu đen chiếm cứ!  

 

Nó mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm người xâm lấn - Diệp Bắc Minh!  

 

Lăng Vận Nhi mở to đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm sinh vật trước mặt.  

 

Hô hấp của cô ta dồn dập, há to miệng: “Diệp... Diệp Diệp Diệp...”  

 

“Anh Diệp, đây là rồng sao?”  

 

Cái đầu màu đen, có bờm giống như sư tử.  

 

Còn có sừng rồng giống như sừng hươu!  

 

Vảy giống cá chép.  

 

Thân hình giống một con rắn lớn.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi nghĩ chắc là không nhìn nhầm đâu”.  

 

Bỗng nhiên, giọng nói giống như sấm sét của rồng đen vang lên: “Tôi còn nghĩ người đến là võ giả loài người, không ngờ lại là một kẻ nửa người nửa ma?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động.  

 

Mình lại bị nhìn thấu ngay lập tức ư?  

 

“Ông là ai?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm túc.  

 

Rồng đen cười to: “Ha ha ha, nhóc con, cậu không nhìn thấy sao? Tôi là rồng”.  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm một chút: “Tôi biết ông là rồng, nhưng lai lịch của ông là gì?”  

 

“Vì sao lại bị nhốt ở chỗ này? Pháp trận trên người ông là sao?”  

 

Giọng nói của rồng đen lạnh như băng: “Cậu có hơi nhiều câu hỏi đấy, đương nhiên là tôi bị người ta nhốt ở chỗ này rồi”.  

 

“Nếu không cậu cho rằng tôi ở trong này để chơi sao?”  

Diệp Bắc Minh lấy ra một cái lá của cây thần Hỏa Tang: “Ông đã bao giờ nhìn thấy loại cây này sinh trưởng ở đây chưa?”  

 

Rồng đen thuận miệng trả lời: “Đương nhiên là rồi, cây thần Hỏa Tang”.  

 

“Năm đó lúc tôi bị nhốt, cái cây này cũng sinh trưởng ở gần Ma Quật”.  

 

“Sau khi tôi hấp thu hết tinh hoa sinh mệnh của nó, nó đã muốn héo “.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi cực kỳ: “Cái gì? Ông!”  

 

Rồng đen khinh thường nhìn anh: “Không phải chỉ là một cái cây thần thôi sao? Dù sao cũng sẽ chết, có gì mà phải tiếc chứ”.  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng giận dữ: “Có gì mà phải tiếc ư? Ông có biết tôi đang cần quả thần của cây thần Hỏa Tang để đi cứu người không!”  

Advertisement
';
Advertisement